Chương 3: Hợp Tác
Mở cái túi ra kiểm tra lần nữa, Hắn vội vàng thay quần áo, mang theo cả túi đi cùng. Vừa dắt xe ra khỏi nhà, thì nghe tiếng mẹ mình nói.
- Cái thằng quỷ lại đi chơi, mới sáng sớm ra đã vội vàng đi đâu đó?
Hoàng Lâm Nhu mẹ hắn đi vào nhà, trên tay còn cầm theo một phần ăn sáng, đưa cho Thiếu Kiệt. Thấy thế, hắn cũng có cảm giác nhói lòng, biết bao nhiêu lâu rồi. Những bữa sáng mẹ mua về cho hắn, bị để quên một bên, thường là để cho mấy đứa quán nét ăn. Còn không thì để đến chiều lại bỏ. Cầm cái túi đồ ăn trên tay Thiếu Kiệt nói.
- Thôi mẹ vào nghỉ ngơi đi, hôm qua mẹ làm mệt rồi, đồ để đó lát con đi về con giặt. Mẹ cứ để đó không cần dọn dẹp gì hết, đến chiều con về dọn dẹp lại nhà cửa luôn, lâu rồi con toàn để mẹ làm!
Hoàng Lâm Nhu nhìn con mình, không nói được lời nào cũng khó hiểu. hắn thì đã leo lên xe đạp chạy đi mất, Trước khi đi, hắn còn mở túi thức ăn mới cầm, lấy ra một mẩu bánh bỏ vào miệng.
Đạp xe đi, Thiếu Kiệt chạy tới trường học của mình, sáng này tuy hắn không có tiết học. Nhưng hắn cần gặp cái tên Trương Hạo, nhân viên bãi xe trong trường. Vì đi xe đạp tới trường, trên người lại không mặc đồng phục đi học. Nên khi hắn đến, dựng xe tại phía trước chổ vào bãi xe. Thấy Thiếu Kiệt tới trường lúc này, Trương Hạo cũng bất ngờ nói.
- Không đi học lại vào trường! bão tới hả mày?
- Cái éo! Kiếm mày có chuyện này?
Thấy Trương Hạo trêu mình, Thiếu Kiệt cũng không rảnh rỗi đi so đo, hắn nói thẳng vào vấn đề chính luôn.
- Có vụ này mày làm không? chứ tao thấy mày, làm nhân viên trông xe ở đây, biết chừng nào khá.
Nghe Thiếu Kiệt nói như thế, Trương Hạo cũng hơi lo, đôi hàng chân mày cau lại, nhìn nhìn thiếu kiệt rồi nói.
- Vụ gì, tao không chơi với mấy chuyện phi pháp nha mày?!
Thấy Trương Hạo lo lắng, hắn cũng biết, đề cập vấn đề một cách úp mở như vậy, cũng làm cho Trương Hạo lo sợ dính líu với pháp luật.
- Móa nhìn mày biết nhát gan rồi, mẹ hèn gì tối ngày ở đây trông xe, không làm cái gì ra hồn. Việc này dễ, mày với tao làm được. Mày nghĩ tao thích làm chuyện phi pháp lắm à thằng chó!
Thấy Thiếu Kiệt nói như vậy, Trương Hạo có phần an tâm, nhưng muốn chắc ăn nên hỏi lại.
- Vụ gì? dễ làm không???
- Đi theo tao ra ngoài tý!
Nói rồi Thiếu Kiệt xách xe đi ra ngoài, không đợi Trương Hạo kịp trả lời. Đứng phía trước cổng trường đợi hắn. Nhìn thấy Trương Hạo đang nói gì đó, với ông bác rồi đi ra, hướng về phía mình ở cổng trường. Thiếu Kiệt dắt xe đạp, đến một quán cà phê gần đó.
Dựng xe phía trước, hắn ngồi vào một cái ghế nhìn ra đường. Trương Hạo thấy thế cũng bước tới ngồi xuống,Nhìn hắn nói, rồi hướng vào phía trong quầy, gọi chủ quán làm nước.
- Có vụ gì mà mày lại thần thần bí bí ghê vậy! lần đầu tao thấy luôn á. Lấy hai ly cà phê sữa em ơi!
- Tao với mày hợp tác làm ăn! Mày làm không?
Thiếu Kiệt không nói đến làm gì, mà chỉ hỏi xem Trương Hào có dám làm theo mình không. Đốt một điếu thuốc trên tay, quăng ra cái bật lửa lên trên bàn, Trương Hạo thả ra một làn khói đầy tâm trạng, rồi nghiêm chỉnh nói.
- Quan trọng là làm gì? mày không nói, làm sao tao quyết định được. Không lẽ mày nghĩ tao muốn làm nhân viên trông xe lắm à! có chỗ nào chịu nhận tao đâu. Mới học hết trung học, có công ty nào chịu nhận.
- Tao biết chứ không phải không! tao tính là, tao với mày đi buôn linh kiện máy tính!
Thiếu Kiệt nói việc này với Trương Hào, cũng bởi vì ở kiếp trước. Khi Thiếu Kiệt hắn gặp khó khăn chán nản, thì Trương Hào đến đem theo cả một thùng bia, hôm đó hai thằng uống không biết trời trăng mây nước. Kể từ đó Trương Hào hay tìm đến Thiếu Kiệt, mỗi khi vui hoặc những lúc buồn,còn Thiếu Kiệt hắn cũng vậy. Có thể nói hai đứa, tuy không cùng một tuổi, nhưng lại xem nhau như tri kỷ.
Nghe được Thiếu Kiệt nói về vấn đề đi buôn. Đôi mắt Trương Hạo bỗng sáng lên, rồi lại u sầu.
- Tao thấy chuyên này được! Mà nghe nói cái vụ buôn linh kiện này, cần nhiều vốn lắm. Với lại mình không biết xem hàng bị lừa như chơi.
Thấy Trương Hào, biết được tương đối về ngành nghề này. Thiếu Kiệt cũng an tâm, hắn biết bỏ ra một số tiền lớn. Mà không ở lĩnh vực mình nắm chắc, thì ai mà không sợ.
- Mày yên tâm! tao biết xem hàng, cũng như sửa chữa mấy vấn đề, về linh kiện máy tính, kể cả ráp máy bộ, và cả cài hệ điều hành!
Trương Hào cũng hơi bất ngờ, vì câu trả lời của Thiếu Kiệt
- Mày biết thật không? làm sao mày biết? rồi còn vốn ở đâu mà mày có?
Thiếu Kiệt biết là Trương Hào thế nào cũng hỏi điều này. Nhưng hắn cũng không nói là tiền ở đâu, mà chỉ khẳng định với Trương Hạo.
- Vốn không cần phải lo, đến lúc đó sẽ có!
Trương Hào nghe hắn nói như thế, bản thân cũng có chút nghi ngờ. Vì Thiếu Kiệt cũng nhỏ hơn hắn, mà lại còn đi học. Việc vốn kinh doanh này, làm hắn cũng khó hiểu.
- Mày yên tâm việc này tao nắm chắc. Việc bây giờ là tao với mày, cần phải đi một chuyến lấy hàng, sau này tính sau. Giờ còn lại là thu xếp thời gian, mày xin nghĩ làm vài bửa, lên ngày giờ xong báo tao. nhớ là chuyện này không nói ai biết.
Trương Hạo trả lời thẳng thắn
- Được! vậy giờ để tao về làm cái phép nghĩ, đi như thê này cũng không biết bao nhiêu ngày, tao xin một tuần đủ không?
- Vừa đủ cứ về xin đi, có gì báo tao biết sớm!
Hai người Trương Hạo và Thiếu Kiệt, bắt đầu lên kế hoạch, sắp xếp các thứ cho chuyến đi buôn đầu tiên, một cách khá lâu. Rồi hắn mới cùng Thiếu Kiệt ra về.
Ở những thời điểm cuối năm 2008, bước vào đầu năm 2009. Nghề buôn linh kiện vi tính, là nghề hái ra tiền, bởi thời điểm đó Thiếu Kiệt biết, vì hắn ta phụ việc lắp ráp máy tính cho một ông chủ buôn linh kiện. Theo như nhận định của ông ta một bộ máy tính, khi sang tay có thể lợi nhuận cả triệu đồng. Chưa tính việc bán linh kiện, cũng là một nguồn thu khá khá. Đó là thời điểm mà ông chủ đó hay gọi là, Thời suy thoái.
Sau này hắn mới biết được, những điểm lấy hàng này, hầu như không phải từ các công ty. Mà là hàng ve chai đã qua sử dụng, không gọi là hết thời, nhưng cũng qua được một năm. Hàng đào thải từ những nước bạn, được thu mua cũng khá thú vị, ở tận biên giới.
Nên việc tận dụng số vốn ít ỏi hiện tại, đi buôn linh kiện máy tính là điều hắn có thể làm, và cũng hạn chế được nhiều rủi ro. Khi dấn thân vào việc khác, mà hắn không am hiểu.
Từ nhà về trường không tốn mấy thời gian, Thiếu Kiệt về tới nhà, ngồi vào bàn học, đem những môn học ra bắt đầu ôn tập lại. Thấy con mình ngồi vào bàn học, chăm chú hơn hàng ngày, Hoàng Lâm Nhu cũng không nói gì, vì biểu hiện của Thiếu Kiệt hôm nay, khác hẳn ngày thường, nên bà cũng chỉ nghĩ là con mình đang thay đổi.
Cái tuổi mà nhiều biến đổi của con người, thường được gọi là tuổi dậy thì, có đứa bỗng nhiên hiểu chuyện ra, cũng có đứa trước đây phá phách thì lại trở nên trầm tính, theo bà thấy, con mình biểu hiện ngày càng hiểu chuyện hơn trước. Tuy hắn trước đây vẫn được bà thường hay nhắc nhở, việc học hàng ngày. Nhưng cũng không tiện quan tâm lắm. Vì phần phải kiếm tiền lo cho cuộc sống.
Thiếu Kiệt hắn tuy cũng có thể kiếm được những món tiền nhỏ, đủ để tự Thiếu Kiệt chi trả tiền học phí hàng tháng, và tiền hắn sử dụng sinh hoạt phí hàng ngày. Với một phần nào đó, bà cũng không hiểu hết chương trình học của hắn. Tuy thấy Thiếu Kiệt luôn chơi bời quậy phá, thường xuyên bị mời phụ huynh. Nhưng việc học của hắn rất tốt. Cũng nằm trong top 20 người của lớp, nên bà có phần nào yên tâm. Giờ lại thấy Thiếu Kiệt ngồi vào bàn học một cách chăm chú, thì lại càng an lòng.
Nhưng hơn ai hết, Thiếu Kiệt biết kiến thức mình tuy là của người lớn, nhưng có những thứ hắn cần phải ôn tập lại, Trên con đường học vấn, hắn bị dừng lại, mà không thể tiếp tục. Lần này hắn nhất định sẽ học hết, những gì khi còn ở nhà trường, không hẳn là học mà còn phải học thật giỏi, để có thể làm những điều sau này một cách tự do, không người nào nói.
Bởi vì hắn biết, nếu một người bình thường, làm một sự việc khác người, thường bị nhiều hạn chế, bởi những thứ xung quanh. Còn nếu là một người giỏi giang, mà khi hắn làm những điều khác người, thì có ai nhìn vào cũng chỉ nói. Thằng đó làm được, đó là điều hiển nhiên, vì hắn không phải người thường.
Xã hội đã dạy hắn cách sống như thế, nếu bạn là người thường như bao người, thì hãy làm những việc bình thường, đừng nên khác người. Còn nếu bạn là một thiên tài, một người siêu việt trong mọi lĩnh vực, thì bạn có thể làm được tất cả những gì mà người khác không làm được. Và đó cũng là điều hiển nhiên với những người xung quanh.
Ngồi ở bàn, học những chương trình học trong sách, và ôn lại những kiến thức một vài phần của năm trước. Chẳng mấy chốc đã tới gần giờ đi học buổi chiều. Xếp lại tập vở, Thiếu Kiệt đi vào nhà tắm. Để cho nhẹ nhõm người, rồi lại thay bộ đồng phục học sinh. Ăn vội cơm bữa trưa, trong khi ăn ngồi nói chuyện một ít với mẹ mình, lại xách cái túi lên vai, dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà đạp xe đến trường.
Trên đường đi học, hôm nay cũng như mọi ngày. Nhưng Thiếu Kiệt biết, cuộc sống mình đang dần thay đổi, theo chiều hướng tích cực hơn, không còn một màu u ám như ở kiếp trước. Nên cũng thoải mái tư thái hơn nhiều.
Trên đường vừa đạp xe, lại vừa hát vu vơ rất vô tư. Nhưng Thiếu Kiệt hắn cũng không quên, hiện tại hắn mang bên người số tiền cũng khá lớn. Với thời điểm bây giờ, cái hắn cần là không nên cầm tiền mặt quá nhiều, cũng may hắn vừa đủ 16 tuổi, nên có thể ra ngân hàng làm một tài khoản gửi tiền vào đó cho an toàn. Chứ đem theo nhiều tiền mặt trong người như thế này, cũng khá bất tiện và nhiều rủi ro.
Điều hắn thắc mắc là ở kiếp trước, số tiền lớn như thế này mẹ hắn đã sử dụng cho việc gì. Nhưng đã sống lại cuộc đời của mình, hắn tự nói với lòng khi nào mẹ cần, mình sẽ đưa ra. Từ thời điểm hiện tại, đến lúc ấy cũng còn hơn cả một năm. Chắc có thể chuẩn bị cho mẹ được.