Chương 1: Thay Đổi

Siêu Việt Tài Chính

Chương 1: Thay Đổi

Trong một lớp trung học, một cậu học sinh đang gục trên cái bàn ở cuối lớp, giáo viên giảng bài thì kệ giáo viên, còn cậu học sinh kia thì cứ ngủ trong lớp, đó chính là sự kiện điển hình của lớp học này. Mọi thứ trong lớp vẫn đang chìm trong sự tĩnh lặng, thi thoảng có âm thanh ma sát của ngòi bút trên mặt giấy, viên phấn trong tay của giáo viên đang đứng trên bục giảng. Tiếng gió phát ra từ quạt trần.

Bỗng từ cuối lớp, cậu học sinh đang ngủ kia đứng bật dậy, hét một tiếng chói tai. Làm cho tất cả mọi người nhìn về phía cậu, giáo viên cũng dừng hẳn việc giảng bài, tiếng hét vang lên làm rung động cả một khu vực xung quanh, một vài giáo viên còn bỏ cả lớp đang đứng, chạy lại lớp phát ra tiếng hét.

- Không! Ta Không Cam Tâm!

Thiếu Kiệt làm cho tất cả mọi người trong lớp như hóa đá, còn giáo viên thì tức giận quát lên.

- Thiếu Kiệt! Em không cam tâm cái gì, em không cam tâm là phải đi học hè, hay em cho bây giờ giỏi rồi nên không cam tâm đi học???

- Đi học? Đây là…

Tiếng quát của giáo viên đứng lớp, làm Thiếu Kiệt chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.

Lớp học! Ta đang ở lớp học? Chuyện gì thế này?

Thấy phản ứng của Thiếu Kiệt cứ trơ ra như tượng không trả lời mình. Người giáo viên cũng nổi điên lên nói.

- Thiếu Kiệt em ra khỏi lớp ngay cho tôi, sau giờ học lên phòng giáo viên gặp tôi!

Lúc này người giáo viên đứng trước mặt Thiếu Kiệt, đưa tay chỉ ra cửa lớp, bây giờ Thiếu Kiệt mới nhận ra người này là ai.

"Cô giáo Lâm? Trung học! Ta sống lại thời trung học?"

Bước ra khỏi lớp, Thiếu Kiệt đứng một bên cửa nhìn vào phía góc bảng xanh nơi ghi sĩ số lớp mỗi ngày, trên đó hiện lên rõ thông tin của lớp, ghi ngày 1 tháng 8 năm 2008.

"Ta được sống lại năm 2008, điều này thật hay mơ?"

Mọi câu hỏi liên tục được đặt ra trong đầu, Thiếu Kiệt lúc này

"mình đang sống trong mơ hay thật, nếu nó là giấc mơ, thì bao giờ nó kết thúc? Còn nếu đây là thật, hắn phải làm gì để thay đổi được cuộc sống của mình với mọi người bên cạnh?"

Tựa lưng vào tường, Thiếu Kiệt cảm nhận được thời gian qua đi qua của một đời người. Tuy ngắn nhưng đem lại nhiều trải nghiệm, cuộc sống lúc lên lúc xuống của một đời người. Cứ như thế thời gian trôi qua, hắn vẫn nhìn về phía xa nơi góc trường vắng lặng. Trong giờ học của một ngôi trường, mà bản hắn không bao giờ học hết được những năm học đây! Tiếng chuông của giờ tan học vang lên, kéo hắn về với hiện thực. Chuẩn bị một màn đối mặt với cô giáo Lâm.

Tiếng cười nói ồn ào vang lên trong lớp, tiếng học sinh đứng lên chào thầy cô giáo lần lượt được vang lên ở từng lớp, ngày càng ồn ào náo nhiệt, khác hẳn khung cảnh tĩnh mịch lúc giờ học. Những lớp có học sinh được ra về sớm nhanh chóng rời khỏi phòng học, chạy đến bãi xe, hoặc kéo nhau xuống căn tin trường học ngồi đó lân la tám chuyện.

Mai Uyển Lâm bước ra khỏi lớp, nhìn Thiếu Kiệt ánh mắt còn chưa vơi đi được sự tức giận, vì bị phá rối tiết dạy học của mình.

- Em đi theo tôi lên phòng giáo viên!

Thiếu Kiệt bước theo phía sau cô giáo Lâm, mà tâm trạng vẫn chưa vơi hết thắc mắc trong lòng mình.

Bước vào phòng giáo viên của trường, những cái cảm giác quen thuộc của một đời qua đi trải qua bao nhiêu việc, cái phòng giáo viên hôm nay đối với Thiếu Kiệt là một hoài niệm, không bao giờ quên của thời đi học, quá khứ gắn liền với những năm tháng vô tư ở trường học chợt ùa về, cảm giác khó tả để lại trong tâm trí của Thiếu Kiệt, càng làm lòng quyết tâm thay đổi số mệnh của mình và mọi người bên cạnh mình càng thêm mãnh liệt.

Cô Lâm ngồi vào bàn làm việc của mình, còn Thiếu Kiệt thì kéo cái ghế ở gần đó ngồi trước mặt Mai Uyển Lâm. Bình tĩnh chuẩn bị một loạt những lý do được liệt kê trong đầu, để đối phó với khó khăn trước mắt này.

- Thiếu Kiệt em nói đi? Em làm vậy còn xem giáo viên ra gì không, chưa kể em thường xuyên ngủ trong lớp, đi học toàn đến trể, tác phong thì có vấn đề.

Khi cô Lâm vừa dứt lời, Thiếu Kiệt đã nhanh đáp.

- Thưa Cô! em biết mình sai, trong giờ học thì ngủ, đi học muộn, quần áo đầu tóc không gọn gàng, nhưng cô em thật sự có lý do chính đáng, mới ngủ quên trong giờ học!

Nghe những câu nói bắt đầu của Thiếu Kiệt, lửa giận cô Lâm hạ một chút, nhưng khi nghe hết câu lại bùng phát hơn.

- Hừ! Em nói có lý do chính đáng! Vậy em nói cho cô biết lý do chính đáng của em cho cô nghe xem nào?

Thấy cô Lâm càng ngày càng nổi giận, nhưng Thiếu Kiệt vẫn bình tĩnh đáp lại lời cô một cách từ từ.

- Thưa cô lý do chính đáng của em có cơ sở. Em kể cô nghe, hôm qua khi định lên giường ngủ, để chợp mắt được em bật ti vi lên. Cô cũng biết năm nay chương trình học lại cải cách, mà theo em đọc sơ qua sách thì có bài thơ Lầu Hoàng Hạc của Thôi Hiệu, mà hôm qua chương trình khám phá thế giới được phát trên đài truyền hình, có mô tả những kiến trúc phong cảnh của Hoàng Hạc Lâu, thật sự làm em cảm thấy đầy cảm thán, nên em xem hết chương trình thì đã muộn, nên khi nãy trong lớp gục đi không biết mong cô bỏ qua cho em lần này.

Với kinh nghiệm giao tiếp khách hàng của mình, ở kiếp sống trước đây khả năng nói chuyện thu hút sự chú ý của người khác, là một thiên phú luôn giúp hắn thành công, ở những buổi thuyết phục khách hàng để lấy hợp đồng, vì lúc này hắn được trổ hết tài năng, từ phong thái đến cảm xúc rất chân thật làm cho Uyển Lâm không khỏi giật mình.

Cái thằng nhóc này xem phim lại có thể miêu tả chính xác tới vậy, hôm qua chương trình truyền hình lại nói về Hoàng Hạc Lâu thật?

- Thế em nói sao về không cam tâm, mà việc gì có thể làm em không cam tâm, vấn đề ở đây nếu chỉ là ngủ trong lớp học không thì tôi còn có thể cho qua. Còn em có xem chương trình truyền hình, về vấn đề có liên quan đến bài học hay không, thì tôi không nói. Nhưng em lại hét lên không cam tâm là không cam tâm cái gì có thể nói cho tôi nghe không hả?

Không lo ngại gì về những câu chất vấn của Uyển Lâm, Thiếu Kiệt lại mang ra một câu chuyện có cảm xúc được bịa ra ở trong giấc mơ mà mình gặp phải, những thứ được thêu dệt trong câu chuyện. Sau một lúc nói chuyện với cô Lâm xong, Thiếu Kiệt cũng được giải thoát, với điều kiện về viết bản kiểm điểm và hứa không tái phạm sự việc như hôm nay nữa.

Khoát cái túi trên vai, bước ra khỏi trường học. Trong tâm trí Thiếu Kiệt hiện giờ, vẫn đang suy nghĩ nhiều điều về những gì sắp diễn ra trong tương lai. Những gì học được khi còn ghế nhà trường, có thể nói là ít ỏi một cách đáng thương. Kinh nghiệm hắn học ở xã hội có thể nói là vô cùng vô tận, cũng phí hoài của hắn hơn chục năm trời.

Đứng dưới cổng trường một hồi thật lâu, bây giờ Thiếu Kiệt mới nhớ ra mình đi học vẫn là trên chiếc xe đạp leo núi, được mua bởi tiền để dành trong cả năm lăn lộn ngoài đường, từ thời chưa lên trung học. Rồi đến khi bước vào cuộc sống, đi làm nhộn nhịp ở kiếp trước, vì nơi làm việc tương đối xa, mà thời gian thì không cho phép nên nó được xếp vào một chỗ không bao giờ đụng tới nữa.

Thiếu Kiệt thấy mình hơi có chút khác thường, khi không kịp thích ứng với hiện thực trước mắt. Với cảm giác được quay lại cuộc sống, mà hắn tiếc nuối nhất ở kiếp trước. Điều này có nói ra với mọi người, thì ai cũng không thể nào giải thích được, kể cả mái nhà khoa học thiên tài thế giới thì chắc cũng như Thiếu Kiệt hiện giờ.

Tạm gác mọi thứ, Thiếu Kiệt chạy tới bãi xe của trường, lôi ngay chiếc xe đạp leo núi thân quen của hắn. Vì trong trường bây giờ hầu như thưa thớt đi nhiều bóng dáng học sinh, nên hắn vào bãi xe là có thể thấy ngay chiếc xe đạp của mình.
Được dựng riêng một góc đặc quyền của Thiếu Kiệt, và chưa bao giờ hắn gửi xe mà lấy thẻ, mà những người trông xe cũng không bao giờ lấy tiền của Thiếu Kiệt. bởi Thiếu Kiệt hắn là một trường hợp khá đặc biệt, một người thanh niên trông xe, thấy Thiếu Kiệt vào bãi lấy xe cười đùa.

- Lại lên phòng họp mày. Móa tao cũng khâm phục mày thật! Một tuần mà không lên phòng giáo viên uống trà chắc tuần đó lũ lụt.

Người thanh niên trông xe nhìn Thiếu Kiệt cười đùa, còn ném cái khăn lau đi vết phấn ghi số trên yên xe vào Thiếu Kiệt. Thiếu Kiệt cũng cười cười đáp.

- Tao là hi sinh vì nghĩa, mày không thấy phòng mà chỉ có giáo viên thôi là một điều bất hạnh à! Còn nói tao, mày không phải trước cũng như thế sao? Giờ còn lưu luyến cái chỗ éo này làm gì. Ra ngoài kiếm việc gì đó tử tế cho ông nhờ, nhìn mặt mày ở chỗ này hãm tài quá!

Thiếu Kiệt dắt xe đạp ra khỏi nơi này lên và đạp đi mất, để lại người thanh niên trông xe đứng đó miệng chửi rủa một câu.

- Thằng c hó này!

Người thanh niên đó không xa lạ gì với Thiếu Kiệt, thời Trung Học này ngày nào hắn cũng gặp, những khi cúp tiết thì lại xuống bãi xe tám chuyện cùng Trương Hạo. Có thể nói Trương Hạo được xem như là chí cốt tâm giao với hắn. Thời đi học là thế, không những quậy phá bình thường mà Thiếu Kiệt hắn thật sự có tiếng tăm trong trường. Hầu như việc gặp giáo viên sau giờ học là chuyện thường như cân đường hộp sữa.

Thậm chí chưa ra giang hồ đã nổi danh khi còn ngồi ghế nhà trường, Thiếu Kiệt đã có một nhóm đi theo mình quậy phá hết lớp này đến lớp khác, chưa kể đến những lần xung đột của những trường Trung học lân cận. Nhớ lại thời đi học ở kiếp trước Thiếu Kiệt chỉ biết mỉm cười.

Bước từng bước, trên dòng người đông đúc của thời điểm tan tầm xế chiều. đâu đó bên ven đường, một chàng thanh niên dắt chiếc xe đạp đi trên lối đi của người đi bộ, cứ như thế thong thả từ từ như đang hưởng thụ một điều gì đó của cuộc sống.