Chương 4: Cường giả vi tôn (2).

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 4: Cường giả vi tôn (2).

Chương 4: Cường giả vi tôn (2).



Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: "Yên tâm đi, nếu ta đã chiếm thân thể con gái của ngươi thì sẽ không để nàng phải uổng mạng vô ích."



Lời của nàng vừa dứt, quang mang trên bài vị liền dần dần tán đi.



Sửa lại làn váy trắng thuần một chút, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi từ trong từ đường đi ra ngoài.



"Đáng ghét, không nên ở chỗ này đâu, trong từ đường vẫn còn có người đây ~"



Ở góc sân tối tăm một giọng nữ mềm mại vang lên.



"Sợ cái gì? Bên trong chỉ có một người bệnh tật quấn thân thì có thể thế nào? Ngươi không phải nói nàng là một ngốc tử sao? Nàng ngay cả nô tài so ra đều kém hơn."



Bệnh tật quấn thân? Ngốc tử? Ngay cả so với nô tài đều kém hơn? Quả nhiên, Hoàng Bắc Nguyệt trước kia là quá yếu.



"Người ta thẹn thùng nha~~~"



"Thẹn thùng cái gì? Bảo bối, nhanh một chút, ta chịu không nổi a~~~"



Tiếng cởi quần áo sột soạt vang lên, sau đó là một trận thở dốc dồn dập cùng tiếng va chạm của thân thể.



Vừa mới xuyên qua lại gặp loại chuyện này, thật xúi quẩy!



Hoàng Bắc Nguyệt từ từ đi qua, ánh trăng cũng nhẹ dời theo, chiếu lên khuôn mặt nàng.



Khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, bởi vì bệnh tật nên phải uống thuốc quanh năm khiến hốc mắt sâu hõm vào. Nàng lại bị phạt quỳ một ngày một đêm, càng trở nên tiều tụy, tóc hỗn loạn, y phục màu trắng nhẹ nhàng theo gió lay động.



Trong góc sân, một nam nhân tráng kiện đang đem một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi áp chế ở trên tường. Hắn đang phấn khởi mà làm động tác, hoàn toàn không biết nguy hiểm trí mạng đang dần đến!



Nữ nhân kia cũng bắt đầu khoái hoạt, nhẹ giọng rên khẽ, hai chân tuyết trắng quấn quít lấy thắt lưng của nam nhân đang áp mình.



Giữa từ đường im lặng, thanh âm này nghe thật chói tai.



Linh vị của trưởng công chúa còn ở ngay tại bên trong, hai người kia thế nhưng không biết hổ thẹn, dám ở nơi này làm cái chuyện kia, một chút cũng không biết tôn trọng người đã khuất.



Chỉ vì trưởng công chúa chỉ lưu lại một nữ nhi là người ốm yếu, bệnh tật, cho nên bọn họ mới vô pháp vô thiên như vậy sao?



Hoàng Bắc Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh lãnh đạm, từng bước đi đến. Vừa lúc nữ nhân kia ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy nàng một thân áo trắng nhẹ nhàng bay bổng, ngay lập tức sợ tới mức muốn mất hồn.



"Quỷ, quỷ…"



"Làm gì có quỷ? Chỉ có một quỷ bệnh trong từ đường thôi, mau, nhanh, bảo bối… Ách…"



Trong cổ họng chỉ kịp phát ra một thanh âm mơ hồ, một tiếng "crắc" vang lên, cổ của nam nhân kia đã bị bẻ gãy!



"A ——" Nữ nhân kia thấy vậy thì trợn lớn hai mắt sợ hãi kêu lên.



"Muốn chết thì cứ việc kêu." Ném thi thể nam nhân kia xuống đất, Hoàng Bắc Nguyệt liền kéo áo của nữ nhân lên lau tay.



Một nam nhân đê tiện, ghê tởm, giết hắn làm nàng thấy thật buồn nôn. Nếu không phải hắn dám vũ nhục Huệ Văn trưởng công chúa đã qua đời thì nàng kinh thường động thủ giết hắn, thật là làm bẩn tay của mình!



Nữ nhân kia nghe vậy, liền ngậm chặt miệng, cả người run rẩy.



Theo ánh trăng sáng trong chiếu đến, khuôn mặt này, không phải chính là tam tiểu thư đang quỳ trong từ đường sao? Vì sao lại ở đây, không lẽ đây là quỷ hồn tam tiểu thư đến đòi mạng?



"Ta không phải quỷ hồn." Lau tay sạch sẽ, khóe môi Hoàng Bắc Nguyệt giương cao một nụ cười mười phần băng lãnh, "Những chuyện ngươi vừa thấy, nếu dám tiết lộ ra ngoài một chữ, liền có kết cục giống như hắn. Đừng nghĩ đi đến chỗ Cầm di nương cáo trạng, ta đây không còn là Hoàng Bắc Nguyệt trước kia nữa."



Có ai dám đem cái mạng nhỏ của mình ra đùa, đặc biệt là sau khi tận mắt nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt không chút lưu tình bẻ gãy cổ một người!



Trong lòng Bội Hương lúc này chỉ có một ý nghĩ: vị tam tiểu thư này, tuyệt đối là bị quỷ phụ thân!



Vừa rồi nhìn nàng thực giống như tu la chuyển thế, phần lạnh lùng và tàn nhẫn kia, làm cho lông tơ của nàng đều dựng đứng cả lên! ——