Chương 3: Tôn Ngộ Không?, Tà Thiên?

Nhị Thứ Nguyên Chi Tà Thần

Chương 3: Tôn Ngộ Không?, Tà Thiên?

" Hỗn đản!! " Nghe lời linh hồn rơi vào tai, Đạo Chủ ngay tức khắc nổi giận đùng đùng quát to.

" Cái này đại nghịch bất đạo tôn tử còn dám lớn tiếng, có tin hay không gia gia đem ngươi thiêu sống, tiện thể thiêu luôn một lượt ngươi ngươi " Chỉ là linh hồn cũng không thua kém nó chỉ thẳng mặt Đạo Chủ hét lên.

" Lông em gái ngươi "

Đạo Chủ không thể nhịn nữa rồi ra tay, bảo là gia gia hắn cũng thôi đi, lại còn chỉ thẳng mặt kêu gào, càng là tuyên bố thiêu hắn lông, lông gì thì Đạo Chủ thừa biết, Ma Đạo lại nhịn được hành động cùng độc ngôn này thì hắn phải xin lỗi ba chữ ' Ma Đạo Chủ ' a.

Chỉ thấy Đạo Chủ tức giận vung ra một chưởng, bàng bạc màu đỏ thẫm linh lực ngưng tụ lòng bàn tay, lấy khí thế kinh thiên động địa tốc độ cực nhanh hướng về linh hồn.

Thiểm Điệm Hỏa Linh Chưởng!!

" Đây là ngươi tìm chết?, trước mặt ta còn dám dùng Hỏa Diễm......... " Linh hồn một mặt ghét bỏ xem thường liếc mắt nhìn hỏa chưởng, lại nói tiếp " Nói cho ngươi biết, lão tử một tuổi chơi với lửa, hai tuổi quy làm thuộc hạ, sáu tuổi xưng danh Hỏa Thần, cái này ngốc - bức múa rìu qua mắt thợ?......hảo hảo trợn mắt chó nhìn xem cái gọi là ' Hỏa ' chân chính uy lực "

Ầm

Linh hồn thần bí vừa dứt lời thì khuôn viên năm trăm dặm xung quanh vang lên một tiếng nổ lớn, theo sau một biển lửa màu đen không điểm báo xuất hiện bao phủ mọi thứ, ngay cả Hồng Hồng, Dung Dung, tên phu xe, và Đạo Chủ.

" Cái này......là cái gì thao tác " Đạo Chủ há hốc mồm không nhút nhít mảnh mai chăm chăm nhìn biển lửa, Thiểm Điệm Hỏa Linh Chưởng vung về phía linh hồn cũng bị biển lửa nhẹ nhàng thôn phệ, biến mất như chưa từng xuất hiện để trong lòng hắn kinh hãi vạn phần.

Nhân sinh đến nay Đạo Chủ đây là lần đầu tiên chứng kiến một biển lửa to lớn như thế, quái lạ là vị trí hắn đứng cũng bị biển lửa bao trùm, có thể hắn không hề bị tổn thương, thậm chí một chút nhiệt độ cũng không cảm thấy.

" Là ảo giác? " Đạo Chủ trong đầu mơ hồ xuất hiện một ý nghĩ, cảm giác sợ hãi trong lòng biến mất, khóe miệng treo lên nụ cười gằn, con ngươi xem thường liếc qua linh hồn.

Cũng chẳng trách, vị trí hắn đứng là ở giữa biển lửa to lớn này, nhưng là một điểm tổn thương cũng không nhận, nóng nhiệt độ cũng không cảm thấy nữa là.

" Đúng, chắc chắn là ảo giác, haha... " Đạo Chủ nghĩ thông suốt cất tiếng cười to, sau lại khinh thường nhìn về phía linh hồn mở miệng " Hỏa Thần hóa ra là như thế này, hôm nay được mở mang tầm mắt, tiểu nhân thật sự bái phục, haha...... "

" Ồ, thông suốt rồi sao?, không sai ngộ tính rất tốt " Linh hồn cũng không quan tâm Đạo Chủ chế giễu mình, ngược lại dị thường vui vẻ cao thâm khó lường lại nói " Thế nên để thưởng cho ngộ tính tốt, lão phu ban cho ngươi một vật "

Đạo Chủ nghe vậy mặt hơi đen lại, hắn một đời Ma Đạo cần một cái tiểu tử mặt bún ra sửa khen thưởng, nhưng là đâm lao phải theo lao, hắn tỏ vẻ tò mò cùng nghi hoặc lên tiếng " Không biết ' Hỏa Thần ' đại nhân làm ra cái gì khen thưởng? "

Đặc biệt khi nhắc đến hai chữ Hỏa Thần hắn vô cùng đặc biệt nhấn mạnh khinh thường, hiển nhiên không tin linh hồn là thật Hỏa Thần, dù sao Thần Linh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, căn bản không có thật.

Hắn đơn giản là muốn cùng linh hồn này hảo hảo chơi đùa một lúc rồi giết sau cũng không muộn, xem linh hồn nhảy nhót một lúc cũng là niềm vui a, bất quá hắn quên một thứ quan trọng, Thiểm Điệm Hỏa Linh Chưởng của mình vì sao biến mất?

" Gấp như thế muốn biết?...... " Linh hồn chỉ tiếc rèn sắt không thành dáng dấp nhìn qua Đạo Chủ trách móc, sau lại từ trong người lấy ra một đôi màu tím nhãn quang nói tiếp.

" Đây là một trong tam đại nhãn thuật dương danh Nhẫn Giới, Rinnegan, uy lực vô biên, một khi đạt đến cấp bậc cuối cùng có thể so sánh với thần linh,.......đúng, ngươi nghe không nhầm, một khi tu luyện đến cấp bậc cuối cùng sẽ đạt đến trình độ của thần linh tồn tại "

" Thần linh tồn tại? " Đạo Chủ nghe thế kinh ngạc quan sát cận kẽ đôi nhãn quang màu tím kia, xác thực có thể cảm thấy một luồng chi uy mạnh mẽ phát ra từ nó.

Bỗng nhiên đôi mắt Đạo Chủ cảm thấy cực kỳ đau nhức như có hàng vạn cây châm đâm vào làm hắn buộc phải dời tầm mắt sang nơi khác, trong lòng vô ý thức rùng mình một cái, thầm hô:

Thật mạnh nhãn quang!!

...

" Không biết quý danh tiền bối là? " Đạo Chủ lúc này nhận thức được linh hồn trước mặt không đơn giản chút nào, từ xuất hiện cùng tia chớp giật, biển lửa hư ảo không nói đi, lại có thể xuất ra một đôi nhãn quang mạnh mẽ hơn thế, hơn nữa càng lại ban cho mình, nhiêu này đủ cho hắn biết linh hồn này không chút đơn giản.

Nhưng là hắn thắc mắc vì sao người này lại cho mình một đôi nhãn quang mạnh như thế, nếu bảo ban thưởng cho ngộ tính của mình như đã nói thì cho dù đánh chết hắn cũng không tin.

Biển lửa này tiếp xúc qua ai cũng sẽ kết luận đơn giản là ảo thuật a!!

" À, vì là lão phu thần thông quản đại tâm địa lương thiện nên được người đời gọi là, Đại Ma Yêu Vương, Tề Thiên Đại Thánh, Tôn Ngộ Không.........nhưng tên của lão phu là Tà Thiên "