Sekai no Owari no Sekairoku

Chương 5:

Thành phố của học sinh, Mstier.

Thành phố được xây dừng theo cách mà cơ sở nuôi dưỡng bang hội, Học Viện Du Hành Thánh Fiora toạ lạc ngay giữa thành phố.

Có những của hàng thức ăn và nước uống cũng như các cửa hàng quần áo được sử dụng bởi những học sinh như Ren. Không những có cả một nhà máy rèn sản xuất ra những thanh kiếm và ngọn thương mà còn có những nhà sách đầy rộng lớn có đủ tất cả đầu sách như bản đồ thế giới và bách khoa toàn thư các loài quái vât.

Gân cổng phía nam của thành phố—

"......Chị ấy đặt nhiều quá rồi."

Ren bước đi trên con đường chính trong khi tay xách nách mang hàng đống giỏ được chất đầy quà vặt trong đó bằng hai tay.

"Mười tám bánh pudding, ba ổ bánh gato lớn, hai mươi lăm bánh su kem, và còn ba mươi bảy cái bánh ngọt nữa. Bà chị Fear-senpai đó, cái thể loại tiệc tùng khổng lồ mà đang định tổ chức gì đây chứ......?"

Khi trông thấy những chiếc giỏ đó ở cửa hàng, Ren liền cảm thấy không yên vì cậu chẳng biết liệu cậu có thể mang chúng hết được không nữa.

"Ồ phải rồi, mình có nghe nói rằng trời sẽ có mưa vào buỏi chiều. Nếu mà trời bắt đầu đổ mưa vào lúc này thì—"

Lời của cậu bị cắt ngang.

Rất nhiều tiếng la hét vang vọng từ rất xa sau lưng cậu

"......Gì thế!?"

Ren quẳng đi những chiếc túi mua sắm của mình và quay người lại.

"Đặt mạng sống của em và đồng đội lên làm ưu tiên hàng đầu. Tất cả những thứ khác đều có thể được thay thế một cách dễ dàng."

Đây là lần đầu tiên trong đời Ren cám ơn ba năm trời ròng rã chỉ dẫn từ vị giáo viên của mình. Nếu như cậu chậm chạp trong việc quẳng đi túi mua hàng dù chỉ là một khắc thôi thì cậu đã đo đường trong vũng máu rồi.

Một con Rồng xanh khổng lồ đang vẫy cánh.

"Một con wyvern sao!? Tại sao nó lại ở giữa một thành phố như đây cơ chứ!?"

Chủng tộc Rồng được biết đến như là những kẻ thống trị tuyệt đối trên quả đất này.

Thứ vừa mới sượt qua đầu Ren và đáp xuống mặt đấy rõ ràng là thuộc về chủng tộc đó.

......Xém chút nữa là tiêu tùng rồi.

......Nếu như mình chậm trễ trong việc quay người lại thì chắc là đầu mình đã bị chẻ đôi ra bởi những cái vuốt đó rồi.

Những bài tập luyện cậu được nhận như là một Hiệp Sĩ. Không, thay vì nói là tập luyện, giống may mắn của cậu hơn. Cuộc tấn công này bất ngờ đến thế đấy.
"Chẳng phải thứ đó dài đến tận năm mét lận sao?"

Còn tuỳ thuộc vào từng con wyvern nhưng wyvern trưởng thành thường có độ dài vào khoảng bảy mét.

Mặc dù được coi là nhỏ bé trong chủng tộc Rồng nhưng điều mà cần phải đặc biệt lưu ý là vận tốc bay lượn của nó trên bầu trời. Một con wyvern vận dụng vận tốc tối đó của nó sẽ quá nhanh đến mức cả người lính bắn tỉa giỏi nhất cũng gặp khó khăn trọng việc bắn hạ nó.

"Nhưng tại sao nó lại ở đây cơ chứ. Chẳng lẽ nó lạc bầy và lang thang đến tận đây sao!?"

Nếu như là thế thì sự cảnh giác của nó sẽ còn gia tăng vì lạc mất bầy đàn của mình. Đã có rất nhiều trường hợp mà hành vi đầy hung hăn của chúng trở nên càng tồi tệ hơn nữa, và nó vừa phá vỡ bức tường quanh thành phố và tiến vào bên trong rồi.

Một tình huống như thế này thì rất ư là hiếm gặp, và mức độ nguy hiểm cũng vô cùng cao.

"Ai mà lại có thể ngăn nổi thứ này cơ chứ......"

Ren ngước nhìn con quái vật phía trước câu trong khi lẩm bẩm trong sự kinh ngạc tột cùng.

—Cứ tưởng tượng thử sẽ phải cần bao nhiêu học sinh điểm số cao nhất và bao nhiêu giáo viên để hạ gục nó thử mà xem?

—Không, đối phương thì chẳng hề đơn giản đến thế đâu.

Ngay cả khi những học sinh với điểm số cao nhất xuất hiện, họ vẫn chỉ là học sinh mà thôi. Họ chỉ đơn giản là có kinh nghiệm trong việc chiến đấu với những quái vật nhỏ, vì thế số lượng học sinh có kinh nghiệm trong việc chiến đấu với một con Rồng là gần như bằng con số không tròn trĩnh. Giáo viên của họ cũng đã thôi không còn liên hệ với các bang hội nữa rồi vì thế chẳng thể nào nghĩ ra được kết hoạch để hạ gục nó cả.

Điều duy nhất mà họ có thể làm là câu giờ và cầu nguyện rằng nó sẽ chán mà bỏ đi.

"Nhưng cho dù thế thì việc câu giờ cũng......"

Mặc dù Ren đã quan sát kĩ xung quanh mình nhưng có vẻ là chẳng có bang hội nào trông đáng tin tưởng được cả.

Mặc dầu đây được gọi là thành phố học sinh thì một thành phố vẫn chỉ là một thành phố mà thôi. Hầu hết mọi người chỉ là thường dân. Điều duy nhất mà cậu có thể thấy là đám lái buôn, những gia đình thường dân và du khách thì đang bỏ chạy.

"Chết tiệt! Chỉ mỗi mình là lúc này là lúc mà mình là người duy nhất phải có mặt ở đây!"

Cậu lôi con dao găm dùng cho việc phòng vệ từ chiếc túi được trang bị bên hông cậu ra.

Độ dài của thanh đao vào khoảng một con dao nhỏ. Đó là loại vũ khí bạn bạn chẳng cần phải lội cho đến tận nhà máy vũ khí để mua và đó là thứ mà bạn có thể mua được ở khu phố mua sắm, ngay cả thường dân cũng có thể mua được nó.

......Cái thứ này đi thì chắc chỉ là một cây tăm xĩa răng đối với con Rồng đó.

Cậu không nên nghĩ về việc thắng hay bại.

Cậu chỉ phải nghĩ về việc câu giờ cho đến khi mọi người xung quanh cậu đã di tản hết—.


"Ồ, mình kiếm được đống quà vặt trông có vẻ ngon lành ở một nơi như thế này đây này."


Vào ngay lúc đó Ren nghe thấy một giọng đầy trang trọng ngay bên cạnh cậu

"Mình đúng thật là may mắn khi kiếm được quà vặt ở một nơi mà có thể nói là đầy mới mẻ như thế này đấy. Đây chắc có lẽ là một món quà đầy tuyệt vời cho Fear nhỉ?"

—Những chiếc túi quà vặt mà mình đã quẳng đi.

—Có một cô gái mái tóc màu bạc đang đứng cạnh ngay bên mình và đang nhìn chằm chằm xuống đống quà vặt đó.

"Này, đó là quà vặt của tôi đấy chứ......không phải, này đồ ngốc kia, nhanh chóng chạy đi chứ!"

"Quà vặt của cậu sao?"

Cô gái quay người lại—

"Cậu đang nói gì thế? Tôi là người thấy chúng trước mà. Chẳng phải ai đến trước lấy trước sao?"

Đôi mắt xanh lục bảo xanh thẫm còn hơn cả đại dương, và mái tóc dài màu bạc lấp lánh như những hạt ngọc trai.

Ngoài những màu sắc như trong giả tưởng của cô ấy ra, cô ấy mang một khuôn mặt đầy đáng yêu như một nàng tiên từ trong một câu chuyện thần thoại vậy. Mặc dầu ăn mặc như một người thám hiểm, nhưng cả cơ thể đầy thon thả của cô chỉ có thể được miêu tả như là xinh đẹp mà thôi.

Nhưng Ren đây cũng chỉ bị cuốn hút bởi vè ngoài của cô gái trong một thoáng ngắn ngủi đó mà thôi.

"D-Dù sao đi nữa thì cô cần phải chạy đi! Đây không phải là lúc để nói những điều như thế!"

"Chạy? Tại sai tôi đây lại cần phải bỏ chạy cơ chứ?"

Cô gái với mái tóc bạc ngước nhìn Ren trong khi cảm thấy đầy khó chịu.

"Để bắt đầu thì, con người kia, cậu gọi tôi là một con ngốc đấy. Cậu nghĩ tôi là ai thế......hở.........."

Ngay khoảnh khắc đó, cô gái ngừng thở và mở to mắt mình ra.

Rồi đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô bắt đầu run lên.

"Ơ, ……ơ, ……El……Elli…………"

"Xin lỗi?"

"Elline, cậu còn sống!"

Cô gái trở nên lớn tiếng và nhảy thẳng về phía cậu.

"Tôi vẫn muốn được gặp cậu đấy! Tôi đã luôn tìm kiếm câu! Đúng vậy, cho dù cậu chỉ là một con người thì cậu vẫn luôn đặc biệt. Không đời nào cậu lại chết chỉ vì ba trăm năm trôi qua cả—"

"Tôi đang nói rằng mình không hiểu được cô đang nói gì đấy!"

Ren tung người lên không trung trong khi ôm theo cô gái.

Cậu dùng cả cơ thể mình để ngăn cho cô gái khỏi phải chạm vào mặt đất và rồi lăn người ngược về phía sau trên đất.

——GÀO!

Ngay khoảnh khắc đó, con Rồng vung chiếc đuôi của mình xuống và san phẳng toàn bộ bức tường.

"Nhanh chạy đi chứ! Cô đã tận mắt chứng kiến rồi đấy. Con wyvern đó vô cùng nguy hiểm đấy!"

"Đánh bại nó đi!"

"......Hả?"

"Tôi nói rằng cậu được phép đánh bại nó đấy. Miễn là cậu không giết nó thì cậu không cần phải nương tay với đồng loại của tôi đâu. Đó là một tên khốn đầy kiêu ngạo đã theo sát tôi từ đầu đến giờ, ngay cả trước khi tôi đến được đây nữa. Nhìn nó thật là chướng mắt vì thế cứ hạ gục nó bằng một cú đấm thẳng vào đầu đi."

"Nó đi theo cô sao? Nói thế là ý gì cơ chứ—"

Ẩn ý đằng sau những lời của cô gái với mái tóc bạc này đây.

Trước khi Ren có thể hiểu được ý nghĩa từ những lời của cô ta thì âm thanh của việc con wyvern giẫm lên mặt đất khiến cho màng nhĩ của cậu rung lên.

—Nó sẽ giẫm bẹp mình mất!

Cái bóng màu đen trên đầu cậu, con wyvern lao thẳng xuống họ trong khi chẳng hề mất để lạc mất mục tiêu của mình. Khoảnh khắc Ren nhận ra điều đó, cậu đẩy cô gái đang ôm lấy cậu ra một bên.

"Đồ ngốc kia, đừng có mà đứng đó chứ, chạy đi!"

Cái bóng của hình khổng lồ của con Rồng đang tiến đến phía cậu.

…...Mình cần phải thực hiện đúng lúc mới được!

Cậu lấy con dao găm của mình ra với một tia hy vọng mong manh và nhảy lên sau lưng—

Sekai no Owari no Encore V1 Non-colour 003
Rồi cú va chạm.

Ren bị choáng ngợp bởi cú va chạm đầy nhẫn tâm đầy mạnh mẽ đến mức cậu chẳng thể nào thở được. Ren bị thổi bay xa tít về phía sau.

"......!......Hộc!......"

Cậu chẳng thể thở nổi vì cú va chạm sau lưng mình. Lý do mà tầm nhìn cậu trở thành màu đỏ chắc hẳn là vì máu đang tuôn ra từ trên trán cậu. Đó là vết cắt cậu nhận phải khi đầu móng vuốt con Rồng sượt qua cậu.

…...Mình đoán là…...cũng chả sao bởi vì mình vẫn còn sống mà, phải không nhỉ?

…...Không…...chuyện đó thì cũng chẳng tạo nên khác biệt gì cả…...mình đoán thế.

Con dao găm vỡ vụn từ bên trong cán của lưỡi dao. Vũ khí của cậu bị vỡ vụn tan tành một cách đầy dễ dàng.

Cậu nắm chặt thứ vũ khí mà chỉ còn lại mỗi chiếc cán.

"………………Lên đi, con Rồng vô dụng kia."

Ren đứng dậy với việc toàn bộ cơ thể cậu dính đầy cát bụi.

"Một…...đòn tấn công…...như thế…...thì chẳng có hiệu quả với ta đâu…...cho dù chỉ là một chút."

Những lời chỉ có thể bật ra được từ cổ họng cậu.

Cậu dùng tay mình như thể cậu đang chọc giận con wyvern đang sải cánh mình kia.

—Dũng Sĩ Quả Cảm Giả Mạo.

—Mình không phải là một Dũng Sĩ Quả Cảm hay mình đây cũng chẳng phải là Hiệp Sĩ mạnh nhất, người mà có thể tự mình hạ gục một con rồng.

—Nhưng mình chẳng thể bỏ cuộc được.

—Mình cần phải câu giời. Cho đến khi quân tiếp viện từ Học Viện đến. Hơn nữa, mình cần phải câu đủ giờ để cho cô gái tóc bạc trước mình có thể trốn thoát.

"......Tôi đã bỏ cô phải…...chạy cơ mà."

Tầm nhìn cậu chìm trong màu máu, nhưng cô vẫn có thể thấy rằng cô gái với mái tóc bạc vẫn chưa chị chạy hay trốn đi gì cả.

"Nhanh lên…...Tôi thực sự…...đã ở giới hạn của mình rồi……"

"Hiểu rồi."

Đó là lầu đầu tiên cô gái gật đầu như thể cuối cùng cũng đã hiểu ra điều gì đó.

"Đừng có bảo tôi là cậu bị đau bụng vì ăn thứ gì đó bị hỏng rồi đấy?"

"......Hả?"

"Được thôi vậy. Tôi đây chẳng thấy vui trong việc tấn công đồng loại của mình, nhưng tôi sẽ giải quyết chuyện này cho."

Ngay sau khi nói điều đó.

Cô gái mái tóc bạc bất ngờ tiến thẳng đến con wyvern một cách đầy bất cẩn.

"......!? N-Này, dừng lại—"

"Không đời nào ta đây, Công Chúa Rồng Kyelse, lại bị đánh bại bởi một thứ yếu đuối như thế này cả."

Ren có thể thấy được khuôn mặt cô gái từ phía bên khi cô ấy đang nở một nụ cười đầy dũng cảm.

Ren lắng nghe lời nói của cô như thể cậu đang mơ vậy.

…...Công Chúa Rồng Kyelse?

…...Không, chờ chút đã…...không thể nào. Cái tên đó thuộc về một người trong bang hội huyền thoại đó……

"Một con Rồng cỏn con thậm chí chẳng còn biết ta đây là ai nữa. Ta tự hỏi chẳng biết nó từ thung lũng nào mà chui ra nữa."

Con wyvern sải rộng đôi cánh mình hai bên.

Cô gái nhỏ nhắn một mình đối mặt với con quái vật không lồ trong khi cô chỉ nghiêng đầu mình và nhìn thẳng vào nó.

"Và nó lại đưa ra lời đe dọa trước mặt tôi sao? Hiểu rồi, vậy là ngươi theo ta đến tận thành phố này là vì ta đã xâm phạm lãnh thổ của ngươi sao. Có vẻ như là lòng kiêu hãnh của ngươi là thứ duy nhất đáng để tâm đến đấy."

"D-Dừng lại đi—"

Cậu chẳng thể nói gì hơn ngoài trừ những từ đó. Cậu đang mất dần ý thức. Chỉ với việc đứng đó thôi đã khiến cậu phải dồn hết tâm trí mình rồi, và tay cậu chẳng thể nào với được đến lưng của cô gái đó—

Khoảnh khắc tiếp theo đó, Ren đã chứng kiến một khung cảnh mà cậu sẽ chẳng thể nào quên được trong suốt phần đời còn lại của mình.

"Thật ngu xuẩn."

Cô gái phóng người lên.

Không phải nhảy. Việc nói rằng tất cả những gì cô ấy đã làm là bay lên thì chính xác hơn. Một độ cao hơn mười mét. Cô gái tung người cao hơn cả con wyvern với đôi cánh của mình kia chỉ đơn giản nói—


"Hãy cúi người trước mặt ta một cách đầy khó coi nào."


Một trọng trường đầy mạnh mẽ.

Một lực hấp dẫn đầy mạnh mẽ đến mức có thể nén bề mặt con đường được lát nhựa thành một lỗ hổng trong tích tách.

—Không chỉ việc không cho con wyvern có thể chống lại, cô ấy chẳng còn cho phép nó trả lời nữa.

Nếu như con người kích hoạt một bùa chú với tầm lực cỡ như của cô ấy thì họ sẽ cần phải có được nghi thức niệm chú lâu và phức tạp hơn cũng như là cần sự tập trung tinh thần cao hơn nhiề. Nhưng cô ấy thực hiện việc đó chỉ với một vài từ ít ỏi.

Sức mạnh ngôn từ.

Những lời được nói ra trên thế giới này và mang dáng vẻ vật lý. Một con người như Ren chẳng thể nào tưởng tượng nổi bùa chú đó đầy mạnh mẽ và cấp co đến mức nào.

"Hừm, làm nguội cái đầu của ngươi một chút ở đó đi."

Cô gái tung người vọt lên trời xanh kia đáp xuống mặt đất một cách đầy lộng lẫy sau khi thực hiện một cú xoay người giữa không trung.

Một chỗ lõm khổng lồ được khoan trên mặt đất. Sau khi liếc nhìn con wyvern bất tỉnh nơi sâu nhất trong chỗ lõm đó, cô ấy nhảy vào vòng tay của Ren một lần nữa.

"Elline!"

"Lại nữa sao!?......Quan trọng hơn là, cái sức mạnh đó là gì thế……?"

Cô gái tóc bạc ôm chầm lấy Ren. Ngay cả khi Ren cố đẩy cô ấy ra, cô chẳng chịu di dời dù là một li. Sức mạnh thể chất của cô ấy thật mạnh đến mức bạn chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi rằng nó đến từ một cơ thể đầy mảnh mai đến thế đấy.

"Haha, cậu này. Cuối cùng thì cậu vẫn còn sống! Tôi cứ nghĩ rằng đó là trò đùa khi mà tôi nghe được rằng cậu đã chết vì bệnh tật năm năm sau khi tôi bị phong ấn đấy. Ừ, không đời nào cậu lại chết một cách đầy đơn giản vì bệnh tật được—"

"T-Tôi không thể thở được…… …...Chết mất…...cô đang bóp nghẹt tôi đây này……"

"......N-Này? Có chuyện gì thế Elline? Cậu cư xử cứ như là người khác từ nãy đến giờ rồi đấy."

Cô gái thể hiện một khuôn mặt trống rỗng trong khi nới lỏng sức mạnh trong tay mình.

"Khục, khục…...t-thật là……"

Ren trả lời cô gái đang nhìn cậu trong khi ho một cách đầy dữ dội.

"Tôi không phải là Elline. Mặc dù tôi cũng khá nhiều lần bị nhận nhầm là người. Để bắt đầu thì Elline là vị Dũng Sĩ Quả Cảm từ ba trăm năm trước. Một con người thì chẳng thể sống lâu đến thế được."

"? Elline, chẵng lẽ…...cậu đã quên mất tôi rồi sao?"

"Ngay từ đầu thì tôi chẳng còn biết cô là ai nữa là."

"......Không thể nào."

Sau khi thực hiện một cử chỉ như thể đang suy ngĩ, cô ấy tiến đến bên Ren. Lần này cô ấy đưa khuôn mặt mình đến gần ngực cậu, bắt đầu ngửi cậu như một chú chó vậy.

"!? Cô đang làm gì thế!?"

"Thấy chưa? Đây là mùi của Elline mà. Không đời nào tôi lại đi nhận nhầm cậu cả."

"......D-Dù sao thì, tránh xa tôi ra."

Cậu không thể nào không cảm thấy xấu hổ được khi môt cô gái có thể nói là tuyệt sắc giai nhân lại ôm chầm lấy cậu và bắt đầu ngửi mùi cậu.

"Tôi xin lỗi khi phải nói rằng mặc dù cô rất tin chắc về điều đó, nhưng tôi đây thực sự là một con người khác."

"......Gì cơ chứ!?"

"Tên tôi là Ren. Chà, nếu như cô tra ngược cây gia đình của tôi thì Elline sẽ là họ hàng xa của tổ tiên tôi, nhưng người lại chẳng có bất kì con cháu gì vì thể tôi đây chẳng phải hậu duệ trực tiếp của người hay gì cả. Tôi chỉ đơn giản là họ hàng xa của người mà tôi. Một hậu duệ xa xôi."

"Hậu duệ của cậu ta…...cậu hay sao?......Thế thì Elline………."

Cô gái lẩm bẩm một cách đầy mơ hồ. Nét mặt cô bắt đầu tối sầm lại.

…...Tại sao cô lại nhìn tôi với đôi mắt buồn rượi như thế cơ chứ?

…...Tôi chưa có làm gì sai trái cả, nhưng điều đó thật khiến tôi đau đớn.

"Tôi bảo cô này, Elline đó…...đã không còn ở đây nữa rồi."

Vị Dũng Sĩ Quả Cảm đã từ trần.

Cậu không thể nói ra những lời đó. Điều tốt nhất mà cậu có thể nói là "người không còn ở đây" mà thôi.

"…………"

Đôi mắt xanh lục bảo mất đi ánh sáng của mình.

Cô gái chầm chầm quay đi trong khi cắn môi mình.

"N-Này!"

Kyelse liếc nhìn REn và rồi chỉ nói.

"......Chỉ ngoại hình của cậu ta thôi sao………."

Một người hoàn toàn lạ mặt có ngoại hình giống vị Dũng Sĩ Quả Cảm nhưng lại chẳng mang sức mạnh của người.

…...Ngoại trừ.

Mặc dù cậu đã nhận được những lời đó, Ren nhận ra rằng cậu đã bình tĩnh đến mức chuyện đó khiến cậu kinh ngạc.

Một người lạ mặt hoàn toàn. Dũng Sĩ Quả Cảm Giả Mạo. Cậu đã nhận đủ trò trêu chọc khi mà bị so sánh với vị Dũng Sĩ Quả Cảm huyền thoại, và luôn luôn đi cùng với những lời trêu trọc đó là những câu nhạo báng mà người ta lấy cậu ra làm trò cười.

Nhưng cậu lại chẳng nhận thất được một chút gì là dấu vết của những cảm xúc đó trong những lời của cô gái ấy.

Elline đã không còn ở đây nữa. Một lời thuyết phục đầy đau buồn mà cô ấy tự bảo bản thân mình.

…...Như thể cô ấy đã nói điều đó như thế.

Cô gái với mái tóc bạc đánh bại con wyvern một cách đầy dễ dàng kia. Tấm lưng của cô gái có sức mạnh đầy áp đảo kia giờ đây trông thật nhỏ bé, yếu đuối, và đau buồn làm sao.

"N-Này…...umm…………"

Cậu muốn gọi lấy cô nhưng chẳng tài nào kiếm được những lời thích hợp để nói với cô.

Những gì mà Ren, người mà đã nghĩ như thế, đang chứng kiến là—

Cô gái kia đang lôi một cái túi khổng lồ đầy quà vặt đi.

"Này!? Thứ đó là của tôi mà! Cô đang cố lấy thứ đó đi trong khi ra vẻ buồn bã có phải không!?"

"Tôi đã đánh bại con wyvern đó thay cho cậu mà, đúng không?"

"......Gu."

Cậu chẳng biết phải đáp lại lời của cô ấy ra sao.

Rõ ràng là sự an toàn của những cư dân cũng như việc Ren vẫn còn sống là chiến tích của cô ấy.

"......Được thôi. Được rồi, cứ lấy đi đi."

Cậu chỉ bị thuyết phục năm phần mà thôi, nhưng đành từ bỏ cho năm phần còn lại. Cậu thở dài trong khi mang trong người hai cảm xúc đó. Ren nhún vai.

…...Mình có thể mua lại những gì Fear-senpai đã nhờ mình mang đến bằng tiền của chính mình.

…...Ngoài ra, mình không thể chịu đựng được việc nhìn vào đôi mắt bã của cô ấy.

"Tôi dám chắc là sẽ rất ngon đấy vì đống quà vặt đó là từ của hàng đầy nổi tiếng ở đây đấy."

"Là một con người thì cậu đúng là có lý có tình đấy."

Trong khoảnh khắc nhỏ nhoi cô ấy nở một nụ cười.

Có một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt buồn bã của cô.

Cô gái được gọi là Kyelse kia biến mất trước mặt Ren.


—Đó là điểm khởi đầu.

—Khởi đầu cho câu chuyện của chàng trai được gọi là Dũng Sĩ Quả Cảm Giả Mạo và cô Công Chúa Rồng huyền thoại.