Chương 35: Thế gian như mộng II

Phế Vương I: Chúa Tể Nobita

Chương 35: Thế gian như mộng II

Những con đom đóm bay lượn lờ giữa màn đêm. Thứ ánh sáng nhỏ nhoi xinh đẹp đang tô điểm cho vườn nhà Hana.

Một cánh cửa xuất hiện từ hư không, và Nobita xuất hiện ở ngay cạnh giường của Hana.
Tội gì phải khổ thế chứ.

Hắn nói, giọng dịu dàng.

"Chuông giấc mơ"

Chiếc chuông này có thể triệu tập, và khiến người khác nghe theo bản thân (dù chỉ ở một mức độ nhất định) nhưng rất hữu dụng lúc này.

Hắn muốn cô ấy có một giấc mơ đẹp.

Rồi lúc tỉnh lại, thực tại sẽ đúng như giấc mơ đó.

Một mẩu bánh rán được Nobita mớm vào miệng Hana, đảm bảo cho nhỏ ngủ say trong 1 ngày nữa.
-Hắn nói, rồi dắt tay Hana tới một công viên tuyệt đẹp.- Disney Land.

Thời gian nhẹ trôi, hắn dành thời gian cùng nhỏ chơi tất cả những thứ ở đây. Vì đây là thế giới song song trong gương nên không có ai quản lí, cũng không phải trả tiền gì cả.

Thế giới riêng của hai người.

Sau này Hana nhớ lại, đó là một giấc mơ màu hồng, lấp lánh màu sắc, và những thứ cùng Nobita chơi lúc đó vui lắm. Nhỏ còn nhớ chính xác những lúc hắn cầm tay và trang điểm cho nhỏ. Cũng có lúc cùng nhau đi mua sắm, hắn chọn lựa ra những thứ đẹp đẽ nhất.

Sau khi chơi đùa. Là một bữa ăn tại nhà hàng Pháp sang trọng.

Góc nhìn ở bàn này có thể thấy được tòa tháp Effel lung linh trong màn đêm.

Tiếng nhạc được dàn robot chơi điệu nghệ, và âm thanh như đong đầy sự lãng mạn.

Sau bữa ăn, là việc xem phim. Hai người ngồi ở đó, và Hana một lần nữa, thật sự rơi vào giấc ngủ say, trên vai hắn.

Mọi thứ quá thật đến mức nàng nghĩ là một giấc mơ.

-Hình nhân thế mạng, đưa nàng về nhà, sau đó gọi Nozoemon tới bảo vệ cho Hana.

-Xong việc thì hãy đóng giả ta đi học một ngày.

Con Robot nghiêm túc chạy đi, và hắn đã chuẩn bị mọi thứ lên người.

Bảo bối dùng để phân thân phải đem sửa chữa. Hắn đã hơi lạm dụng một chút. Nhưng hắn vẫn có cách để thắng cả một băng đảng.

"chiếc nhẫn vô địch" đã được nhân lên 10 chiếc. Đeo ở hai bàn tay hắn.

"Kiếm điện quang cầm ở tay phải, và súng gây mê ở tay trái.

"áo choàng phản xạ" đeo ở sau lưng, phòng bị đánh lén.

Chừng này chưa đủ.

"Thuốc tăng tốc" Và "Thuốc chậm rãi"

Hắn uống 3 viên thuốc tăng tốc vào, hắn không uống quá nhiều để quá nhanh mà không xử lí được. Sau đó để phòng 3 viên thuốc chậm rãi vào người.

Bóng đêm tĩnh mịch, một bóng đen biến mất trong hư không, rồi sau đó xuất hiện ngay giữa cửa của "trụ sở" những tên Yakuza.

-Ngươi là ai? Tại….

Một nhát chém ngay vào cổ, tên đó ngất đi khi chưa kịp nhìn rõ mặt. Kiếm điện quang tuy nhanh mạnh nhưng không gây hiệu quả chém đứt.

Một tên nhỏ con đẹp trai. Hắn nhỏ như vậy vì cơ thể này mới 9 tuổi. Chỉ mặc một chiếc quần dài và để trần. Phần trên cơ thể hắn toàn bộ là cơ bắp, dù nhỏ, nhưng tràn đầy sức mạnh. Không hề có chút mỡ thừa nào. Ngang dọc vài điểm là những vết sẹo mờ. Vì hắn từng trải qua việc rèn luyện võ thuật và cơ thể 3 năm, nên rách da là không tránh khỏi, hộp trị liệu dù chữa trị nhưng vẫn có vết mờ ở lại. Gương mặt được che đi bởi một chiếc mặt nạ của Guy Fawkes.

Quan trọng nhất là sát khí. Sự đáng sợ làm những tên quen việc giết chóc như những tên này sợ hãi.

-Tiến lên…

Một tên la lên, và hơn 10 tên Yakuza giữ cửa lao tới. Không lâu sau thì hầu hết yakuza trừ lũ lãnh đạo ra đều xuất hiện.

Những phát súng liên tiếp bắn ra, và 6 tên đã gục ngã trong loạt đạn đầu tiên.

Thay đạn.

Hắn làm bình tĩnh. Và thanh kiếm trong tay hắn chém vào một tên to béo đang lao tới vào cổ. Tên đó ngã lăn xuống đất và thở hổn hển. Cú chém đã chạm vào một huyệt đạo của hắn.

Chỉ trong nháy mắt không dùng súng. Thanh kiếm điện quang của hắn đã chém hơn mười tên nữa xung quanh lăn xuống đất.

Trước đây những nhân vật trong Doraemon sử dụng thanh kiếm này chỉ ở mức độ bình thường, chống trả và thắng 1-1, nhưng hắn bây giờ dùng như một cánh tay của mình, chém ngất toàn bộ những kẻ đứng quanh hắn 2,m.

Lũ Yakuza đã nổi điên lên, những tên đó không dùng kiếm và nắm đấm mà rút súng từ sớm.

-Đùng.

Viên đạn thoát ra khỏi nóng, bay với quỹ đạo thẳng tắp đến tim Nobita.

Đôi mắt của hắn đã bắt kịp, và xoay lưng dùng khăn choàng phản xạ đánh bật viên đạn. Viên đạn bắn xuyên chân của một tên khác, và hắn ôm chân la lên trong đau đớn giữa mọi người.

Một loạt những viên đạn khác của những tên Yakuza tới, hắn chỉ dùng kiếm điện quang, liên tục chém đứt những viên đạn.

Chỉ khi kết hợp với tốc độ phản xạ và đôi mắt của hắn, thanh kiếm này mới đủ để chém nhiều loạt đạn như vậy. Hắn cũng cẩn thận dùng hệ thống nâng cấm độ cứng của thanh kiếm này lên để chém đạn.

Âm thuật thức thứ hai: Trói buộc

Những bóng đen kì dị quấn lấy trói chặt tất cả những tên Yakuza còn lại xung quanh. Và hắn dễ dàng đem những viên đạn gây mê này ban phát cho toàn bộ những kẻ bị trói.

Trong lúc tức giận, hắn đã vay hệ thống luôn thức thứ hai, tức là nhiệm vụ sau này, hắn phải làm không công.

Và rất hiệu quả, thuật này có tác dụng lớn trong việc đánh nhiều người một lần.

-Ồ, sao ta đãng trí vậy nhỉ.

-Âm thuật thức thứ hai Trói buộc!!!

Phạm vi lần này bao phủ toàn bộ trụ sở của Yakuza và thêm một vùng lân cận xung quanh. Để đảm bảo không có cá lọt lưới.

Thuật này chỉ khống chế, và nếu để lâu sẽ gây mê, chứ không nguy hại, nên hắn dùng để bắt sống rất hiệu quả.

-Ngươi.

-Đúng, là ngươi.

Hắn lấy sợi tóc của một tên Yakuza, và cho vào máy thăm dò ý kiến.

Rất nhanh hắn tìm ra vị trí của những tên lãnh đạo họp ở trung tâm trụ sở. Hắn tăng hết tốc lực chạy tới, nhưng trong phòng chỉ có hai tên "lính" nằm dưới đất

Hắn lại lấy sợi tóc của hai tên này ra thăm dò, và biết được là còn một nơi họp bí mật ở ngay phía dưới phòng họp trung tâm này.

-Tại sao, ta không cựa quậy nổi.

-Này, ngươi ám hại chúng ta à.

-Không, ta cũng bị trói như các ngươi thôi.

-Ai đó tới cởi trói với.

-Hình như có mùi thuốc mê, ta bắt đầu buồn ngủ rồi.

Những tên lãnh đạo la hét đủ thứ, và chúng đều bồn chồn lo lắng sự kiện đột ngột này xảy ra.
Trong cái tối mờ mờ của phòng bí mật, một thanh niên bận áo trắng với một chiếc mặt nạ Guy Fawkes bước ra.

-Các bạn, tôi muốn chơi một trò chơi thú vị. Tên là Truth or Lie.

-Luật chơi rất đơn giản, nếu tôi nói về một tội ác nào đó. Bạn đã làm, thì hãy nói Truth, còn chưa bao giờ thì hãy nói Lie. Nếu ai nói sai sự thật, thì bạn sẽ biến mất, như sương khói vậy đó.

Hắn cười khẽ, và trò chơi của hắn bắt đầu.

-Ông anh từng giết người chưa.

-Truth.

Ồ rất thật thà. Hắn đánh giá cao người này.

-Ông từng hiếp dâm cô gái đó rồi giết phải không. Đáng thương, cô ta không hề có mộ mà còn nằm dưới tầng hầm.

-Lie.

Ồ, ông nói sai rồi nhỉ.- Hắn cười giận dữ.

Ngọn lửa đen thêu rụi cơ thể ông ta trong nháy mắt.

Những kẻ còn lại khiếp sợ, trong mắt họ, giờ chỉ cần nói sai, liền trở về với cát bụi.

-À câu hỏi có thưởng, vợ chồng ông Hideki ở đâu.

(Hideki là tên thật của cha Hana).

Một tên đầu trọc nhanh nhẩu chỉ ra vị trí giam giữ ba mẹ Hana. Quả nhiên như hắn nghĩ, họ đã sớm bị bắt lại.

-Rất tốt, anh được hỏi cuối cùng.

-Bây giờ tới anh nào. Anh từng buôn bán người chưa?

-Truth.

-Anh có sưu tầm xác người nhỉ. Hình như là quan hệ với xác chết. Không không, đem đầu lâu ra làm nội thất cũng hơi kinh dị thật.

-Lie.

Ồ, tại sao các anh cứ thích nói dối tôi nhỉ. Tôi không cho phép nói dối.

Hắn thêu rụi tên này, những kẻ núp bóng và trốn tránh luật pháp, hại không biết bao mạng người, không xứng đáng được khoan hồng. Hệ thống tỏ ra rất hữu hiệu trong trường hợp này, hắn chỉ hỏi chơi cho vui, chứ toàn bộ thông tin và tội ác đã được viết lại rất rõ ràng. Chỉ mới nhìn danh sách dài đằng đẵng của ba tên thôi mà đã nôn ói ra sàn. Chỉ một tên, rất ít.

Chỉ còn lại hai tên trùm.

-Anh nhìn tôi lạ lạ nhỉ, anh bị gay phải không?

-Truth.

-Anh từng hiếp một bé trai rồi đem bán nội tạng nhỉ. Trời ạ, lần đầu ta thấy đó.

-Truth.

Ngọn lửa đen như ma quỷ, thêu rụi toàn bộ cơ thể hắn. Có một sự thật rằng, tội ác là tội ác, xin lỗi hay nói thật không thể giảm nhẹ đi được.

Tên trọc là tên cuối cùng. Hắn quỳ xuống van xin. Và trong túi của hắn rút ra một chiếc ảnh.

-Làm ơn, tôi chỉ làm vì con gái tôi. Nó bị lũ kia đầu độc, phải uống "thuốc" mỗi ngày. Chúng tôi tuy là Yakuza, nhưng tôi chỉ làm những việc chấp nhận được, chứ không đem sinh mạng ai ra nguy hại cả. làm ơn cho tôi cơ hội.

Hệ thống: "Nói thật"

-Anh từng giết người chưa?

-Chưa.

Khá ngạc nhiên, mà cũng có thể, không phải Yakuza nào cũng giết chóc mà còn làm nhiều việc khác. Tên này chắc không dính tới việc "thanh lí"

-Anh từng đánh người chưa?

-Rất nhiều, nhưng đó là cách duy trì luật lệ.

-Anh đã từng lừa đảo ai chưa.

-Người tôi muốn lừa đã bị anh giết cả rồi.

-Câu hỏi cuối cùng, anh có yêu con gái mình không. Gia đình ấy, thật là một danh từ hoài niệm.

-Có, rất nhiều. Nó là tất cả.

Hệ thống không hề thông báo nói dối. Điều đó là minh chứng biểu hiện rằng ông ta là một người tốt. Hắn im lặng và đưa cho tên trọc một viên thuốc.

Viên thuốc này, có thể làm anh quên đi tất cả. Nhưng anh có cơ hội để sống với con gái mình lần nữa.

Còn nếu anh chết, tôi sẽ chữa lành hoàn toàn cho con gái anh. Nhưng con gái anh sẽ quên hết mọi thứ về anh.

Anh chọn đi.

Tên trọc cười, một nụ cười thanh thản nhất cuộc đời hắn. Rồi cầm tay Nobita đặt lên đầu hắn.

-Nếu mạng tôi đổi được con gái tôi, thì anh giết tôi đi.

-Tốt, rất tốt.

Hắn cười, và đem viên thuốc nhét vào mồm tên trọc. Tên đó lăn ngủ say bất tỉnh giữa sàn nhà.
Sau đó hắn dùng thần giao cách cảm, tấn công vào não bộ tất cả những tên Yakuza xung quanh. Xóa kí ức về Yakuza đi, chèn vào đó là một đống tri thức về tôn giáo, đạo đức và pháp luật, hắn sẽ cho những tên này hoàn lương, làm người tốt, hoặc xuất gia. Riêng tên trọc, hắn xóa kí ức cũ đi. Và tất nhiên hắn giữ lại kí ức với con gái của gã trọc như đã hứa.

Vì dù sao, giữa màn đem u ám, vẫn có những con đom đóm sáng lấp lánh. Vẫn có người tốt ở giữa những kẻ xấu xa và tàn ác nhất. Một đứa trẻ có quyền được có gia đình.

Một thanh niên áo trắng xuất hiện giữa hư không, và đem một thứ thuốc thần kì đổ vào miệng một cô gái trẻ. Cô gái ngay lập tức bừng tỉnh và khỏe mạnh lại nhưng chàng trai đã biến mất.

Cô chỉ còn nhớ là có một người cha rất mực yêu thương mình.

Rồi gia đình Hana được giải cứu. Và hắn uyển chuyển lấy một bảo bối, làm đổi tâm tính thiếu quan tâm con cái cho ông ấy.

-Giá như, con có thể thay đổi được gì đó.

Hắn buồn cười, nhìn về kiếp trước bản thân. Tâm lí lần đầu có chút mềm xuống. Có phải vì, hắn chưa từng hiểu ba mẹ…
….