Chương 2: Linh hồn thần bí

Nhị Thứ Nguyên Chi Tà Thần

Chương 2: Linh hồn thần bí

" Tiểu công chúa, ngươi ngoan ngoãn yên lặng một điểm, ngoan cố chống cự trong vô lực như thế hành động quả thật làm cho ta thú tính sắp không kiềm chế được nữa rồi đây, haha..... " Đạo Chủ từ từ thoát cho mình y phục nhìn bên trong thân ảnh nho nhỏ của đứa bé mang mái tóc màu cam nhạt cười giễu cợt.

" Ngươi cái đồ vô sỉ, cầm thú, giỏi thì thu lại Phong Lực Phù ta đảm bảo tay không đánh chết ngươi " Được gọi là tiểu công chúa lúc này tay nắm chặt hai thanh sắt lòng giam phẫn hận nhìn Đạo Chủ quát.

Chỉ thấy nàng nhìn tựa 6 tuổi nữ hài, mặc trên thân một bộ trang phục màu trắng bó sát người, một mái tóc dài óng ánh màu cam nhạt, lạ nhất là trên đầu nàng hai tai không như nhân loại, nhìn qua như một đôi Hồ Yêu thú tai.

Còn dung mạo nàng không cần phải nói nhiều, xác thực dùng hai từ tiên tử hình dung trong khi tuổi còn rất nhỏ, đảm bảo khi trưởng thành sẽ khiến người người thần hồn điên đảo.

" Ngươi nghĩ ta là trẻ con?, nhìn xem lúc nửa ăn ngươi còn hay không buông lời hung hăng kiêu ngạo "

Đạo Chủ động tác thoát y hơi trì hoãn một lúc, cũng không để ý nữ hài khiêu khích mình, hắn nhưng là cười gằn trào phúng, nội tâm không cảm thấy chút nào hành động mình sắp làm không còn thuộc về nhân loại, mà là một cái chân chính cầm thú.

" Tỷ tỷ, hắn sắp ăn thịt chúng ta sao? " Bên kia lòng giam, lại là một nữ hài với mái tóc màu xanh lá sợ hãi ngây thơ lên tiếng, nàng có ba phần khuôn mặt giống với nữ hài tóc cam kia.

" Dung Dung, muội đừng lo, tỷ đảm bảo hắn không để hắn động vào muội " Nữ hài tóc cam quay sang ngây thơ mình. muội muội không hiểu chuyện an ủi, nàng linh lực trong cơ thể cũng bắt đầu vận chuyển.

" Hồng Hồng tỷ tỷ dừng lại " Dung Dung nhìn tỷ tỷ mình linh lực vận chuyển thì kinh hãi kêu lên thất thanh.

" Aaa........phốc "

Nhưng là nàng đã chậm, chỉ thấy Hồng Hồng kêu lên đau đớn, sau lại há mồm phun ra một ngụm lớn tiên huyết, bộ dáng hiện mười phần thê thảm, có thể Hồng Hồng vẫn cắn răng mạnh mẽ vận chuyển linh lực.

" Haha......ngu xuẩn Hồ Yêu, Phong Lực Phù ta sử dụng ở ngươi tứ chi há lại dễ như thế liền phá?, một khi phù này còn trên người, nếu ngươi vận chuyển linh lực đau đớn sẽ không khác bao nhiêu với hình thức Địa Ngục "

Đạo Chủ trêu tức ánh mắt nhìn Hồng Hồng đắc ý nói, đồng thời y phục trên người cũng đã thoát xong, lộ ra thân thể cường tráng hơi ngâm đen làn da, đôi. chân từ từ dạo bước về phía Hồng Hồng.

" Ai " Tên phu xe thở dài một tiếng, hắn rất muốn ra tay ngăn cản, chỉ tiếc thực lực tự thân không đủ, trơ mắt nhìn hai nữ hài sáu tuổi một cái nhỏ hơn nhiễm bụi trần.

" Đồ cầm thú, ngươi không sợ thiên khiển đánh ch......Phốc " Hồng Hồng lại phun ra một ngụm lớn tiên huyết nhìn Đạo Chủ bình tỉnh hỏi, mặc cho trong lòng nàng bây giờ cực kỳ sợ hãi.

Đồng thời Hồng Hồng dừng vận chuyển linh lực, không cần Đạo Chủ nói, nàng thừa biết một khi phù này còn mang trên người, vận chuyển linh lực căn bản làm một chuyện vô ít, tại hành hạ mình thân.

Hồng Hồng lúc này một mảnh tuyệt vọng xâm chiếm tâm trí, lại nhìn Đạo Chủ hướng về phía mình, mỗi bước chân của hắn như một cái búa đập thẳng vào nàng lòng ngực, cảm giác cực kỳ đau đớn cùng không cam lòng, nàng không ngây thơ như Dung Dung nên biết chuyện gì sắp xảy ra với mình.

" Thiên khiển?......haha " Đạo Chủ nghe vậy cười to, hắn nhanh chân bước đến gần ngồi xuống, duỗi tay nâng lên càm Hồng Hồng lạnh lùng lại nói " Ta nhưng là xưng Ma Đạo, thiên khung cũng phải sợ hã..... "

Ầm

Chỉ là không đợi Đạo Chủ nói xong, bầu trời từ lâu biến đổi trong lúc vô hình, mây đen cuồn cuộn phủ lên đỉnh đầu, theo sau tiếng nổ đinh tai nhức óc thình lình một tia chớp giật lấy khí thế hùng hồn run sợ vạn vật giáng thẳng vào đầu.

" Mẹ, thật sự có thiên khiển " Đạo Chủ kinh sợ hô to, dứt lời thì bị tia chớp giật oanh tạc bay xa xa mấy chục dặm, cả người nhục thân rạn nứt.

" Phốc "

Phun ra một ngụm tiên huyết, Đạo Chủ chật vật mười phần bò dậy, nhìn lại địa phương mình đứng khi nãy.

Tự thân hắn đứng mũi chịu sào nên Hồng Hồng và Dung Dung còn có cả chó săn trung thành, chỉ bị thương nhẹ ngoài da.

Điều để Đạo Chủ kinh ngạc đến quên mất mình bị lôi đánh là vị trí hắn ngồi nâng lên càm Hồng Hồng đã bị một người khác thay thế, hơn nữa còn rất soái, chỉ có điều người này hư ảo mơ hồ để Đạo Chủ lập tức nhận ra nó chỉ là một linh hồn.

" Chuyện gì xảy ra, cái kia linh hồn là ai? " Đạo Chủ ngẩn ra một mặt lờ mờ bức bách thấp giọng lẩm bẩm, hắn thật không hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên một tia chớp giật giáng thẳng vào đầu mình rồi một cái linh hồn xuất hiện.

Đạo Chủ không ngu cho rằng tia chớp giật kia là thiên khiển, vì nếu là thiên khiển hắn mạng không còn, nói chi đứng đây.

Từ cổ chí kim trong sách có lưu lại về thiên khiển, thiên khiển xuất hiện chỉ khi có người tội ác vượt qua giới hạn thiên địa quy tắc.

Người người đa phần chỉ đơn thuần nghĩ thiên khiển là do thần linh giáng xuống đánh giết những kẻ ác, mang bọn họ về cõi Âm Giới trừng phạt.

Tia chớp giật ban nãy nếu không phải là thiên khiển, Đạo Chủ chỉ có thể quy tia chớp giật cùng linh hồn hư ảo kia có liên quan.

Kết luận như thế, hắn ánh mắt cũng bắt đầu đánh giá linh hồn thần bí, linh hồn này ngoài cái soái trai trẻ tuổi thì không có gì đặc biệt làm người khác chú ý, nhìn qua có cảm giác như một cái ôn hòa nhã nhặn đọc sách người.

Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, linh hồn như nghe được hắn lẩm bẩm, âm thanh tiện hề hề nói:

" Là ngươi gia gia "

Cmn, vừa đánh giá ngươi là một cái người đọc sách nha!!

Làm sao vừa mở miệng liền như thế độc?