Chương 2: Xuyên qua (2).

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 2: Xuyên qua (2).

Chương 2: Xuyên qua (2).



Hoàng Bắc Nguyệt lấy ra một khẩu súng lục, đẩy người đang đứng chắn trước mặt ra và tiến về phía trước.



"Này, đẩy đẩy cái gì? Có biết hay không…. A! Có súng!"



Cô gái xinh đẹp có phần kiêu ngạo sau khi bị Hoàng Bắc Nguyệt đẩy ra thì tính quay lại cằn nhằn. Thế nhưng, khi nhìn thấy khẩu súng trên tay Hoàng Bắc Nguyệt thì lập tức hét ầm lên.



Vị nữ bán đấu giá sư ở trên đài dù sao cũng trải qua huấn luyện và có khá nhiều kinh nghiệm trong việc này, vì vậy, sau khi nghe thấy tiếng hét của cô gái kia thì nhanh chóng cầm lấy hắc ngọc chạy đi.



Thế nhưng cho dù chạy nhanh thế nào đi nữa thì cũng có thể nhanh hơn khẩu súng trên tay của Hoàng Bắc Nguyệt sao?



Cô cầm khẩu súng lục bắn ra một viên đạn, xuyên qua đám người đang đứng và thẳng tắp ghim vào giữa trán của vị nữ bán đấu giá sư kia. Ngay cả kêu thảm một tiếng cô ta cũng không thể kêu đã ngay lập tức mất mạng.



Hoàng Bắc Nguyệt đưa tay chuẩn xác bắt lấy hắc ngọc, trong đôi mắt đen lộ ra vẻ lạnh lùng và cao ngạo.



Tất cả những việc đó xảy ra nhanh chóng chỉ trong một cái chớp mắt!



Chờ cho những bảo vệ quanh đó kịp thời phản ứng thì Hoàng Bắc Nguyệt đã ngạo mạn quay người đi ra ngoài.



"Hoàng Bắc Nguyệt, "vạn thú vô cương" quả nhiên có thể đưa ngươi tới đây!" Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên phía sau cô.



Hoàng Bắc Nguyệt hơi hơi nhíu mày, giọng nói này, cô không cần quay lại cũng đủ biết là ai. Người vừa nói đó chính là Lam Tư, đối thủ một mất một còn của cô. Hắn đã truy sát cô suốt năm năm liền từ Nam Mĩ cho đến tận nơi này.



Thật sự là hắn vẫn không hiểu hắn cùng cô là có sự chênh lệch sao?



Khuôn mặt cô lãnh đạm không một chút biểu tình nào đem khối hắc ngọc tên là "vạn thú vô cương" bỏ vào trong túi.



"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi mau bó tay chịu trói đi, hiện nay có hơn hai trăm quốc gia đã phát ra tuyệt sát lệnh với ngươi, ngươi trốn không thoát đâu!"



Lam Tư nhìn bóng dáng xinh đẹp của Hoàng Bắc Nguyệt, trong giọng nói lạnh như băng có chút không đành lòng.



"Sau khi ta bó tay chịu trói thì các quốc gia đó sẽ làm gì ta?" Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng xoay người, ánh mắt lạnh giá mang theo sự khinh thường.



"Với thiên phú dị năng của ngươi nhất định quốc gia sẽ trọng dụng ngươi!" Lam Tư nhân cơ hội nói.



Nếu có thể đem một cô gái xinh đẹp cuồng ngạo này lưu lại mình dùng thì còn gì tốt hơn chứ!



"Chuyện cười." Đáp lại hắn chính là hai chữ lạnh như băng.



Nhìn vẻ châm chọc trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt, Lam Tư cũng nhịn không được mà thở dài.



"Chuyện năm đó…."



"Câm miệng!"



Đôi mắt đen lạnh lùng của Hoàng Bắc Nguyệt bỗng có thêm vài phần hận ý.



Cô nhớ rất rõ, năm đó cha mẹ cô đối với tổ chức là một lòng trung thành và tận tâm, sẵn sàng vào sinh ra tử, thế mà cuối cùng nhận được gì? Kết cục nhận được chính là bị gạt bỏ. Hơn nữa còn phải mang trên lưng tội danh "phản bội"!



Cảnh tượng máu chảy đầm đìa ngày đó, mỗi ngày mỗi đêm đều tra tấn, hành hạ cô. Cho dù đang trong mộng cô cũng vì hận ý mà bừng tỉnh.



"Hừ! Muốn ta bán mạng cho quốc gia của các ngươi? Nhiều năm như vậy, ta giết người của các ngươi còn chưa đủ nhiều sao? Một khi ta đầu hàng, các ngươi sẽ để cho ta con đường sống sao?"



Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn Lam Tư. Người đàn ông Bắc Âu anh tuấn xinh đẹp này khi mới gặp, cô thấy hắn chính là một người ôn nhu nho nhã, học cao hiểu rộng, cả người toát ra khí chất ấm áp như gió xuân. Đáng tiếc, hắn và cô lập trường lại đối lập nhau.



"Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta nhất định sẽ giúp ngươi!"



"Ta không muốn!"



Cô lạnh lùng, cao ngạo ngẩng đầu lên nhìn. Xung quanh cô, bộ đội đặc chủng đã bao vây khắp đại sảnh bán đấu giá, rất nhiều họng súng lạnh lẽo tối đen như mực nhắm vào cô.



Hừ! Cô không sợ!



Mái tóc đỏ rực, diễm lệ tung bay, nhan sắc khuynh thành, tuyệt thế vô song. Dù khuôn mặt cô vô cùng lạnh nhạt nhưng vẫn đủ sức khiến người khác kinh diễm.



Cô nở một nụ cười xinh đẹp, trong thoáng chốc làm bao nhiêu người thất thần.



"Cẩn thận!"



Lam Tư hét lớn một tiếng, trong thoáng chốc hắn đã thất thần khi thấy nụ cười của Hoàng Bắc Nguyệt. Tuy nhiên, hắn đã nhanh chóng tỉnh táo lại.



Thế nhưng hắn vẫn chậm một bước! Hoàng Bắc Nguyệt đã bẻ gãy cổ của một lính đặc chủng và dễ dàng đi đến boong thuyề