Chương 52: Lại là một giấc mơ.

Phế Vương I: Chúa Tể Nobita

Chương 52: Lại là một giấc mơ.

Đêm đó Nobita quằn quại trong đau đớn. Hộp trị liệu tuy có thể chữa mọi loại bệnh nhưng không thể bổ sung những thứ như âm khí cho hắn.

Cơ thể hắn đã bị rút sạch mọi thứ trong lúc tung ra những đòn hắc hỏa đó. Nói một cách khác, Nobita đang trong trạng thái thập tử nhất sinh. Hắn dù đã sống lại sau lần đó nhưng bản chất cơ thể đã bị tiêu hao hết.

Nozoemon vừa ôm hắn vừa khóc. Mặt hắn cũng đấm nước mắt của nàng, nhưng hắn không hề dịu đi, mà cắn răng đau đớn vì toàn bộ cơ thể đang phản lại hắn. Nàng chạy đến tận nơi của ma nữ. Lúc vừa chạy, đầu óc Nozoemon cũng như trống rỗng.

Ma nữ đau lòng, buồn rầu nhìn hắn, đem hết sức truyền lại âm khí cho hắn. Nhưng đáng tiếc. lần này sử dụng là quá lớn. Chút âm khí trước đây chưa là gì, và ma nữ đã trở vào thân xác một cô gái. Nói cách khác là nàng đang sống, nên âm khí cũng không thể nào đủ.

Nozoemon sẵn sàng vì hắn làm mọi điều, nhưng tiếc thay, nàng là mèo máy. Một cỗ máy lạnh lẽo, làm sao có thể làm gì cho hắn. Những cô gái khác cũng vội vã chạy ngay tới, nhưng không ai có thể làm gì được trong lúc hắn đau đớn. Hana và Shizuka thì ôm cánh tay hắn, đặt vào lòng. Nozoemon cố thử mọi bảo bối nhưng không có ích.

Và thậm chí cả âm khí của ma nữ cũng không thể bổ sung lại, thì chút âm khí của những cô bé loli này có thể làm gì được.

Nhưng các nàng không hề từ bỏ. Cơ thể hắn lạnh lẽo, và những cô gái lần lượt cởi đi, dùng chính cơ thể còn hơi ấm của mình bám quanh Nobita, cố gắng để hắn bớt lạnh lại….

Trong giấc mơ, hắn lại gặp một chuyện, rất như trước đây.

Một nơi trắng như sương như khói. Trắng đến mức mà ta tưởng như thế giới chỉ có một màu vậy. Hoặc là…vốn đã không màu.

Đầu óc hắn như bị xóa sạch đi. Hành động như bị một hấp lực vô hình. Hắn tồn tại, nhưng cũng không hề tồn tại. Bị dẫn dắt xuyên qua ánh sáng trắng đó.

Một căn phòng

Đơn điệu

Tẻ Nhạt.

Hắn ở đó, rất lâu, nhưng vẫn bình tĩnh đến kì lạ.

Một khu vườn, hoa nở khắp màu vàng xuất hiện.

Một linh hồn, màu trắng, trắng đến thuần khiết, như định nghĩa của cái hoàn hảo trên thế giới.

Những bông hoa vàng mọc lên, rồi héo tàn. Rồi sau đó lại sinh sôi, lan ra cả không gian màu trắng đó. Bầu trời bỗng chốc trong xanh hắn ra và ánh dương chiếu rọi xuống. Nhưng kì ảo thay! Mặt trời không hề xuất hiện. Dòng chảy thời gian ở đây kì lạ đến tột cùng.

Một cô gái ngồi ở đó. Hắn biết mình đã quen. Cô ấy không phải là một người xa lạ. Nhưng lúc đó, và sau này, khi tỉnh lại, hắn không thể tìm lại được khuôn mặt cô ấy. Và chỉ có một thời điểm may mắn, đã giúp hắn thật sự nhớ ra cô là ai.

Cô gái ấy, dường như đã nằm ở trong vô thức của hắn. Đã từ rất lâu rồi, hắn cứ như bị hấp dẫn, phải tìm kiếm cô gái đó. Giống như hắn chưa phải người 2 kiếp, mà là rất rất nhiều kiếp trước đây. Cô gái ấy sinh ra để vì hắn. Và hắn sinh ra để bảo vệ cô ấy.

Tính từ duy nhất hắn có thể dùng lúc này là hoàn hảo!

Dù không thể nhớ nỗi điều gì quá rõ ràng.

Nàng bước tới, cơ thể như bông hoa đẹp nhất trái đất. Hấp dẫn, quyến rũ, dịu dàng, với một mùi hương quấn quýt trong gió, bay thẳng vào tận não bộ của hắn. Làn da trắng, đến nổi bật trên chiếc váy xinh đẹp đó. Nhưng mặt nàng!!! Hắn không thể nhìn thấy, chỉ biết là có một nụ cười rất đẹp. Đẹp hơn cả ánh sáng của cả bầu trời gom góp lại.

Đôi môi chạm vào nhau, và khi hai người cùng có suy nghĩ. Hai linh hồn thoát ra, quấn quýt lấy nhau, giao vào nhau, rồi lại tách ra. Hai linh hồn bay mãi, bay trong vô tận vũ trụ, rồi tới một nơi xa lạ.

Linh hồn nàng, rất đẹp, đẹp đến ma mị ám ảnh. Cơ thể nàng, đẹp hơn cả những nữ thần có thể chạm tới được.


-Rồi anh sẽ nhớ ra em.

Nàng chạm vào mái tóc hắn, rồi hôn lên vầng trán.

Linh hồn hắn tan biến khỏi không gian.

….
-Đừng!!!

Hắn hét lên, và nhanh chóng tỉnh lại. Nhưng tất cả kí ức về mọi chuyện xảy ra vội tan biến đi như một giấc mơ. Chỉ còn lại vài thứ xót lại nhỏ nhặt trong tâm trí. Tâm hắn đang buồn, rất khó tả, nhưng bỗng cả thượng đế cũng không cho hắn buồn!

-Anh tỉnh lại rồi.

Nozoemon ôm chặt lấy hắn. Cơ thể của nữ mèo máy trở về dạng trưởng thành. Và bầu ngực làm hắn choáng váng đến suýt ngất trở lại.

Hắn định đẩy nàng ra. Nhưng hai tay hắn chạm vào hai nơi kì lạ nào đó.

Một nơi tròn tròn, mềm mại đến lạ kì. Và càng chạm càng muốn thử chạm thêm. Tiếng ư nhẹ nhàng phát ra từ hai cô gái trẻ. Cánh tay của hắn đang được kẹp chặt lại, và hai vai còn chạm vào những "chiếc gối" nhỏ mềm mại, dễ chịu tựa thiên đàng.

-Ah…

Shizuka và Hana đồng thời rên nhẹ lên. Cơ thể có chút nhạy cảm.

Hắn cựa quậy chân mình, nhưng nhận ra cô giáo của hắn đang ở đó. Như một nữ thần Hy lạp vậy, xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng không thích áo quần.

Nobita mini cựa quậy nhảy ra từ túi thần kỳ để giải cứu ba mình. Khi hai tay nhỏ nhỏ của Nobita mini chuẩn bị bắn súng gây mê, thì Nozoemon la lên:

-Đừng anh. Em không muốn quên chuyện này.

Nàng vừa nói, vừa ôm hắn khóc. Và những cô gái khác cũng vậy. Hắn rất cảm động nhưng lại cảm thấy muốn chửi rủa ông trời.

Tình huống thế này nên làm cái gì?

Khi bản thân tỉnh lại từ cơn mê. Và xung quanh là những cô gái mình thích đang trong trang phục của Eve, ôm lấy bản thân khóc. Lúc muốn nói gì đó cảm động thì ngực của một cô gái che miệng hắn lại. Và cánh tay cùng chân đều bị "chăm sóc kĩ". Tiểu đệ của hắn có chút khó chịu.

Nhưng trong giây phút đó, một kí ức bỗng hiện ra trong não hắn làm hắn bình tâm trở lại. Cuối cùng, hắn vẫn muốn gặp lại cô gái ấy trước tiên.

-Đừng khóc nữa, con gái khóc xấu lắm. Nhòe cả mi mắt nữa em.

Hắn chùi đi những giọt nước mắt lăn dài trên má Nozoemon, và cả ma nữ nữa.

-Nobita ác lắm, cậu không biết giữ gìn gì cả, có biết tụi tớ lo đến thế nào không

-Lỡ như một mai cậu không còn nữa sao.

Hana và Shizuka đứng đó, hai cô bé loli xinh xắn và đẹp tựa hai tặng phẩm của tạo hóa. Giọt nước mắt các nàng rơi làm hắn đau lòng.

-Cười lên đi, rồi ngày mai tớ vẫn còn ở đây.

Hana cười mếu, và hắn kéo miệng nhỏ ra tạo một nụ cười thật tươi. Shizuka cùng mỗi cô gái được hắn rút máy ảnh tạo mốt ra, tặng mỗi người một bộ váy đẹp nhất hắn từng vẽ.

-Rồi về đi, tớ sẽ nghỉ ngơi giữ gì….

-Ai cho cậu về…

Những cô gái tức giận, và lấy gối đánh Nobita. Rồi mỗi người một chỗ, kéo hắn xuống. Hắn vui vẻ chơi lại, vật lộn với những cô gái. Mọi người chơi đùa và ngủ thiếp đi như những đứa trẻ trong căn buồng của ma nữ. Và khi đau buồn qua đi thì hạnh phúc chợt đến thật đẹp đẽ. Đôi lúc còn sống với nhau thôi, đã là một thứ quả hạnh phúc rồi.

(Tác, ta thề, chỗ này miêu tả hoàn toàn trong sáng, nghĩa đen, và main chưa làm gì)

Ánh dương chiếu qua khung cửa sổ rọi vào mắt hắn làm hắn tỉnh lại sớm nhất trước mọi người.
Hắn đang ở một khung cảnh…Ừ, một tên đế vương nên có.

4 cô gái xinh đẹp, với sự mộc mạc và tuyệt mĩ như mẹ thiên nhiên ban tặng. Và hương thơm như những thứ hoa tuyệt vời nhất của tạo hóa.

Hắn ẵm từng cô gái trên tay, dùng cánh cửa thần kì đưa về phòng từng người một. Rồi bận áo quần lại để đi học, sau đó quay về nhà của mình.

"Cảm ơn em, lần sau anh sẽ rủ em đi chơi lần nữa. Ma nữ dễ thương"

Hắn để lại mẩu giấy cho ma nữ rồi quay về phòng, bỏ sách vở vào cặp rồi bắt đầu một ngày đi học bình thường.

Hôm đó có một buổi kiểm tra.

Nobita một tay viết kết quả bài kiểm tra, tay kia viết và vẽ lại sơ lược kế hoạch của hắn.

Bài kiểm tra chỉ cần vài phút để qua nên phần lớn thời gian chủ yếu để thiết kế lại bảo bối và khắc phục nhược điểm của chúng. Thâm chí là phải dùng "Máy thiết kế bảo bối" để tạo ra những thứ phù hợp hơn chống lại những con quái vật đã giết hắn.

Không cần phải nhìn thì 3 ngày sau, đứng đầu toàn khối là Nobita, với số điểm tuyệt đối. Không một lỗi sai nhỏ nhặt nào. Thậm chí cả bài thi viết của môn Quốc Ngữ.

-Ah, Nobita kìa.

-Hoàng tử Nobita đang đi ngang tớ đó.

Nobita trầm tính hẳn và tập trung phân tích và nhồi nhét mọi kiến thức có thể vào đầu hắn. Công nghệ trong hiện tại cũng cần rất nhiều thời gian để học xong chứ không nói tới việc phát triển ra một công nghệ tương lai.

Thứ hắn có thể làm tốt nhất lúc này là cố gắng và nâng cao mọi hiểu biết bản thân. Thậm chí hắn đã đẩy hết điểm point vào việc nâng chỉ số thông minh lên IQ 140. (IQ của Nobita vốn thấp, và IQ của hắn thì mức trung bình) để dễ dàng học tập hơn.

Hắn học như điên đến ngày cuối tuần thì….

-Anh đi chơi đi.

Nozoemon trở về dạng loli đu lấy người hắn. Nhỏ nhõng nhẽo với hai cái má căng phồng lên. Trông dễ thương cực. Hai cái chân nhỏ nhắn mềm mại quấn chặt vào bụng hắn, hai tay đu lên vai làm hắn có chút ngại.

-Thôi, được rồi. Em định đi đâu.

-Đi đóng phim…

What, sớm vậy, ta mới 9 tuổi thôi. Thực tế là 12t ở cơ thể này.

-Siêu nhân

-À à

Hắn gãi đầu một chút, tỏ vẻ xin lỗi vì hiểu nhầm, nhưng có vẻ nhỏ không để ý gì nhiều lắm.

-Shizuka, Jaian, Suneo, rồi Hana, anh và em. Vậy là thành 6 siêu nhân rồi.

Nhiệm vụ:

"Diệt tổ chức hải tặc vũ trụ" Độ khó **

"Nhóm bạn Nobita đang làm phim thì vô tình vướng vào một cuộc giải cứu một hành tinh nọ. Người dân ở đó đang bị lừa vì một tổ chức hải tặc muốn chiếm lĩnh năng lượng từ ngôi sao của họ."
"Yêu cầu diệt sạch"