Chương 3: Cường giả vi tôn (1).
Cô chính là một sát thủ xuất sắc nhất trên thế giới, gian manh, xảo trá, lật tay làm mưa, trở tay làm gió, không gì không làm được. Ngoại trừ N, chỉ sợ không ai có thể địch lại cô.
Khẽ đưa tay lên, một con diều hâu màu đen rất lớn từ trong màn đêm bay xuống chỗ cô. Đôi mắt nó có màu như chuông đồng, sáng quắc lợi hại, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ làm người khác run sợ!
Con chim diều này nhanh chóng dùng móng vuốt sắc bén nắm lấy cánh tay của Hoàng Bắc Nguyệt, mở ra đôi cánh chim thật lớn, lập tức đưa cô bay lên trời. Màu tóc đỏ như lửa của cô trong đêm tối theo làn gió kiêu ngạo tung bay.
Ở phía dưới, vô số khẩu súng liên thanh hạng nặng điên cuồng hướng phía Hoàng Bắc Nguyệt bắn tới.
Lam Tư đi đến boong thuyền, nhìn thân ảnh nhỏ xinh của Hoàng Bắc Nguyệt đang càng lúc càng xa, rồi nói với người bên cạnh: "Đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Thưa ngài, tất cả đã chuẩn bị và sắp xếp ổn thỏa! Cấp trên đã quyết định hi sinh một thành phố để tiêu diệt Hoàng Bắc Nguyệt!"
Lam Tư ngẩng đầu, nhìn về phía trời cao xa xôi, có chút buồn bã, mất mát: " Bắc Nguyệt, ta đã sớm nói, một ngày nào đó ngươi sẽ vì tính cách cuồng ngạo cùng lãnh huyết của mình mà trả giá đắt!"
Ngực hắn bỗng xẹt qua một tia đau đớn sâu sắc.
Bắc Nguyệt, nhiều năm đuổi giết ngươi như vậy, nhưng thực ra ta mỗi một lần đều không hạ thủ được với ngươi.
Chỉ là lúc này đây, thực sự vĩnh biệt ngươi…
Sau khi chuông đồng hồ chỉ đúng mười giờ, một thành phố ở gần biên giới tỉnh Tô Giang bỗng xảy ra một trận nổ rất lớn, đem bầu trời đang lúc đêm khuya chiếu sáng một mảnh, theo đó là một đám khói đen hình nấm thật lớn mãnh liệt phóng lên. May mà cư dân ở thành phố đó đã được đưa đi từ trước, vì thế mà không có một người nào bị tổn thương.
Nhưng chính lúc vụ nổ lớn này xảy ra, có một đoàn ánh sáng màu đen theo màn khói hình nấm bắn ra. Hình dạng của đoàn ánh sáng này chính là một con Hắc Long cực lớn, mãnh liệt bay về phía không trung!
(để gọi cho dễ từ giờ đổi cách gọi Hoàng Bắc Nguyệt thành nàng nha~~~)
Bắc Nguyệt hoàng triều
Giữa đêm khuya ở Đô thành, không một ai thấy có một đạo tà khí màu đen, giống như vạn thú đang lao nhanh, dũng mãnh bay vào giữa từ đường trong hậu viện của phủ trưởng công chúa.
Trong ánh sáng u ám từ ngọn nến, một đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng từ từ mở ra.
Nhìn chăm chăm vào ánh lửa của ngọn nến đang lay động, đôi mắt lãnh khốc cả nửa ngày đều không có động tĩnh. Hồi lâu sau, Hoàng Bắc Nguyệt mới chậm rãi tiêu hóa trí nhớ trong đầu.
Nàng có chút vô lực rên rỉ một tiếng, nàng không thể phủ nhận một sự thật —— đó là nàng… xuyên qua rồi!
Hoàng Bắc Nguyệt, là con gái Huệ Văn công chúa – tỷ tỷ của đương kim hoàng thượng. Là tiểu thư dòng chính duy nhất, thân phận lẫy lừng. Thế nhưng, nàng cũng chính là phế vật mà toàn bộ Nam Dực Quốc này chê cười.
Yếu đuối, vô tri, không thể tập võ, trời sinh bệnh tật. Ngự y đều nói nàng là không thể sống quá 18 tuổi.
Không chỉ vậy, nàng còn là một ngốc tử không hơn không kém. Thân là nữ nhi dòng chính duy nhất của trưởng công chúa, lại để cho đám huynh đệ tỷ muội thứ xuất kia khi dễ, ngay cả nô tài cũng không bằng.
Di nương hung hăng ngang ngược, phụ thân thì thờ ơ, lạnh nhạt, chán ghét nàng. Từ bốn năm trước, sau khi Huệ Văn trưởng công chúa mất đi, địa vị trong nhà của nàng liền xuống dốc không phanh.
Lần này, nàng vì lỡ lời, đắc tội với Cầm di nương mà phụ thân nàng sủng ái, nên bị phạt quỳ giữa từ đường một ngày một đêm, không cho ăn uống.
Thân thể này ngay từ nhỏ vốn đã suy yếu bệnh tật, vậy mà phải quỳ như vậy, chẳng khác nào là muốn lấy mạng nàng.
Bất quá, không ai nghĩ tới, dưới cơ duyên xảo hợp, Hoàng Bắc Nguyệt ở hiện đại được xưng là "sát thủ thiên tài", lại xuyên vào cái khối thân thể mười hai tuổi này.
Chậm rãi từ trên mặt đất giá lạnh đứng lên, Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua giữa từ đường cung phụng linh vị của Huệ Văn trưởng công chúa, không biết có phải do tác dụng của ngọn nến hay không mà nàng thấy trên bài vị lóe ra một đạo quang mang mỏng manh.
Một đạo ánh mắt ấm áp và hiền lành nhìn về phía nàng.