Chương 2: Người thanh niên cùng con ngựa có cánh.

One Piece: Dị Thứ Nguyên Nhân Vật Xâm Lấn

Chương 2: Người thanh niên cùng con ngựa có cánh.

- Tí tách! Tí tách!

Đêm đã về khuya, từng tiếng âm thanh nước mưa vỗ lên mặt đất cùng mái nhà vang lên không ngừng làm người tâm phiền. Trong căn phòng gian giữa kiếm đạo đạo quán ánh sáng đèn dầu mờ vẫn còn đang. Chỉ thấy đặt ngay tại chính giữa gian phòng lúc này là hai chiếc quan tài gỗ mun sơn màu đen tuyền. Bốn phía vách tường còn giăng qua loa lấy một đám dải lụa trắng lưa thưa phủ xuống. Biểu hiện ra khung cảnh không khí ảm đạm của gia đình chuẩn bị phát tang. Ngồi lặng im bên cạnh bếp than duy nhất trong phòng cạnh bên quan tài bằng gỗ mà sư phụ đang nằm, Bruce vẻ mặt nặng nề nâng lên trên tay Wado Ichimonji, một trong những thanh danh kiếm nổi tiếng nhất ở trên thế giới này lau chùi lấy. Thanh kiếm vốn dĩ ban đầu sư phụ năm xưa ban tặng cho sư muội, sau đó sư muội qua đời liền chuyển tặng cho Zoro, cuối cùng ngày hôm nay vậy mà lấy như thế tình cảnh chuyển sang tay hắn.

Bruce thật ra cũng không phải một tên kiếm sĩ đúng nghĩa. Hắn không yêu kiếm! Cũng không quá khát khao kiếm thuật, danh kiếm sở hữu. Thiên phú luyện kiếm vậy thật tình cũng chả ra sao. Hắn vẫn luôn biết điều này. Có lẽ bởi vì ảnh hưởng của trí nhớ kiếp trước tồn tại. Đối với Bruce mà nói, kiếm đạo, võ đạo,...vv hay bất kì thứ sức mạnh khác gì chung quy cũng chỉ là công cụ cho con người đánh giết nhau mà thôi, không hơn. Hắn thật ra cũng không thích thế giới này thường thấy bạo lực phương pháp giải quyết mọi việc. Ai bảo thuở nhỏ hắn là như vậy yếu đuối đâu. Mà vì vậy giống như Wado Ichimonji như vậy danh kiếm ở trong mắt hắn chung quy cũng chỉ là tốt như vậy một thanh kiếm, một thanh vũ khí sắc bén dùng bền, cũng không có gì khác. Đoán chừng chính bởi vì thái độ như vậy của hắn, Bruce vẫn luôn không thể nào hiểu được trước kia sư phụ thường hay giảng giải về kiếm đạo chân giải, nhân kiếm hợp nhất vân vân. Tu hành kiếm đạo nhiều năm cũng là làm nhiều công ít. Cũng không thể hiểu nổi Zoro hay cả trước kia sư muội Kuina đối với trở thành cái gọi là Đệ nhất kiếm hào ước mơ, hứng thú, chấp nhất là vì cái gì?

Thế nhưng ngày hôm nay, ngay tại vào lúc này, cầm trong tay Wado Ichimonji, tâm trạng của Bruce hắn không khỏi có một chút phần nào đó rung động chần chờ không hiểu.

Bởi vì lúc này hắn muốn giết người. Bởi vì hắn lúc này muốn nắm giữ càng nhiều sức mạnh. Muốn phát tiết trong lòng phẫn uất. Thậm chí hi vọng thông qua đó triệt để chưởng khống vận mệnh của mình cùng người xung quanh. Nếu như hắn xuyên qua giả đã là sự thật, như vậy phải chăng thần linh, ma quỷ, trường sinh bất tử hay hoặc người chết sống lại phép màu đều có thể tồn tại trên thế giới này??? Mặc dù hắn vẫn luôn tự nhủ những tham vọng kia đều là hoa trong gương trăng trong nước. Thế nhưng hiện tại hắn đã không còn có gì sở hữu, cũng đã không còn có gì trói buộc. Hoặc có lẽ, chết ở trên con đường đi tìm kiếm hy vọng kia còn hơn vô vọng than tiếc ngồi sống qua ngày ở nơi này~ Hắn không biết rõ, thế nhưng trong lỏng lại xúc động muốn thử một chút. Dù cho biết rất rõ ràng rằng, một khi bước chân ra khỏi hòn đảo này, hắn sẽ phải sống trong một thế giới mà pháp tắc lối sống hắn cực kì căm ghét. Cá lớn nuốt cá bé, trần trụi luật rừng, thậm chí không một chút vải che.

Khi con người ta cần phải nhất định sử dụng bạo lực để giải quyết hoặc đánh giá mọi việc, không còn cách nào khác. Danh kiếm, kiếm thuật, võ đạo,... cũng không là như vậy khiến cho người ta nhàm chán hay chán ghét tâm tình.

Bàn tay không ngừng dùng khăn vải khô lau chùi thân kiếm, tâm trạng của Bruce chưa bao giờ như vậy nổi sóng lại bình yên.

Có lẽ sinh sống ở trên cái thế giới này liền đã quyết định, một ngày này như vậy hắn sẽ sớm phải đi đối mặt. Bất kì thế giới nào, vốn dĩ cũng không tồn tại trong thực tế ôn nhu. Bruce trong lòng như vậy thầm nhủ.

Nước mưa vẫn còn đang rơi không ngừng xuống đất. Mưa gió như vậy cả ngày khiến cho Bruce quyết ý xua đuổi đám đệ tử còn trong đạo quán trước đó đều đi về nhà. Cho tới ngày mai đồng thời phát tang cho sư phụ và Zoro, ở trong cái thời đại loạn lạc rối ren này cũng không có quá nhiều yêu cầu cần làm. Mọi việc đều đã được hắn sớm chuẩn bị xong.

Phát ngốc nhìn trong tay ánh sáng sắc lẹm danh kiếm, Bruce tâm cuối cùng một hoành. Tra kiếm vào vỏ sau đó cả người đứng dậy đi tìm áo tơi. Ở trong tiếng guốc gỗ đều đều không ngừng vang lên, một lát sau, bóng lưng của hắn dần dần khuất bóng trong màn mưa tăm tối. Bầu trời đêm nay giờ này phút này tưởng như càng thêm hắc ám âm trầm.

Nam nhân sống ở trên đời này có việc nên làm có việc không nên làm.

Mặc dù biết rõ là nguy hiểm trùng trùng thế nhưng Bruce vẫn quyết định đi theo gót chân đã từng của sư phụ cùng Zoro, quyết tìm kiếm ra thân phận của hung thủ đã hại chết hai người bọn họ. Báo thù! Nhất định phải báo thù!!! Dù cho đối phương ngay cả mạnh mẽ như sư phụ cũng không thể thắng nổi. Thế nhưng nếu như chưa làm đã định rút lui, Bruce hắn nhất định sẽ vì việc này day dứt suốt cả cuộc đời. Còn có chính là.... Sư phụ, sư muội cùng sư đệ đã không còn, đạo quán này còn có cần thiết tiếp tục mở ra hay sao? Hòn đảo này còn có thứ gì làm hắn lưu luyến đúng nghĩa? Bruce hiện tại thật tình không biết. Có lẽ chỉ có trải qua thật nhiều thật nhiều thời gian hắn mới có thể vuốt phẳng tâm tình tìm ra câu trả lời. Chỉ là giờ này phút này, thì hãy để cho hắn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Zoro trước khi chết đã đi.

Trả thù cho sư phụ, và có lẽ còn có tương lai trở thành Đệ nhất kiếm hào? Ước mơ của các ngươi sẽ là tương lai ước mơ của chính ta. Việc các ngươi cần làm cũng sẽ là việc tương lai ta sẽ làm.

Có lẽ như vậy thật ngốc! Có lẽ như vậy thật vô vị ngây thơ. Thế nhưng nhân sinh sống trên đời dù thật ngốc, ngây thơ hay là vô vị chung quy cũng cần có một cái gì đó việc cần muốn làm không phải?

One Piece thế giới a, ca ngươi đã đang đến rồi~

Trong màn mưa, một bóng hình cô tịch mang theo thanh kiếm lặng lẽ chèo thuyền rời đi hòn đảo nhỏ yên bình. Cuồn cuộn sóng gió cũng từ đó bắt đầu thổi lên. Một thời đại mới từ đây mở màn.

..........

Hòn đảo nhỏ nơi sư phụ cùng Zoro đi tới hai ngày trước khoảng cách hòn đảo nơi bọn họ đã đang sinh sống thật tình cũng không quá xa. Nhất là khi trải qua Bruce đơn độc dùng thuyền hết tốc lực đi tới, ước chừng rạng sáng hơn 2h, thuyền nhỏ chở hắn liền đã cập bờ.

Vừa mới bước chân lên trên hòn đảo này, Bruce liền nhạy cảm cảm nhận ra được một chút gì đó thay đổi. Cụ thể mà nói, đó chính là thiếu thốn sinh cơ cảm giác. Mặc dù không thể từ trên không trung nhìn bao quát toàn bộ hòn đảo, rừng cây trước mặt cũng không có hiện tượng gì từng bị phá hư dấu vết, thế nhưng theo bản năng mách bảo, Bruce vẫn cảm nhận ra được hòn đảo nhỏ này nhất định vừa mới trải qua chiến hoả không lâu.

Tuy rằng trong lòng bởi vì vậy mà xuất hiện nho nhỏ âm ảnh nguy hiểm cảnh báo, có điều Bruce cũng không có vì vậy mà chùn bước chân. Tốc độ giống như bình thường tìm chỗ thả neo bản thân con thuyền, tiếp đó dựa theo trong trí nhớ thói quen tìm về phía ngôi làng toạ lạc trên hòn đảo đi tới. Bất kể hung thủ sát hại sư phụ là ai, đám người sinh sống ở trên hòn đảo này hẳn là phải có một chút tin tức manh mối mới đúng. Bruce trong lòng nghĩ như vậy đồng thời cũng dựa theo như vậy hành động. Dù cho có thể xuất hiện nửa đêm khuya khắt nhiễu người mộng đẹp cũng không sợ. Hắn trong lòng thật sự quá cấp bách cần tìm được đáp án rồi. Chỉ là người tính không bằng trời tính, đợi cho đến lúc sự thật hiện ra trước mắt hắn, Bruce trong lòng vẫn như cũ khó có thể tin.

15 phút sau đó, trung tâm vị trí ngôi làng trên đảo....

- Nơi này,.... tại sao có thể như vậy???

Vẻ mặt khó mà tin tưởng nhìn quét qua bốn phía xung quanh. Mặc dù trước khi đến Bruce đã từng có chuẩn bị tâm lý cũng không thể nào nghĩ đến.... Đã từng phồn hoa náo nhiệt cả ngôi làng lớn giờ này phút này đã biến thành một đống phế tích hoang tàn lửa cháy ngổn ngang. Không một căn nhà hay kiến trúc nào còn hoàn hảo nguyên vẹn. Thậm chí độ cao lớn nhất của bọn chúng cũng còn không cao hơn một mét. Thi thể con người càng là nằm ngang nằm dọc xác chết khắp nơi. Mỗi người trước khi chết cũng đều là vẻ mặt hoảng loạn giống như trời sụp. Còn có dựa theo bản thân Bruce hắn điều tra, xuất thủ tạo ra cảnh tượng tan hoang nơi này cũng phần lớn không giống như là do con người tạo thành mà càng giống như là do quái vật khổng lồ gây ra. Mặc dù thế giới này tồn tại đủ loại siêu phàm sức mạnh, quái thú hình thể lớn tồn tại cũng không ít. Còn có dấu vết để lại do tiểu hình sinh vật tạo ra cùng đại hình sinh vật gây ra vẫn là có khác biệt rõ rệt. Giống như... vết chân khổng lồ dài gần 10m ngay trước mắt này chẳng hạn.

- Chẳng lẽ sư phụ là do quái vật khổng lồ hoành hành ở đây hại chết?

- Không đúng lắm đi? Dù sao dựa theo lời nói cuối cùng của Zoro xem ra mà nói. Đối phương càng giống như là một người.

Vẻ mặt đăm chiêu trầm ngâm ngồi xổm trên mặt đất như có điều suy nghĩ, thế cho nên đợi đến khi có người bất thình lình xuất hiện ở gần bản thân đồng thời lên tiếng nói chuyện mình mới biết xuất hiện, Bruce tâm thần đó là tương đương giật mình hoảng sợ.

- Chàng trai trẻ, ngươi là đang tìm kiếm thứ gì hay sao?

Giọng nói có chút cao ngạo cùng hiếu kì. Bruce theo bản năng đưa ánh mắt quay sang nhìn lên. Hình tượng của đối phương tức thì có phần nào đó quen thuộc hiện ra trước mặt.

Đó là một người thanh niên trẻ tuổi cực kì điển trai. Đối phương sở hữu một mái tóc màu vàng óng ánh. Nó làm cho người ta nghĩ ngay đến ánh mặt trời rạng rỡ. Một đôi lông mày uốn cong nhẹ nhàng và lịch lãm. Một thân hình vạm vỡ như một thánh thần. Một bộ trang phục trắng và chiếc áo choàng anh ta khoác trên vai rõ ràng không thuộc thời đại này. Trông chúng nó càng tương tự giống như của người châu Âu cổ đại của kiếp trước. Nói chung là rất hiếm thấy. Và quan trọng nhất chính là, phía sau lưng anh ta lúc này đang đứng lấy... Một con ngựa màu trắng có cánh cực kì xinh đẹp!

Kì quái! Đây là một loại trân thú khác của thế giới này hay sao? Bruce thật tình không rõ ràng lắm.

"Hắn ta sẽ không là hung thủ chứ???"

Trong lòng Bruce cảnh báo cùng sát ý như vậy bỗng nhiên vang lên mãnh liệt.

..........

Kết thúc chương 2.