Chương 6: Đại sư huynh Vương Bảo Xuyên

Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 6: Đại sư huynh Vương Bảo Xuyên

Tiểu Từ Vi bĩu môi, nũng nịu:

- Muội xin lỗi! Nhưng sau này ca ca không cần tu luyện nữa, muội sẽ tu luyện bảo vệ ca ca. Ca ca nhìn này!

Hai mắt tiểu Từ Vi sáng lên, đưa bàn tay nhỏ nhắn lên cao. Chỉ thấy trong lòng bàn tay cô bé không ngờ lại hiện ra hư ảnh một bông hoa bảy cánh màu xanh lá cây.

Linh thể, đây là linh thể! Phượng Minh nuốt vào một ngụm nước bọt, trợn mắt không giữ nổi bình tĩnh. Cái quái gì đây chứ? Rõ ràng trước khi tới học viện Tinh Đạo tầm một tháng cô bé mới Bổ Mạch tầng bốn, sau một tháng bị ép liền đột phá Bổ Mạch tầng tám, còn bây giờ mới chỉ sau mấy ngày không gặp, lại đột phá luôn cảnh giới Linh Thân rồi. Hơn nữa nhìn bộ mặt dễ chịu thỏa mãn thế kia, Phượng Minh không thể nhịn được nghĩ tới cửu tử nhất sinh mình trải qua mấy ngày nay chỉ là để vượt qua Bổ Mạch tầng ba, hắn thật sự muốn tìm cái lỗ chui vào.

Hư ảnh bông hoa bảy cánh kia biến mất, tiểu Từ Vi lắc đầu nguây nguẩy:

- Không đúng, còn xíu một chút nữa. Ca ca à, hình như còn một chút nữa là muội đột phá Linh Thân đó. Bây giờ còn chưa ngưng tụ được quá lâu. Ca ca thấy bông hoa này có đẹp hay không. Tiếc là nó lại màu xanh lá cây, muội thích màu đỏ cơ. Không biết viện trưởng bao giờ mới tới, muội muốn hỏi ông ta cách ngưng tụ linh thể màu đỏ.

Người ta ngưng tụ được linh thể đã mừng muốn rơi nước mắt, còn cô bé này lại phàn nàn về màu sắc linh thể.

Phượng Minh thở dài, hỏi:

- Viện trưởng từng tới đây sao?

- Từng tới, còn cho muội rất nhiều kẹo ngon. Viện trưởng có vẻ rất thích muội, luôn miệng gọi muội là tiểu bảo bối. Ca ca nói có lạ không, sao muội lại nhiều tên thế. Tiểu Từ Vi, tiểu hồng hồng, tiểu bảo bối…

- Bây giờ đến ta còn muốn đặt thêm tên cho muội là tiểu biến thái nữa kìa.

Phượng Minh lắc đầu, bảy tuổi Linh Thân, viện trưởng không coi là vật báu ôm trong lòng mới lạ. Thiên tư này so với Hạ Tử Linh hay là Kim Long linh thể của hắn phải gọi một trời một vực.

Kim Long linh thể tuy nói cường đại, nhưng cũng có thể xem là phế vật. Nếu không có Thần Thể quyết, hắn dù ngưng tụ được linh thể cũng sẽ bị tự bạo mà chết.

Còn cô bé Từ Vi này vừa chơi vừa tu luyện, chẳng có chút nghiêm túc mà đã đạt tới Linh Thân. Trong đầu Phượng Minh bỗng nhiên có một suy nghĩ điên cuồng. Có khi nào khi Từ Vi bằng tuổi mình thì đã đột phá tới Hư Thần hay không đây?

Sau khi hỏi chuyện cẩn thận một phen, rốt cuộc Phượng Minh cũng đã nắm được tình hình mấy ngày qua. Hạ Tử Linh không ngờ vì tiếng hét kia của mình mà lo lắng tới mức tới Viện Chủ điện xin gặp mình. Viện Chủ không có ở đó, nàng đinh ninh rằng Phượng Minh gặp chuyện nên quỳ luôn trước Viện Chủ điện ba ngày ba đêm chưa chịu về. Việc này đang khiến khắp học viện đồn đại ầm ĩ, bàn luận về quan hệ giữ Hạ Tử Linh và Phượng Minh.

Lòng Phượng Minh nóng như lửa đốt, hắn lay Trần Lạc tỉnh dậy, nhờ vả gã trông nom tiểu Từ Vi rồi một mình rời khỏi dược viên, tìm đường tới Viện Chủ điện.



***


Dọc đường đi có hàng trăm ánh mắt dõi theo Phượng Minh, đa số là đám người tới đây tham gia khảo thí, còn lại số ít mặc áo đệ tử học viện Tinh Đạo. Nếu chỉ nhìn thoáng qua không nói, đây là nhìn chằm chằm, như vốn dĩ đã biết hắn là ai. Lý gia hùng mạnh thật đấy, nhưng chắc chắn không đến nỗi mọi người đều biết hình dạng của hắn chứ?

- Chắc chắn có điều không ổn!

Đáy lòng Phượng Minh càng lúc càng lạnh toát. Hắn cố bước đi thật tránh né mọi người. Nhưng đúng lúc này mọi người xung quanh chợt lùi lại mấy bước, một luồng áp lực vô hình xuất hiện khiến trái tim Phượng Minh như bị bóp nghẹt.

- Tham kiến Vương Bảo Xuyên Đại sư huynh!

Tất cả mọi người dù là đệ tử hay người tham gia thí tuyển đều cung kính cúi đầu, ôm quyền về phía một gã thanh niên đang từ từ đi tới trước mặt Phượng Minh. Gã thanh niên này mặc áo vàng, khuôn mặt anh tuấn, thần sắc cao ngạo khinh người, nếu tinh mắt thì có thể thấy nơi thắt lưng gã ta có đeo một lệnh bài ghi chữ "Vương" màu tím.

Học viện Tinh Đạo chia thành Tinh đường, Dược các, Viện Chủ điện, Chấp Pháp điện; bốn thế lực này chiếm giữ bốn núi trong Ngũ Chỉ sơn, riêng Bất Hối sơn là nơi đặt chánh điện dùng để tiếp khách, tiến hành đại điển mỗi khi có lễ lược…

Tinh đường và Dược các là nơi tu luyện dành cho đệ tử, người đứng đầu quản lý là các trưởng lão. Nhưng các trưởng lão tu vi cao thâm, ít khi màng tới những việc vớ vẩn mà bế quan quanh năm, việc quản lý đa số do bốn vị Đại sư huynh tu vi cao nhất trong chúng đệ tử tiếp nhận. Lệnh bài máu tím chính là đại diện cho thân phân Đại sư huynh.

Đại sư huynh nắm quyền sinh sát, thậm chí có thể gián tiếp xin các trưởng lão đuổi bất kỳ đệ tử nào vi phạm môn quy ra khỏi học viện. Việc này khiến chúng đệ tử trong học viện rất kính sợ, thậm chí còn sợ hãi hơn những trưởng lão hay viện trưởng cả năm chưa thấy được mặt mũi kia.

- To chuyện rồi, Đại sư huynh đã xuất hiện, tên Phượng Minh lần này xong rồi!

- Cho dù hắn là người của Lý gia, e rằng cũng khó lòng tránh khỏi số phận bị cấm khảo thí…

- Dạo gần đây ta có nghe được tin đồn là Đại sư huynh vô cùng yêu thích Hạ Tử Linh, đệ tử đặc cách lần này của học viện. Mà bây giờ lại nghe đâu Hạ Tử Linh quỳ ở Viện Chủ điện là vì Phượng Minh, sắp có tuồng hay rồi…

- Đâu chỉ có vậy, Lý Vân là người của Đại sư huynh, lần trước Phượng Minh gián tiếp đánh thương hắn gãy mấy cái xương, thù oán này Đại sư huynh nhất định không bỏ qua…

Vô số lời thì thầm to nhỏ vang lên bốn phía xung quanh. Thông qua những lời này Phượng Minh cũng hiểu được vài phần.

Phía đối diện, ánh mắt Vương Bảo Xuyên chợt lóe lên, không hề có vẻ gì ngăn cản đám đông đàm tiếu. Việc này cho dù là kẻ ngu cũng hiểu, Vương Bảo Xuyên đang mượn những kẻ nhiều chuyện kia nói cho Phượng Minh biết lý do mình xuất hiện hôm nay.

Phượng Minh thở dài, ôm quyền hướng về Vương Bảo Xuyên vái một vái:

- Phượng Minh ra mắt Vương Bảo Xuyên Đại sư huynh!

- Không dám, tam công tử Lý gia!

Vương Bảo Xuyên vẫn lạnh lùng như cũ. Phượng Minh biết đối phương cố tình kiếm chuyện với mình nên hết sức cẩn thận. Nếu lúc này đây lộ ra bất cứ điểm yếu gì, rất có thể đối phương sẽ vin vào đó làm cái cớ gây bất lợi cho mình. Hắn vẫn ôm quyền hỏi:

- Không biết Đại sư huynh có gì cần sai bảo, ta sẽ hết sức hoàn thành!

Chỉ thấy Vương Bảo Xuyên nhếch mép cười nhạt, hai mắt híp lại đầy thâm ý:

- Dẹp bớt sự giả tạo đó đi. Hôm nay ta tìm người không phải để gây chuyện, không phải sợ.

Im lặng một lúc gã nói tiếp:

- Những lời đồn ngươi cũng đã nghe hết rồi đó. Rất hoang đường phải không, ta thân là Đại sư huynh của Tinh đường, làm sao có thể nhỏ mọn ra tay với một người còn chưa phải là đệ tử của học viện cơ chứ? Các ngươi thấy có phải hay không?

Ánh mắt Vương Bảo Xuyên quét một lượt sang xung quanh, dưới ánh mắt lạnh lẽo này, tất cả mọi người đều run lên bần bật, liên tục nói:

- Đại sư huynh cao thượng, sao có thể như những lời đồn!

- Đúng vậy, Đại sư huynh và Lý Phượng Minh không có thù oán gì với nhau, là do chúng ta nghe đồn bậy bạ…

Phượng Minh trầm mặc. Hắn vẫn chưa hiểu Vương Bảo Xuyên muốn làm gì.

Vương Bảo Xuyên đột nhiên bước tới trước mặt Phượng Minh mấy bước, sau đó dùng âm thanh mà chỉ hai người có thể nghe thấy được hỏi một câu.

- Phượng Minh à! Ngươi quen biết Hạ Tử Linh bao nhiêu lâu rồi?

- Bảy năm, ta và nàng là thanh mai trúc mã!

Nghe Phượng Minh trả lời, Vương Bảo Xuyên nở một cười khó hiểu:

- Con cháu Lý gia có địa vị quyền quý. Chính bởi gia phụ ngươi, Lý Hữu Tài năm xưa từng là chiến tướng dưới trướng Thanh Ngưu quận chủ. Tuy vậy, Lý gia không phải không thể bị hủy diệt!

Phượng Minh nhíu mày:

- Đại sư huynh nói thế là có ý gì?

Vương Bảo Xuyên cười cười:

- Từ từ ngươi sẽ hiểu thôi… Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết thêm hai điều nữa. Thứ nhất, ta năm nay một trăm hai mươi lăm tuổi, tu linh từ năm bảy tuổi, tới mười chín tuổi Linh Thân cảnh, chín mươi tư tuổi Hoán Huyết trung kỳ, được mọi người xưng tụng là thiên tài. Trong tông hiện nay có thể so sánh với ta e chỉ có Trương Cuồng, còn phóng mắt khắp Thanh Ngưu quận e rằng không có.

Những điều gã ta vừa nói Phượng Minh cũng từng nghe qua. Tinh Đạo tông có bốn vị Đại sư huynh, trong đó tu vi Trương Cuồng và Vương Bảo Xuyên là cao nhất. Còn hai người kia chỉ mới vừa đột phá Hoán Huyết chưa tới ba năm. Học viện Tinh Đạo có thể xem là thế lực mạnh nhất Thanh Ngưu quận, hiển nhiên cũng chẳng ai sánh bằng bọn hắn.

Nhưng như thế thì đã sao? Gã định dọa ta sao?

Vương Bảo Xuyên đột nhiên đưa tay vỗ vai Phượng Minh ra chiều rất thân thiện, sau đó ghé mặt vào tai hắn, thì thầm:

- Ngươi nghĩ mình có thể so với ta không? Hơn nữa ngươi cho rằng trong lòng Hạ Tử Linh chỉ có mình ngươi sao? Ha ha…

Mấy chữ cuối cùng Vương Bảo Xuyên phả vào tai khiến Phượng Minh cảm thấy nóng mặt, trong lòng có chút gì đó cảm thấy không ổn. Nhưng hắn chưa kịp nói thêm câu nào thì Vương Bảo Xuyên đã quay lưng đi, trước khi biến mất gã nói lớn mấy câu, như nhắm vào bốn phía đệ tử xung quanh.

- Chuyện giữa ta và Phượng Minh Lý gia căn bản là lời đồn. Từ nay về sau nếu còn ai nhắc đến, ta cũng không ngại dùng môn quy xử phạt. Còn nếu chưa phải đệ tử học viện, thì suốt đời này ta dám đảm bảo kẻ đó không thể thi tuyển!

Lời nói của Vương Bảo Xuyên dấy lên một cơn sóng lớn trong chúng đệ tử. Tất cả xôn xao một phen rồi không hẹn cùng tản ra. Về phần mấy người lên Bất Hối sơn khảo thí thì chỉ hận không thể tránh xa Phượng Minh càng nhanh càng tốt, sợ bị vạ lây.

Nơi này chỉ còn một mình Phượng Minh đứng trầm mặc.

Mấy câu cuối cùng của Vương Bảo Xuyên khiến Phượng Minh có chút mơ hồ. Tuy nhiên, bảy năm bầu bạn với Hạ Tử Linh không thể nào chỉ vì một hai câu khiêu khích mà bị phá hủy như vậy. Theo hắn phỏng đoán, Vương Bảo Xuyên đúng là ái mộ Hạ Tử Linh, nên giờ muốn chia rẻ phá đám mình và nàng.

Còn về gã ta đột nhiên nhắc đến Lý gia, Thanh Ngưu quận chủ đúng là Phượng Minh không đoán ra nổi.

Phượng Minh thở dài một hơi. Lúc trước còn ở Lý gia dưới sự bao bọc của bà nội, ngoài mấy lời sỉ vả thì hắn chẳng phải chịu bất kỳ nguy hiểm nào. Nhưng hôm nay chỉ vừa ra khỏi nhà vài ngày thì bao hung hiểm ập đến. Tình địch cảnh giới Hoán Huyết trung kỳ, là cường giả cực kỳ đáng sợ, trên khắp Thanh Ngưu quận dù đi đến đâu cũng sẽ được trải thảm đỏ mời về. Thêm nữa còn một người Phượng Minh cực kỳ e ngại. Lúc xảy ra việc của Lý Vân, Phượng Minh chưa thấy gã ta xuất hiện. Có điều Phượng Minh tin tưởng không bao lâu nữa gã cũng sẽ tìm tới mình.

- Hừ! Binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn. Cho ta thời gian, ta cũng sẽ trở thành cường giả! Khi ngày đó tới, ta sẽ đón Tử Linh về nhà, cho nàng làm đệ nhất phu nhân của Lý gia.

Phượng Minh tự tin nở nụ cười.

Có điều đúng lúc này xung quanh bỗng vang lên vô số tiếng bước chân đang chạy nhanh tới, một cơn gió âm hàn phả vào gáy Phượng Minh khiến hắn lạnh toát.