Chương 11: Đột nhiên lời mời?

One Piece: Dị Thứ Nguyên Nhân Vật Xâm Lấn

Chương 11: Đột nhiên lời mời?

Trên bầu trời, Bruce ôm eo cô gái mới quen, sau lưng một đôi cánh lửa nâng người lơ lửng. Dưới mặt đất, một đám hải tặc trố mắt nhìn nhau xong lúc này chợt giống như ong vỡ tổ mắng lên.

- Khốn nạn! (G ràoooo!) Ranh con có loại thì xuống đây! (G ràoo!!!) Cùng Mohji đại gia ta đơn đấu!!! (G ràooo g ràoooo!!!)

- Đơn đấu!!! Đơn đấu!!!

- G ràooo!!! G ràooo!!!

Hợp thể người và thú Mohji- Richie hai đầu sáu chân quái vật lúc này đang trợn mắt nhìn Bruce gầm rú lên.

- Đúng vậy! Đúng vậy! Có loại xuống đây đơn đấu!!!

- Đúng vậy! Đúng vậy! Đúng vậy! Cỡ như ngươi Mohji đại nhân chấp dùng một chân cũng có thể thắng!!!

- Đúng vậy! Đúng vậy! Đúng vậy! Loại hèn nhát! Có ngon thì xuống đây a! Biết bay tính cái cọng lông tài ba!!!

Mọi người tập thể ngước nhìn sang.

- Ừ? Lại làm sao???

Vừa mới theo phong trào hét lên hải tặc thành viên khó hiểu nhìn ngược lại mọi người.

"Ai ai... ai nhận đứa bé này lên thuyền vậy? Loại chỉ số thông minh này... Ra ngoài đừng bảo là thành viên băng hải tặc chúng ta! Mất mặt!!!"

"Trợn mắt nói mò! Hậu sinh khả uý thật!!!"

"Giới trẻ ngày nay a! Chính là quá bôn phóng~"

Tầng tầng lớp lớp các loại nháy mắt ra dấu giao lưu, có điều vì mục đích chính trị chính xác, khích tướng thằng cu nào đó bay xuống, nói chung mọi người còn là rất nể tình không có phá đám nói gì vừa rồi lời gọi hàng. Đáng tiếc! Đối với như thế thô bạo không có kĩ thuật mời chiến. Hiệu quả hiển nhiên cực vi. Bruce một tay ôm eo người đẹp, một tay chấp ngược kiếm vẫn như cũ lơ lửng trên trời cười ha hả nhìn đám người phía dưới đậu thú.

- Chenggg!!!!

- Đủ rồi! Tất cả im lặng cho ta!

Một âm thanh trầm thấp quát lên khiến cả đám hải tặc đang hô hào im răm rắp.

- Khốn kiếp Cabaji! (Rống...!) Ngươi muốn làm gì??? (G ràooo!!)

Mohji cùng sư tử Richie quái thú hợp thể- gọi tắt Mo-Richie quay đầu quát lên.

- Hừ! Đừng so sánh trí thông minh của ta với kẻ óc thú như ngươi, Mohji. Tiếp tục chơi với chó của ngươi đi.

Đỉnh đầu mái tóc dài chải thẳng một bên rủ xuống che mắt trái. Ăn mặc một thân áo khoác không tay vạt áo dài đến đầu gối, phanh ngực, dây lưng xanh, quần dài âu trắng. Cưỡi trên chiếc xe cút kít một bánh, người đàn ông có cái tên Cabaji trả lời với giọng khinh khỉnh.

- Đáng chết, Cabaji..! Richie là sư tử, không phải chó!!!

- G ràoooo!!! (Đúng thế!!)

- Sao cũng được!

Cabaji giọng không quan tâm lắm qua loa đáp lại. Tiếp đó đạp xe cút kít đi nhanh tới vị trí đang nằm trong vũng máu Ponyta, hơi rung rung mũi kiếm của mình chỉ vào đồng thời đối với đang lơ lửng trên trời Bruce quát lên.

- Nghe đây, ôn con! Ta đếm từ một đến ba nếu như ngươi không bay mau xuống liền chuẩn bị nhặt xác cho con pokemon này đi! Ta nói được thì làm được!!! Một.... Hai....

- Mau xuống! Mau đi xuống!

- Đi xuống! Đi xuống! Đi xuống!!!

"Đù má, Cabaji đại nhân quả nhiên đủ không biết xấu hổ. Ngay cả một con ngựa cũng có thể mang ra uy hiếp!"

"Cao! Quả nhiên là cao chỉ số thông minh! Cabaji đại nhân quả nhiên là thông minh nhất!"

Một đám hải tặc thấy Cabaji hành động tức thì cơ linh hét toáng lên gia nhập đội quân tạo áp lực.

Trên bầu trời....

- Không được! Ponyta của tôi...~

Nghe được lời nói đe doạ của Cabaji bên dưới, thiếu nữ trong giọng nói không khỏi toát ra vẻ lo lắng sốt ruột.

- Hừm? Cô không có pokeball để thu lại pokemon từ xa sao?

Bruce giọng hỏi thăm.

- Không kịp rồi. Hơn nữa xa như vậy khoảng cách, thu về tia sáng rất dễ dàng bị đối phương chắn mất. Hic! Không còn kịp rồi. Anh mau thả tôi xuống rồi rời đi đi. Việc này dù sao cũng không liên quan đến anh. Xin lỗi vì khiến anh gặp liên luỵ.

- Mà....~ Oke! Vậy được rồi.

Đáp lời xong, Bruce hai cánh lửa sau lưng chợt vung mạnh. Tiếp sau đó cả người dường như sao chổi vậy lao nhanh bay xuống. Đợi cho đến khi tới gần mặt đất mới liền thuận tay thả xuống cô nàng tóc vàng. Cuối cùng ở trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người dựng ngược bay thẳng lên không trung, đánh tay chào theo nghi thức nhà binh tiếp theo sau đó trực tiếp bay mất hút!

"Ách! Vậy mà đi thật???"

Đã rơi xuống tiếp đất thiếu nữ cả người không khỏi ngẩn ngơ. Tuy rằng không phải hoàn toàn trông mong vào đối phương có thể ra tay giúp đỡ. Thế nhưng gặp phải Bruce như vậy vô tình (hôn xong con gái nhà người ta vậy mà chạy), trong lòng chung quy là có chút đau xót. Nước mắt cố nuốt ngược vào trong.

- Hừ! Đàn ông tất cả đều không phải thứ tốt!!!

Nào đó tức cảnh hận đời cô nàng giận dỗi thầm nhủ.

Cũng là tại vào thời điểm này, một đám hải tặc ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chợt mới tỉnh hồn lại. Cả lũ nháy mắt nhìn nhau, một khi lướt nhìn về phía thiếu nữ nơi xa đều là một loạt ánh mắt đồng tình.

"Mẹ nó! Cái này thì chạy!!! Cũng quá không có cốt khí gì đi???"

"Ai...~ Tuổi trẻ thời nay, thật hư cấu không chịu trách nhiệm (không bị trói buộc). Nói chạy đi! Đó chính là chạy đi thẳng tuột luôn~".....vv bla bla.

- Mà...~ Cũng thật là đồ chuột nhắt nhát gan đây! Như vậy cô bé, đồng bạn của ngươi đã bỏ chạy mất rồi. Ngươi còn có ý định chống cự sao?

Vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ Cabaji nhìn về phía cô gái trẻ tuổi, nói chuyện với giọng tràn đầy ngạo nghễ.

- Hừ! Anh ta không phải đồng bạn của tôi. Hơn nữa đừng quá khinh thường người.

- Thần phong vô ảnh! Thần phong vô ảnh! Thần phong vô ảnh!!!

Niệm đọc chú ngữ tức thì đồng thời vung vẩy trên tay đũa phép. Ba đạo vô hình gợn sóng ma pháp năng lượng giống như ba đạo kiếm khí hình vòng cung bay thẳng về phía Cabaji đám người.

- Hừ! Trò mèo...~ Xem ta bánh xe rạp xiếc!

Đối mặt với đột nhiên ba đợt ma pháp đòn tấn công từ phía cô nàng, Cabaji khoé miệng cười mỉa, nhẹ nhàng ung dung chân đạp xe cút kít thoắt cái lao nhanh sang một bên né tránh. Hơn nữa ngay khi sắp đụng phải vách tường, bánh xe khẽ nhún. Tiếp sau đó chỉ thấy Cabaji hai chân đạp xe cút kít đi lại bay nhanh trên bức tường dựng thẳng. Cuối cùng bánh xe lần nữa khẽ nhún. Cabaji thân hình cầm kiếm giống như lò xo bay vút, đâm thẳng về phía vừa mới lấy ra pokeball định tranh thủ thu hồi Ponyta thiếu nữ.

Hoá ra, vừa rồi đột nhiên sử dụng phép thuật tấn công, cô nàng mục đích chẳng qua là nhằm ngăn cản Cabaji chặn lại mình pokeball phóng ra tia sáng thu hồi. Chỉ là cô gái nhỏ không hề nghĩ tới, đối phương thân pháp lại mau lẹ linh hoạt tới như vậy. Hơn nữa vừa ra tay là độc ác vô tình một đòn chí mạng. Bản thân vì vậy lập tức liền muốn bị Cabaji một mũi kiếm đâm xuyên người tình cảnh hiểm nghèo.

- A.... "Thiếu nữ tiếng hét chót tai"

- Gas Gas Gas Gas...!

- Hey!!! Cái đồ quỷ sứ gì???

- Kíttttt....!

Đang xuất kiếm đâm về phía thiếu nữ trong nháy mắt, trước mặt Cabaji vậy mà đột nhiên hiển hiện ra một cái đầu tròn vo màu xám bạc có mắt có miệng, còn cười ha hả há to mồm le lưỡi...vv. Biến cố xuất hiện bất ngờ khiến Cabaji giật nảy cả mình quá sợ hãi. Cũng không lo tiếp tục được đâm kiếm về phía cô gái ngay gang tấc. Bánh xe cút kít dừng đột ngột theo hai chân cong xuống chạm thẳng nền đất đánh rầm! Tiếp theo sau đó là đạp vội chạy ngược về phía sau. Một tay cầm kiếm Cabaji lúc này không ngừng vung vẩy chém về cái đầu màu xám bạc vừa mới xuất hiện trước mắt mình. Đáng tiếc cảm giác lại giống như chém vào không khí giống nhau. Không có một chút tác dụng!

Không có tác dụng là đúng thôi, bởi lẽ đối với vô hiệu hoá đòn đánh hệ Fighting pokemon hệ Ghost như Gasty, hơn nữa thân thể còn toàn là khí thể gas cấu tạo thành nó, trừ phi bản thân Cabaji có thể đạt tới cấp độ kiếm hào hoặc biết vũ trang khí phách. Nếu không vậy thì chỉ có tốn công chém vô ích.

- A ha ha ha ha... A ha ha ha ha ha....~ Cười chết ta! (Rống!!!) Buồn cười chết ta! (G ràooo! G ràooo!!) Cabaji ngươi vậy mà bị một con ma pokemon doạ chạy trối chết! (G ràooo!!!!) A ha ha ha ha.... A ha ha ha ha ha....~

Đứng ở một bên xem diễn Mo-Richie giờ không ngừng lăn lộn trên đất bò cười. Đối với bọn họ này thường xuyên bị ép theo thuyền trưởng Buggy nhà mình đi tìm những cái kia địa điểm mơ hồ ghi trên bản đồ kho báu (không biết lượm từ đâu)....vv. Bởi vì đi nhiều, một phần lớn giống loài pokemon bọn họ có thể nói là gặp không ít nên quen thuộc. Nhất là giống như Gasty loại này hệ ma pokemon thường xuyên xuất hiện ở nơi có xác người chết thật lâu vân vân. Thế nên đối với việc bắt gặp Cabaji vậy mà đơn giản bị một con ma pokemon hù doạ chạy khiến cho Mo-Richie buồn cười không thôi. Ai bảo thời điểm vừa nãy tên Cabaji đáng ghét này vừa mới khinh thường cười nhạo hắn cùng đồng bạn (Richie).

- Đáng chết Mohji! Đây không phải là pokemon của con nhóc kia! Này rõ ràng là pokemon của thằng ranh lúc nãy để lại. Nó vẫn chưa rời khỏi đây. Cẩn thận đừng để cho nó đem con bé này cũng bay đi mất.

- Chúng tiểu nhân! Mở to mắt ra canh chừng các góc. Bọn bây nghe rõ cả chưa???

- Vâng thưa Cabaji đại nhân!!!

Một đám hải tặc lâu la đồng thanh hét lớn trả lời.

- A a a a.... Nhanh như vậy liền phát hiện ra sao?!

- Có vẻ như ta còn là đánh giá thấp năng lực của các ngươi đây.

Giống như một vệt sáng loé lên tức thì. Không biết từ lúc nào thì Bruce đã một lần nữa xuất hiện phía sau Gasty đồng thời che chở sau lưng cô nàng tóc vàng.

- A! Anh vậy mà không có đi???

Cô gái nhỏ bắt gặp Bruce đi mà quay trờ lại hơn nữa còn một lần nữa vừa cứu chính mình (pokemon cứu cũng như người cứu), không khỏi vẻ mặt kinh hỉ hô lên.

Đối với này Bruce chỉ là cười cười quay đầu đồng thời lên tiếng.

- Vốn dĩ là định đi luôn rồi~ Dù sao hai ta không thân cũng chẳng quen. Có điều vừa nghĩ tới chính mình giống như còn chưa có chính thức thành viên tổ chức thế nên không khỏi muốn quay trở lại hỏi thăm một chút~

- Ừ? Anh muốn hỏi thăm gì?

Cô nàng theo bản năng hỏi ngược lại.

- Ừ thì...~ Cô có muốn lên thuyền đi cùng với tôi không? Trên thuyền của tôi còn thiếu nữ thành viên thuỷ thủ đoàn đây này!

Dưới ánh nắng sáng ngời của buổi sớm ban mai, Bruce khoé miệng nở nụ cười được tự cho là hiền hoà nhất, đưa ra lời mời chào tới thành viên thuỷ thủ đoàn đầu tiên của mình.

Một chúng hải tặc ăn dưa quần chúng vây xem: "............ Moá!!! Cũng quá coi thường chúng ta đi à!"

...........

Kết thúc chương 11.