Chương 1: Học viện Tinh Đạo

Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 1: Học viện Tinh Đạo

Linh giới mênh mông rộng lớn, núi non trùng điệp, nếu từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy rõ ràng Linh giới này là do bốn mảng đại lục ghép lại mà thành, kỳ lạ hơn nữa là có chín dòng sông từ nơi chân trời như chín con rồng uốn lượn chui vào bốn mảng đại lục, sau đó chụm đầu lại một chỗ nơi trung tâm Linh giới.


Theo truyền thuyết kể lại Cửu Hà này không phải có từ khi Linh giới vừa thành lập, mà xuất hiện sau một trận đại chiến kinh thiên thuở hồng hoang. Ngày ấy vô số cường giả rơi rụng, máu chảy thành sông. Máu huyết của vô số cường giả này ẩn chứa nguồn linh lực vô tận, từ đó giúp cho cư dân Linh giới sau cuộc đại chiến vốn không am hiểu gì về tu luyện lại có thể dựa vào nguồn linh lực này tạo ra công pháp, trở thành Linh tu nắm giữ sức mạnh trời đất…


***



Học viện Tinh Đạo tọa lạc ở Ngũ Chỉ sơn.


Nhìn từ xa Ngũ Chỉ sơn này có hình dạng một bàn tay lật ngửa, năm ngón chỉ thẳng lên trời tạo thành năm đỉnh núi cao sừng sững. Ngũ Chỉ sơn quanh năm mây mù giăng kín, khiến những người lần đầu đến đây có cảm giác bí ẩn vô cùng. Muốn đi lên Ngũ Chỉ sơn thì chỉ duy nhất một cách đó là ba ngàn bậc thang ở núi Bất Hối, một trong năm ngón tay, đây cũng là nơi cứ năm năm một lần học viện Tinh Đạo tuyển chọn đệ tử gia nhập, ngày hôm nay đúng là ngày đó.


- Ca ca, tiểu Từ Vi cảm thấy sợ!


Giữa dòng người đông đúc đang không ngừng chen lấn xô đẩy nhau ở dưới chân Bất Hối sơn có một cặp nam nữ đang đứng. Người nam là một thiếu niên mặc lam y tuổi chừng mười chín, còn nữ thì chỉ là một bé gái tầm bảy tám mặc áo đỏ, đầu thắt hai bím tóc to đùng, hai mắt tròn xoe nhìn thiếu niên trước mặt cất giọng nhõng nhẽo.


Thoáng nhìn qua thì khuôn mặt thiếu niên này không anh tuấn cho lắm, tuy nhiên hai hàng lông mày xếch lên như hai lưỡi kiếm phối hợp với ánh mắt sắc bén đang nhìn thẳng lên đỉnh núi khiến người ta có cảm giác đầy tham vọng.


Thiếu niên cúi xuống nhìn bé gái bên cạnh, đưa tay nắm lấy bím tóc của cô bé lắc nhẹ, cười nói:


- Việc gì phải sợ, có Phượng Minh ca ở đây, tên nào dám bắt nạt muội, ca ca vặt lông hết!


- Hừ, ca suốt ngày nắm bím tóc của Tiểu Vi, chỉ sợ bọn họ chưa bị vặt lông thì đầu Tiểu Vi đã trọc hết rồi!


Bé gái nhăn mặt, gạt tay thiếu niên ra. Thiếu niên nhìn bé gái bằng ánh mắt trìu mến rồi chợt thở dài:


- Ta nói thật, lần này Từ gia gia đã giao muội cho ta trông nom, tất nhiên sẽ không để muội bị bắt nạt! Đợi sau khi tiến vào cuộc thi, nếu như muội có thể vượt qua được toàn bộ thử thách, linh khí trong người tụ lại hình thành linh thể thì tương lai chúng ta còn được gặp nhau. Nếu không có linh thể, ca ca chỉ đánh tiễn muội về, giao lại cho Từ gia gia thôi!


Nghe nhắc đến ba chữ "Từ gia gia", người bé gái khẽ run lên như vừa nghe thấy thứ gì cực kỳ đáng sợ. Bé gái lắc đầu nguây nguẩy:


- Đừng đưa muội về, Từ gia gia rất hung dữ, suốt ngày bắt muội làm cái gì mà hấp thu linh khí, rèn luyện kinh mạch, mỗi lần đều khiến người ta đau đớn muốn chết. Tu luyện đau đớn như vậy mà sao ai cũng ham thế không biết!


Dường như lời nói của bé gái áo đỏ vừa đả động tới một thứ gì đó trong lòng người thanh niên, chỉ thấy hắn lại thở dài một lần nữa rồi trầm mặc.


Người thanh niên này chính là Phượng Minh, tam công tử của Lý gia - một trong những gia tộc lừng lẫy nhất Thanh Ngưu quận. Tuy thuộc Lý gia, nhưng với mọi người, họ "Lý" của hắn chưa bao giờ được người khác thừa nhận. Đơn giản vì hắn không mang huyết mạch của họ Lý.


Bản thân Phượng Minh là một cô nhi. Nghe kể lại thì vào mười chín năm trước Phượng Minh được bà nội hắn - gia chủ Lý gia Lý Nhược Thu nhặt về từ trên Kim Hà, cũng không biết là do cặp cha mẹ nào nhẫn tâm tới mức đem một đứa bé còn đỏ hỏn đặt vào trong một chiếc giỏ rồi thả trôi sông như vậy. Lý Nhược Thu động lòng đem hắn về Lý gia, đích thân nuôi dưỡng. Ngày ngày đứa bé trôi sông năm ấy một lớn lên, trở thành một tiểu thư đồng hầu hạ bên cạnh Lý Nhược Thu. Mọi việc vẫn bình ổn cho đến vào chín năm trước khi Lý Nhược Thu bắt đầu cho hắn tu luyện Dưỡng Linh quyết, công pháp căn bản của người tu linh.


Người tu linh suy cho cùng mục đích chính là tạo thành "linh thể". Vạn vật có linh, người tu linh hấp thụ thiên địa linh khí trải khắp kỳ kinh bát mạch, cải tạo cơ thể. Bước này được gọi là Bổ Mạch cảnh, gồm tám tầng. Đây thực chất không phải cảnh giới mà chỉ là một bước quá độ từ phàm nhân trở thành linh tu. Vì chỉ khi nào linh khí trong bát mạch đậm đặc tới cực độ, sau đó tùy theo cơ duyên mỗi người ngưng tụ ra một linh thể thì người đó mới được công nhận là linh tu.


Linh Thể muôn hình vạn trạng, có người ngưng tụ ra một bông hoa, có người ngưng tụ ra một ngọn lửa, thanh kiếm, cây cỏ, chiếc đũa, song đao… nói chung linh thể có thể mang hình dáng của bất kỳ vật gì. Vì linh thể là kết tinh của linh khí, nên thông qua nó người tu linh có thể thi triển thần thông pháp thuật.


Vượt qua Bổ Mạch là Linh Thân, vượt qua Linh Thân là Hoán Huyết, sau Hoán Huyết là Quy Nguyên, kết thúc Quy Nguyên chính là cảnh giới tối cao nhất của Thanh Ngưu quận - Hư Thần. Tuy nhiên cường giả Hư Thần thật sự rất hiếm. Ngay cả viện trưởng Tinh Đạo viện, một truyền kỳ của Thanh Ngưu quận mà cũng chỉ là Quy Nguyên đỉnh phong, nghe đồn năm trăm năm nay dậm chân tại chỗ không đột phá nổi.


Quay lại chuyện Phượng Minh, sau khi hắn tu luyện Dưỡng Linh quyết, vừa mở ra mạch đầu tiên thì cơ thể hắn bỗng xuất hiện dị tượng. Toàn thân hắn bỗng nhiên tỏa ra màu vàng kim óng ánh, đồng thời ẩn ẩn trong đó còn có tiếng long ngâm vang vọng.


Điều này khiến Lý Nhược Thu, cũng tức là bà nội hắn hiện giờ vừa vui mừng vừa kinh hoảng. Vì dựa theo ghi chép về hàng vạn chủng loại linh thể từng xuất hiện từ thời kỳ thái cổ đến nay, thì đây là biểu hiện của Kim Long linh thể, đại biểu cho tư chất tu linh thượng thặng ngàn năm có một. Dù xuất hiện ở vùng trung lưu hay thượng lưu chín dòng sông cũng cực kỳ nổi trội, chứ đừng nói đến một Thanh Ngưu quận ở khu vực hạ lưu tầm thường.


Ngay lập tức Lý Nhược Thu công bố tin tức này ra gia tộc, sau đó ép Lý Hữu Tài, con trai độc nhất của mình nhận Phượng Minh làm nghĩa tử. Điều này tất nhiên vấp phải sự phản đối của người trong gia tộc, nhất là con dòng trưởng và dòng thứ của Lý Hữu Tài. Bọn họ cấu kết nhau gây áp lực lên Lý Nhược Thu. Cuối cùng, hai bên hẹn ước tạm thời vẫn công nhận Phượng Minh là tam công tử Lý gia, tuy nhiên không được mang họ Lý, chỉ khi nào hắn chính thức bước vào cảnh giới Linh Thân, xuất hiện Kim Long linh thể thì mới làm lễ bái tổ quy tiên, cho hắn đổi tên thành Lý Phượng Minh.


Nhưng thật lạ, Phượng Minh cảm giác thân thể hắn có vấn đề. Mặc dù được bà nội dùng vô số thiên tài địa bảo bồi dưỡng nhưng tốc độ tu luyện thủy chung vẫn rất chậm. Giống như trong kinh mạch hắn tồn tại một hắc động cực lớn nên dù có bao nhiêu linh khí nhét vào cũng không đầy nổi. Mặc dù mười chín tuổi, hắn vẫn chỉ ngưng tụ được hai mạch. Trong khi đó những người đồng trang lứa ngưng tụ bảy hay tám mạch không phải là hiếm thấy. Ngay cả tiểu Từ Vi mới bảy tuổi cũng ngưng tụ được bốn mạch, được xưng tụng là thần đồng.


Biến cố này khiến phe phản đối Phượng Minh mang họ Lý rất hả hê, còn Lý Nhược Thu thì đau khổ không thôi. Cuối cùng bà đến cầu cạnh viện trưởng học viện Tinh Đạo và được ra điều kiện nếu hắn bằng thực lực Bổ Mạch tầng hai thi tuyển thành công thì sẽ giúp cho phương pháp tiến giai.


Thế nên lần thi tuyển này rất quan trọng với hắn. Một người sống ở Linh giới dù có Bổ Mạch được cũng chỉ xem như có thêm chút khí lực, phải ngưng tụ được linh thể thì địa vị mới thoát khỏi phàm nhân. Không có linh thể, cuộc đời xem như phế! Hắn nhất định phải thành công! Cho dù việc Bổ Mạch cảnh tầng hai có thể vượt qua thi tuyển ở học viện Tinh Đạo xưa nay hầu như không có. Học viện Tinh Đạo là học viện tu đạo lớn nhất của Thanh Ngưu quận, yêu cầu thực lực đệ tử cực kỳ gắt gao. Nếu không có tu vi Bổ Mạch tầng bốn, thì chắc chắn sẽ không đủ khả năng vượt qua bốn cửa ải mà nội quy học viện đặt ra.


Ngoài ra, còn một nguyên nhân khiến Phượng Minh quyết tâm liều mạng…


- Muội nghe Từ gia gia rất hay nhắc đến cái tên Hạ Tử Linh, có vẻ vị tỷ tỷ này rất lợi hại?


Từ Vi hai mắt tròn xoe nhìn Phượng Minh, chỉ thấy gã cười cười mắt nhìn lên đỉnh núi, miệng thì thào như đang nói cho chính mình nghe:


- Đúng vậy! Nàng ấy rất lợi hại. Mới mười bảy tuổi mà đã tự mình đột phá Bổ Mạch đạt đến Linh Thân. Linh Thể của cô ấy là một bông tuyết trắng muốt. Khi linh thể vừa xuất hiện thì khí trời trong mười dặm gần đó đều lạnh tới cắt da cắt thịt, mơ hồ còn vài bông tuyết rơi xuống… Lần này học viện Tinh Đạo phá lệ thu nhận trực tiếp hai đệ tử, một người trong đó là Tử Linh…


Tiểu Từ Vi phát hiện vẻ mặt si mê của Phượng Minh, trong lòng không hiểu sao có chút tức giận. Cô bé chống nạnh hừ một tiếng:


- Tuyết thì có gì lợi hại!? Đợi muội ngưng tụ ra linh thể sẽ đến khiêu chiến ả ta! Linh thể của muội sẽ đè bẹp ả!


Nghe vậy trái tim Phượng Minh bỗng giật thót, nhìn cô bé tóc hai bím Từ Vi này với vẻ nghiêm nghị:


- Không được! Hạ Tử Linh là thanh mai trúc mã của ta, là chị dâu tương lai của muội, muội khiêu chiến chị dâu của mình làm gì?


- Để làm gì sao?


Tiểu Từ Vi trợn mắt như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng cất giọng con nít lanh lảnh của mình, gần như hét lớn:


- Muội muốn cưới Phượng Minh ca ca, Hạ Tử Linh kia dám cướp ca ca, muội phải đánh! Ai cướp ca ca, muội đánh kẻ đó!


Câu này vừa thốt ra thì dòng người đang đi ngang xung quanh đều nhìn về chỗ Phượng Minh và Từ Vi bằng ánh mắt kỳ quái. Bị cả trăm ánh mắt tụ lại trên người khiến Phượng Minh toát mồ hôi hột, chỉ muốn đưa tay bịt miệng cô bé Từ Vi này. Nếu ai biết thân phận tiểu Từ Vi chắc cũng nghe một truyền thuyết về sư tử hà đông của Từ gia… nghe đồn vào một đêm mưa gió, vợ của Từ gia chủ Từ Nghiêm từng xách đao đi truy sát mấy chục ả tình nhân của ông ta, sau khi bà trở về không biết gây ra chuyện gì mà Từ Nghiêm tuyên bố bế quan dài hạn, đồng thời cấm nữ nhân ngoại tộc đi vào phạm vi Từ gia nửa bước…


Phượng Minh cười khổ, miệng lẩm bẩm:


- Đúng là mẹ nào con nấy, mới bảy tuổi mà đã học đòi đánh ghen. Không biết tương lai kẻ nào xui xẻo phải chịu kiếp nạn như Từ tiền bối đây. Đúng là vẫn chỉ có Tử Linh của ta dịu dàng đáng yêu! Thôi, Từ Vi đi nào, chúng ta lên đỉnh Bất Hối, nhất định phải làm oanh động một trận! Nếu không được thu nhận làm đệ tử, quyết không xuống núi!


Nghĩ đến đây hắn đưa tay lên miệng ho khan, sau đó dắt tay cô bé áo đỏ Từ Vi đang trợn mắt dời đi.


Hai thân ảnh một xanh, một đỏ dần dần mất hút giữa dòng người như thủy triều đang cuốn lên đỉnh Bất Hối. Đâu đó trong hư không còn vang vọng lên tiếng nhạc thánh thót:


"Thang ba ngàn bậc, ngàn bước nhập đạo, ngàn bước vấn đỉnh, ngàn bước thăng thiên, quay đầu bất hối…"