Chương 42: Thế gian tràn đầy yêu

Phế Vương I: Chúa Tể Nobita

Chương 42: Thế gian tràn đầy yêu

Hắn không biết bệnh sợ chuột của Nozoemon có phải là mãn tính hay không nữa. Dù ở đáy biển thế này, nhỏ cũng chui vào ngủ với hắn vì lí do sợ chuột.

Những lúc nhìn gần Nozoemon rất xinh, đôi mắt tròn dễ thương, và đôi môi nhỏ nhỏ xinh xinh, có phớt hồng nhẹ. Khi ở dạng loli, nữ mèo máy này cứ như một thỏi nam châm mạnh mẽ hút lấy mọi tên đàn ông vậy.

Đôi má phúng phính, mềm mại như da em bé, hắn vừa ngủ vừa thích thú bẹo vài cái, rất sướng tay. Chiếc mũi cao cao nhưng đầu mũi vẫn hơi đỏ đỏ, trông rất đáng yêu. Đặc biệt là những chiếc ria mèo này làm nhỏ trông cứ như miêu nữ thật. Mà điều thú vị nhất làm hắn bừng tỉnh thú tính của mình, là chiếc đuôi đỏ đỏ, dài đến chân của cô mèo máy. Nó mềm mại, lông mịn màng, và khi chạm vào, thi thoảng nhỏ lại rên lên vài tiếng rất dễ thương.

Người ta thường gọi hắn là biến thái.

Nhưng không sao.

-Anh cứ chọc em mãi vậy.

Nhỏ nói, giọng nhẹ nhàng. Âm thanh ngọt ngào tựa tiếng đàn rót vào tai. Hắn rất tự hào vì bản thân tương lai có thể tạo ra một người máy hoàn hảo như vậy. Tiếng nói của miêu nữ này nghe dễ thương hơn cả những Seiyuu (người lồng tiếng) hàng đầu ở Nhật Bản.

-Anh thích! Hì hì, xem em ngủ được không.

Hắn vồ dậy, cù vào hai nách của miêu nữ. Nozoemon cười rúc rich lên.

-Đừng…hi hi….dừng lại anh… a…. hi hi hi….

-Ah…Ah… Đừng, dừng lại… Anh làm mạnh quá…


-Anh cù nhầm chỗ đó, biến thái!!!

Nozoemon đỏ mặt lên vì ngượng. Còn Nobita thì đành quỳ xuống xin lỗi. Hắn thật sự đã hơi nhầm chỗ một chút. Có vẻ là do trời tối, chứ đạo đức hắn được cô giáo công nhận mà. Đúng vậy, thanh niên đoàn viên ưu tú ai lại có suy nghĩ thiếu trong sáng được.

-Trời tối lắm nha.

Hắn bao biện! Lần này quả thật hắn đã nói dối. Vì đôi mắt của Nobita bây giờ đã bắt đầu đổi sang một màu đỏ và phát sáng. Khi cần thiết, đôi mắt của hắn gần như có thể thấy hơi rõ trong bóng tối, một thị lực sánh ngang với những con thú săn mồi về đêm. Từ lúc dùng hộp trị liệu chữa lành cho đôi mắt Nobita, hắn càng ngày càng cảm thấy đôi mắt của bản thân đang trở thành một thứ gì đó rất khác….

Giống như việc hắn đang nhìn vào cơ thể bé loli trước mặt rất rõ cho dù tắt đèn. Ngô Tất Tố mà cho hắn làm nhân vật chính chỉ có nước khóc không ra nước mắt.

-Dù anh có muốn làm gì, em cũng ủng hộ.

Giọng nhỏ lanh lảnh vang lên, và hắn cũng gật đầu nghiêm túc

-Thật sự có nhiều thứ, anh biết bản thân còn quá trẻ. Chỉ là vì bây giờ, còn rất nhiều điều anh cần phải hiểu, cần phải giữ gìn và bảo vệ. Anh đã từng thề, sống không thẹn với lòng.

-Đó là điều tốt, em thích anh cũng vì điều đó.

-Nên anh không thích bỏ rơi ai, cũng chẳng muốn ai buồn lòng. Nhưng để làm như thế, anh cũng phải bỏ ra rất nhiều thứ, cũng phải làm những người đang bên anh có chút buồn.

-Em không ghen đâu, hi hi, em sẽ là vợ cả.

-Hừ, chỉ là bây giờ em có trí nhớ và kí ức với anh trong tương lai thôi. Chứ anh giờ còn non lắm, có lừa được ai đâu. Hiếm cô gái nào sẽ thích anh.

-Anh nói dối, toàn làm cáo già chạy quanh lừa đảo không.

-Đâu có nha.

Hắn cũng có chút nghiêm túc, nói thật lòng:

-Mà cũng nói thật, anh chỉ đang chuẩn bị vài thứ. Em hiểu mà, đàn ông phải có một ít lý tưởng.

-Lập hậu cung 3000 mỹ nữ?

-Nói bậy, ai dạy hư em vậy?

-Anh tương lai.


-Thôi, ngủ đi, mà làm gì có chuột ở biển em?

-Hừ, nó bám theo mỗi giây mỗi phút đấy, không yên lòng đâu.

Nozoemon gừ gừ nhảy dậy, cầm ra một đống vũ khí từ túi thần kì. Hắn phải dỗ mãi cô mèo máy này mới chịu bỏ đi nỗi sợ, ngủ yên một giấc.


Khi mọi người đi ngủ, lại là lúc hắn bắt đầu hành động của mình.

Cà phê đã pha sẵn, và một tách đủ để hắn tỉnh táo xong nhiệm vụ lần này.

Lần này hắn nhận ra một sai lầm rất ngu ngốc của bản thân. Trong đống bảo bối của hắn có một cây "đèn pin tân trang" có thể biến mọi thứ tân tiến hơn. Vậy thì cần gì phải dùng hệ thống nâng cấp bảo bối cho tốn tiền!!!

Hắn đau khổ, dù sao cũng lỡ rồi, tiền cũng tiêu gần sạch, có trách cũng trách bản thân ngu thôi.
Lần này hắn chuẩn bị bên ngoài rất sơ sài, chỉ có 5 chiếc nhẫn vô địch đeo ở bàn tay trái, còn tay phải cầm súng Jambo 2.0.

Súng Jumbo huyền thoại trong truyện Doraemon, một phát bắn có thể thổi bay cả xe tăng, từng được Doraemon dùng để đuổi chuột. Nhưng bây giờ hắn đã nâng cấp lên phiên bản 2.0 tiến bộ hơn, một phát bắn có thể thổi bay cả tòa nhà, và số đạn dự phòng là 100 viên.

Hắn đủ để hù dọa toàn bộ đáy biển rồi.

Nhưng hắn chưa làm vậy, chiến thắng quá dễ dàng và bạo lực không phải điều hắn muốn. Thứ cần thiết chính là thông tin, hắn cần biết chuyện gì thật sự xảy ra nơi lòng biển này. Nền văn minh và công nghệ của những con người ở đây vượt xa với con người mặt đất ở thế kỉ XX là bao nhiêu.

Tối hôm đó, vừa suy nghĩ, hắn vừa dùng khăn choàng tàng hình di chuyển và tấn công từng con robot quỷ một. Sau khi hạ gục hơn 100 con robot quỷ, hắn dùng "Hạt robot", một bảo bối chuyên dùng để điều khiển các đồ vật từ xa. Vì những con robot này đã bị hạ và lấy mất phần điều khiển, nên giờ quyền kiểm soát hoàn toàn nằm trong tay Nobita.

Trong truyện gốc, thì có việc thử bom ở dãy núi lửa gần tam giác quỷ Becmucda, nên hắn đã vui vẻ, dùng cánh cửa thần kì, đến tận nơi để khảo sát.


Lòng nước xám xịt.

Tiếng động ầm ầm vang lên từ mọi phía.

Những chiếc máy bay và tàu ngầm kiểu dáng quái dị cứ thế lượn lờ trong nước, chốc chốc lại thả những quả bom rơi xuống.

Lực lượng chủ lực của chúng có vẻ tập trung rất nhiều ở đây, ít nhất là 200 tên quỷ trở lên cũng như máy móc và vũ khí.

Hắn âm thầm tiến lại gần từng ngọn núi lửa một. Sau đó bí mật dùng bảo bối, làm giả hết tất cả những ngọn núi lửa ở đây bằng mô hình. Những ngọn núi thật đã bị dời đi mỗi cái mỗi nơi trên Trái Đất. Cho dù bây giờ tụi nó có đem bom nguyên tử tới thử, thì cũng không còn cái núi lửa nào nữa. Sự nguy hiểm của vùng đất này đã bị giảm nhẹ đi rất nhiều.

Hắn vui vẻ vẫy tay chào lũ quỷ, sau đó chôn xuống đất ít thuốc nổ, tạm biệt lũ quỷ lúc chúng còn sống. Một số ít tên lửa được hắn chuẩn bị cũng đồng thời kích hoạt, bay đến vùng biển này. (những tên lửa hắn chôn xuống lúc lái xe)


Chút ít thuốc nổ của hắn đã làm ngắt liên kết của 200 con quỷ.

Kẻ chủ mưu bực mình đến mức hắn đập tan cái cốc trong tay. Hắn đứng dậy, xoa xoa bàn tay rồi nắm tay lại, sau đó bật hết máy móc lên, tra cho ra được kẻ đã phá hủy kế hoạch của hắn.
Việc đầu tiên hắn từng có chút để ý, là hai con robot bỗng nhiên đứt liên kết. Lúc đó có rất nhiều thông tin và hình ảnh từ nhiều con robot, nên hắn đã bỏ qua hình ảnh của tên đã phá tan hai con robot của hắn đi mất.

Và đáng sợ hơn là cho dù tra ra được, nhưng lúc đó, kẻ phá hoại đã đeo mặt nạ. Toàn bộ băng ghi hình và thông tin hắn moi từ vương quốc chưa từng có người nào giống như vậy. Mọi chuyện định bỏ qua thì….

Nhưng lần này tên đó đã đi quá xa!

Tuy không phải là chủ lực, nhưng đám quân và việc thử bom đã được hắn tiến hành hơn 3 năm qua. Giờ đây bị xóa sổ trong vòng vài giờ, tâm hắn là cỡ nào chảy máu. Quyết tâm phải giết chết kẻ này!

-Toàn bộ quân chủ lực, lính gác! Quay về trụ sở.

Tiếng báo động vang lên, và mùi chiến tranh đang phảng phất trong lòng nước.

Hắn vui vẻ đi về. Sau đó còn chút luyến tiếc, nên mở màn hình TV ra, xem lại cảnh pháo bông rực rỡ hắn tạo nên.

-Thật là tuyệt đẹp!

Thế gian cần nhiều người yêu hòa bình như hắn. Những kẻ không yêu hòa bình nên sớm quay đầu làm người lương thiện. Để hắn cải tà quy chính cho họ.

Bước về căn lều với tâm trạng vui sướng sau khi làm "việc tốt", hắn quên mất là nhà tắm đang khóa. Và tất nhiên là trên tay hắn vẫn đang đeo những chiếc nhẫn vô địch.

Lực tay của bản thân Nobita đã vượt qua giới hạn của siêu nhân, nên việc mở cửa đang khóa chẳng khác gì mở một cái cửa không khóa. Hắn ung dung vừa cởi áo quần ra, vừa hát hò đi thẳng vào bồn tắm.

-Chào người bạn cũ.

Hắn cúi xuống nhìn người bạn của mình trìu mến. Đây là thứ duy nhất hắn tự hào ở kiếp trước.
Hắn bước vào phòng tắm với tư thế khoan khoái và tự do như Adam dạo bước trên bãi cỏ. Nhưng rất may mắn là Eve cũng vừa vặn ở đó.

Một cô gái. Mái tóc đen hơi dài xõa xuống lưng. Đôi mắt đen láy và cái nhìn ngây thơ, dễ thương kì lạ. Đôi môi như trái cây mọng nước, vừa đỏ nhẹ nhưng lại vừa quyến rũ. Làn da trắng như bạch ngọc và bóng lưng cong cong mềm mại. Đôi chân thon dài và hấp dẫn cho dù chỉ là một cô bé 9 tuổi. Đúng vậy, đó là Shizuka.

Hắn cảm thấy mình là tên nhân vật chính đen đủi nhất trong lịch sử. Toàn bộ may mắn của hắn giống như biến mất vậy. Hắn chưa từng biết tên nhân vật nào gặp gái trong trang phục sơ sinh nhiều như hắn.

Nhiều khi tiếng còi cảnh sát và quyển lịch cứ như một giấc mơ vậy, nó hiện ra một cách không báo trước.

-Á…Nobita…Cậu….cậu….

-Đánh đi, mau lên.

Hắn đúng là muốn ngất xỉu càng nhanh càng tốt. Thường thì những lúc Nobita nhìn trộm Shizuka tắm, chắc chắn sẽ ăn một bạt tai. Hắn đã chuẩn bị sẵn hộp trị liệu trong người rồi. Có tát 100 cái cũng ok.Quan trọng là hơi nghẹn ngào một chút. Chỉ sợ khó kiềm chế bản thân. Cách tốt nhất là để bị đánh.

-Trời ơi, cậu đánh tớ nhanh lên. Đây, đây, mau đánh ngất xỉu đi!

Đúng vậy, đàn ông thà bị đánh chết chứ không được làm chuyện đồi bại. Hắn là thằng đàn ông có mấu chốt.

-Cậu …cậu…

Shizuka không thể thốt ra gì nổi. Và người đầu tiên bị ngất lại là nhỏ.

Hắn thở dài, lần sau nên rút kinh nghiệm, quấn khăn tắm lên người. Cho dù ai lần đầu như vậy, cũng sẽ có chút choáng váng đầu óc.

Bồng cơ thể bé Loli trên tay, hắn khổ sở lấy máy ảnh tạo mốt ra cho cô bé một bộ Pijama hồng hồng. Sau đó để "hoa lãng quên" vào mũi cô ấy. Mọi việc âm thầm nhẹ nhàng qua đi, bỏ Shizuka vào giường ngủ của nhỏ.


-Anh này, em có xài hư mất hoa lãng quên rồi.

Nozoemon nói nhỏ vào tay hắn. Và hắn đành ngậm họng trăn trối đi ngủ. Chờ đợi ngày mai sẽ bị đưa ra pháp trường.