Phần 1 : Bí Mật Bức Tượng Sáp

Cháp 2: Dọn Phòng

Cậu ngắm nhìn bức tượng sáp đang lặng ngồi trong tủ gỗ kia một lúc.
Hú hú đẹp thật đấy, nếu là người thật thì tuyệt biết bao. Mà không biết, đứa nào làm ra cái tượng sáp này nhỉ? À hình như gần đây có mấy trường bên ngành mĩ thuật thì phải.... Hắn mải miết với những suy nghĩ vớ vẩn của mình một lúc, thì sực nhớ đống rác nằm la liệt trước cửa của hắn. Thở dài một hơi hắn bắt đầu công việc của mình.

Nếu chỉ là đống đồ sinh viên bình thường lên nhập học chỉ vài đồ dùng cá nhân, vài cái áo, vài cái quần và vài cái sịp là xong. Nhưng cái con người này từ nhỏ đã thích tìm hiểu về các hiện tượng siêu nhiên thì đâu chỉ có một chút đồ như thế. Không kể đến đống sách của hắn tìm kiếm bao lâu nay, đủ để cả một gia đình làm giấy nhà xí dùng thoải mái cả 5 năm không hết thì còn 1 mớ bùa chú,dụng cụ mà nó hốt từ các nơi về.

Trước cửa, tuy chỉ có một phần số đó nhưng lúc nãy dọn đồ hắn cứ tiện tay ném dồn một đống sách, quần áo, lông gà, bùa, gậy,... mà nhiều có cái còn bốc mùi ẩm mốc, có cái được ngâm tẩm các bài thuốc hay nước tiểu đồng tử, phân hổ,... Một bãi rác đích thực. Chỉ cần nhìn cũng đã nản đến già chứ đừng nói là dọn dẹp chúng.

Chẳng mấy chốc căn phòng rộng rãi đã bị cậu dọn kín chỗ. Sau khi tăng cấp phòng trọ mình thành nhà kho, cậu dang tay ngã lên giường. Cậu lười nhác rê đôi bàn chân đến cây quạt và bấm số. Tiếng vo vo của chiếc quạt vang lên, mang đi những giọt mồ hôi thấm đẫm trên quần và aó cậu, cùng với mùi hôi nách thần thánh lan tỏa cả căn phòng 25 m2.
Một lúc sau, cậu mở mắt nhìn lại căn phòng, chợt cậu thấy nhiều xác gián, kiến, nhện,... chết nằm la liệt dưới đất. Cậu thầm cám ơn chủ cũ của căn phòng thật là tốt, trước khi đi còn dùng bình sịt côn trùng, để cho căn phòng cậu sạch sẽ, thơm tho hơn.

Nhìn lại trên giường, giờ đây chỉ còn mớ quần áo lộn xộn cần đưa vào tủ mà thôi. Cậu mở tủ bức tượng vẫn ngồi đó. Ánh sáng mờ nhạt của mặt trời đang dần khuất sau những tòa nhà cao tầng xa xa càng làm bức tượng u ám hơn, từng làn gió nhẹ mùa thu thổi qua người chợt làm vạt áo cậu kẽ rung rinh.
Rùng mình, cậu không biết sao mình lại rùng mình. Gió? gió thu làm cậu rùng mình? Hay... là cảm giác của sự nguy hiểm? là một lời cảnh báo của giác quan thứ sáu?.

Cậu vô thức bước một chân ra sau, mặt trời như éo thèm quan tâm đến không gian trong căn phòng này đang mờ nhạt dần, vẫn tiếp tục chu trình của mình nhường không gian lại cho vầng trăng khuyết kia. Đôi bàn chân thoăn thoắt bước tiếp bước chân vô thức kia, lưng cậu đập vào tường, nhanh chóng tay đến một vật sát tường nhưng muốn lấy đồ vật gì đó trong đống rác của cậu.

" hahaha ta éo sợ ma nhé " Cậu chỉ một tay hét to vào bức tượng kia, trong khi tay còn lại vừa nhanh như chớp bật bóng đèn.

Bức tượng vẫn ngồi. Mình đa nghi sao cậu nghĩ. Nhưng cậu vẫn nheo mắt nhìn bức tượng.

" Thôi mang nó ra cho đỡ sợ vậy "

Tặc lưỡi một cái, cậu đi lại chiếc tủ gỗ nâu, đưa tay bào trong nhấc bức tượng lên. Tuy là con trai nhưng lại là thể loại ộp pha thư sanh, chân yếu tay mềm, cành vàng lá ngọc, da trắng như tuyết môi đỏ như son, tóc đen như gỗ mun,... Vâng,kính thưa các vị đọc giả, tuy miêu tả có nhân vật nam chính có chút giống gái còn trinh nhưng hay cố tưởng tượng dây là một đứa đàn ong chân đội trời đầu đạp đất hộ tác giả nhé, cám ơn. Nên việc nhấc bức tượng ra cũng có chút khó khăn.

Vừa đưa bức tượng ra khỏi tủ, ngay tức khắc, từng giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên má, hơi thở càng nặng nề hợn. Cậu dùng hết súc bình sinh kiềm chế nỗi sợ hãi len lỏi qua từng bộ phận thân thể, đang làm dựng hết lông nách lông tay lông chân và lông vùng kín. Cậu cố hết sức đưa con ngươi của mình liếc đến sau lưng mình, nơi mà vạt áo của cậu đang bị thứ gì đó giật lại và từng don gió lạnh đnag lùa vào thân thể.

" Á Á Á Á Á Á Á....." Hắn hét thật to xóa tan cả sự yêu tĩnh của xóm trọ. Rồi lại trả lại như chưa từng có gì sảy ra. Nhưng toàn bộ xóm trọ đều đồng thời run lên và vô thức nhìn về phòng trọ ma.

Chương mới hơn