Chap 1: Phòng Trọ Mới.

Phần 1 : Bí Mật Bức Tượng Sáp

Chap 1: Phòng Trọ Mới.

Đầu năm học mới, mỗi trường đại học lại náo nhiệt rộn ràng hơn bởi từng dòng người nô nức nối đuôi nhau đến nhập học. Với Hoàng cũng thế, cũng là ma mới của năm nay. Cũng giống như các đồng bạn của mình, lúc này cậu đang làm thứ cần làm đầu tiên để bắt đầu cuộc sống đại học tự lập đó là phải tìm một mái ấm thoải mái. Đang sải bước dạo chơi ngắm nhìn phố xá ven trường cũng như là tìm chỗ trọ. Thì bỗng thấy,có vài người đang xúm lại, nhìn về phía một người đang mệt mỏi mang từng đống đồ dùng đem chất lên một chiếc xe ba gác cũ kỹ. Tuy từng giọt mồ hôi mệt nhọc liên tiếp rơi như mưa mùa hạ,cũng chẳng thể che đi được nỗi sợ hãi đang ẩn hiện trên khuôn mặt con người này.

" Trời phòng ấy lại có người chuyển đi rùi, đúng là có ma thiệc rùi hen "
" Chứ sao, nghe bảo phòng đó đêm đêm thường phát ra tiếng khóc lóc hay tiếng động kì lạ đó"
" Ghê quá, thế sao vẫn có người trọ ở đó nhỉ không sợ sao?"
" Hầy, chủ nhà này giảm tiền nhà xuống cực thấp, phòng lại tốt ai mà không ham, mấy thanh niên tự cho không tin ma quỷ đòi ở. Nhưng cứ độ dăm bữa là chạy mất dép hết "
" Mà nghe bảo nhà này mời thầy rùi mà, tưởng hết rùi chứ"
" Ừ thì đúng là mời rồi nhưng đều không làm gì được cả, lập mấy cái đàn rồi đâu lại vào đó "
......

Đám người cứ thao thao bất tuyệt về căn phòng ma quái mà không để ý rằng ngay bên cạnh, đang có một chàng trai, nở nụ cười thỏa mãn đến ghê ngừơi. Ngay tức khắc,cậu bứơc vào ngôi nhà kia và làm thủ tục thuê phòng. Lúc sau, phía trước cửa căn phòng cuối hành lang u ám đã chất đầy đồ dùng của Hoàng. Đã 1 lúc rồi, cậu vẫn đứng phía truớc cửa, để mặc cho bao ánh nhìn của các hàng xóm mới nhìn cậu không rời kể từ khi chuyển đồ. Từng ánh nhìn ấy có cặp là sự hiếu kỳ, có cặp lại là khâm phục, cái khác thì như là chông chờ chuyện hài hứơc gì đó sẽ đến với cậu... nhưng tất cả dù ít dù nhiều đều có một tia sợ hãi, cánh của nơi cậu đang nhìn.

Cánh cửa đó, là một cánh cửa gỗ màu vàng nhạt nhìn cũ kỹ, thoạt trông cũng bình thường nhưng lại khiến người ta thấy lạnh gáy. Hít một hơi lãnh khí, cậu cố kiềm chế sự sợ hãi đang làm cậu thấy ảo giác rằng cánh cửa này trông như những chiếc nắp quan tài mà cậu từng thấy, màu vàng cũ kỹ. Thế nên, cậu sợ cậu rất sợ bởi nó làm cậu có cảm giác ghê rợn như sắp mở cỗ quan tài u ám nào đó, mà bên trong nó có một thứ gì đó, sắp ăn tươi nuốt sống cậu ngay khi cậu bước vào.Tuy là thế, bên trong cậu lại có 1 sự háo hức thôi thúc cậu cầm khóa lên và mở.

" Bình tĩnh không đựợc sợ, dù gì mình cũng là phó hội trưởng hội nghiên cứu hiện tựợng siêu nhiên " Cậu cố kích lệ bản thân.

À mà có ai hay rằng cái hội khỉ gió của cậu, chỉ có vẻn vẹn 3 thành viên và mới lập có vài tuần.

Cậu nhét chìa khóa vào, đẩy ra 1 cái thật mạnh, ngay tức khắc một bóng sáng mang theo luồng gió lạnh ập tới trước mặt. Mặt cắt không còn một giọi máu, tí nữa thôi là són ra quần. Thì ra, cậu mở mạnh quá đúng lúc gió mạnh thổi bung của sổ mà thôi, từ cửa sổ nó hắt vào từng thanh ánh sáng làm hé lộ sự mờ ảo căn phòng mới.

Căn phòng khá to tầm 25 m2, phía trên có một tầng gác, phía dưới có 1 cái tủ gỗ đựng quần áo nằm một góc nhà đối diện với chiếc giường gỗ mà người ta đã chuẩn bị sẵn, sát đầu giường là phòng tắm nằm bên cạnh kệ bếp của gian phòng. Căn phòng quả là bình thường hơn nhiều so với tưởng tượng. Thở ra hơi dài trọc khí, bớt đi nhiều lo sợ trong lòng, xắn tay áo lên cậu bước ra ngoài bắt đầu dọn đồ vào phòng.

" Á á á á á á...... mmm.....aaaa....." Hoàng ngã xuống sàn, mồm lắp bắp không nói nên lời.

Đang định đứng lên chạy ra ngoài, cậu dừng lại nheo mắt nhìn về phía bên trong tủ gỗ thật kỹ, đưa tay vào bên trong ấn ấn ngón tay như đang thử nghiệm đó.

" Đậu, thì ra là tượng sáp, ở đây lâu không chết vì ma cũng bị gật mình mà chết quá " đặt tay lên con tim đang đập loạn lên mà than thở.

Cậu nhìn lại bức tượng, quả thật là tinh sảo nhìn không khác gì người thật, nếu không phải sờ qua chắc khó mà phân biệt. Nhìn kỹ, bức tượng là 1 người con gái nhỏ nhắn, dễ thương nhìn rất thích nhưng mái tóc xõa ngang vai, ánh mắt đượm buồn, đang ngồi ôm đầu gối, toát ra nét u buồn,đau khổ,buồn bã tột cùng.