Nguyệt Tuệ ( Đấu La Đại Lục Đồng Nhân )

Chương 4: Tu Luyện (1)

Nguyệt Tuệ phóng thích ra Vũ Hồn Thất Hệ Ngân Thương của mình, cây thương màu bạc đẹp mắt lại xuất hiện ở trên tay. Dù có ngắm đi ngắm lại bao lần cũng không thấy chán.

" Do ta là Vũ Hồn đầu tiên của muội, mà thuộc tính của ta lại là Lôi, nên hồn kĩ thứ nhất của muội cũng sẽ liên quan đến lôi. "

Lôi Ly hơi hất cằm, kiêu ngạo nói

" Muội nên cảm thấy rằng mình thật sự rất may mắn đi, lôi là thuộc tính cường đại nhất. Hơn nữa với phẩm chất như này, chẳng những không thể khắc chế được mà còn làm nó mạnh hơn. "

Nguyệt Tuệ hưng phấn gật gật đầu, liếc nhìn vòng hồn hoàn của mình.

Đó là một cái vòng màu tím thẫm, trên có mười đạo kim văn tinh xảo. Trông thật mê người.

" Để điều khiển được thuộc tính nào đó, muội phải am hiểu thật sâu về nó, lôi hệ cũng vậy, mà các hệ khác cũng vậy. Độ tinh thuần chưa phải là tất cả. Nếu chính bản thân người sở hữu không thấu hiểu chân tơ kẽ tóc của nó, vậy thì đó cũng chỉ là thứ phế phẩm. "

Nguyệt Tuệ ngồi xếp bằng trên giường, nhắm hai mắt lại ngưng thần, bắt đầu minh tưởng.

Xung quanh nàng toả ra thứ ánh sáng nhu hoà, giống như mọi tinh hoa đều tụ tập lại. Những đốm sáng rực rỡ có thể thấy bằng mắt thường dung nhập vào dòng chảy hồn lực xung quanh Nguyệt Tuệ, khí tức sinh mệnh nồng đậm đến mức đáng kinh ngạc, ngay cả hồ Sinh Mệnh cũng không có khí tức nồng đậm đến như vậy.

Lôi Ly trợn mắt nhìn Đám hào quang bao quanh Nguyệt Tuệ, phấn khích đến phát run

" Không thể tưởng tượng được, con bé này mà có Vô Thượng Thể Chất! "

Hắc Phượng vốn đang ngủ để lấy lại sức lực trong Tinh Thần Hải cũng bật dậy, kinh hãi nói

" Lôi Ly, ta có cảm giác dường như toàn bộ không gian xung quanh đều đang phát sáng! "

Hắc Phượng thuộc tính Không Gian, có thể dễ dàng quan sát bên ngoài.

Đúng vậy, cả trang viên đều bị bao phủ bởi quang mang màu vàng kim rực rỡ, ngay cả bầu trời dường như cũng trong trẻo hơn rất nhiều.

Tinh Đấu Đại Sâm Lâm ở bên cạnh không chỉ có một bộ phận cảm nhận được, mà ngay cả sâu bên trong cũng tiếp nhận được khí tức sinh mệnh ấy.

Các hồn thú kể cả niên hạn cao hay thấp đều mừng rỡ hấp thu nó. Niên hạn càng cao càng cố gắng hấp thụ nhiều hơn, đến cấp bậc vạn năm thì đã có tư duy khá hoàn chỉnh, chúng thậm chí còn tìm nơi khí tức ấy dày đặc nhất, đuổi đám hồn thú khác ra ngoài mà độc chiếm một khu.

Đang cuộn mình dưới đáy hồ, Đế Thiên cảm nhận được có thứ gì đó, ngay lập tức liền ngẩng đầu lên, hoảng sợ nói

" Không thể nào, khí tức này... "

Dưới bóng râm của một cái cây nào đó, một ông lão đang uể oải dựa vào cái ghế bỗng hơi hé mắt, không nhanh không chậm nói

" Điều gì khiến cho thánh nữ giới Tà Hồn Sư lại phải ghé thăm nơi này vậy? "

Trước mặt ông lão là một nữ tử mặc áo choàng đen che kín mặt, mái tóc đỏ như máu xoã tán loạn trước ngực, lạnh nhạt nói

" Không nghĩ Hải Thần Các Các Chủ vẫn còn nhớ tới ta. "

Ông lão cười thành tiếng, nói

" Năm đó, ngươi cũng là một đệ tử xuất sắc của Nội Viện. "

Nữ tử cười lạnh, trào phúng nói

" Thời thế thay đổi mà, đúng chứ? "

---

Nguyệt Tuệ không hề hay biết đến thế giới bên ngoài đang xáo trộn ra sao, chỉ tập trung vào minh tưởng.

Hắc Phượng ở trong Tinh Thần Hải muốn ngủ cũng không ngủ được nữa, nói

" Thằn lằn tím, ngươi nói xem đó có phải Vô Thượng Thể hay không? "

Lôi Ly trừng mắt nhìn nàng, thở dài.

" Vô Thượng Thể là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ta cũng chỉ biết đến qua bí tịch, chưa từng chứng kiến qua. Trong bí tịch viết rất mơ hồ, chỉ vỏn vẹn vài dòng. "

" Người sở hữu Vô Thượng Thể có khả năng tự hấp thu mọi tinh hoa của đất trời, là sủng nhi của Thần Giới. "

Hắc Phượng nôn nóng hỏi

" Ta nghe nói từng có người sở hữu Vô Thượng Thể, đúng chứ? "

Lôi Ly cười khổ

" Đó chính là người sáng lập ra Thần Giới. Nếu tiểu Tuệ cũng sở hữu Vô Thượng Thể, thành tựu tương lai của con bé không thể đo lường được. "

Hắc Phượng thở dài, nói

" Xem ra ta và con thằn lằn tím nhà ngươi ôm đúng bắp đùi rồi. "

---

" Phù, cảm giác thật sự rất tuyệt. "

Nguyệt Tuệ mở mắt, khoan khoái vươn vai một cái. Nhưng đột nhiên thấy người mình đen sì

" Sao lại bẩn đến vậy? "

Nguyệt Tuệ kinh hãi hét lên. Aaaaaa, nàng bị bệnh sạch sẽ a

" Một tháng lại chả bẩn. "

Lôi Ly từ trong Tinh Thần Hải nói vọng ra. Con gà khét chết tiệt, dám đổ hết trách nhiệm cho nàng rồi xách mông đi ngủ. Để xem khi ngươi tỉnh dậy, ta xử ngươi như nào. Chắc chắn sẽ có gà ướp ngũ vị hương, gà xé phay,...

" Một tháng? Muội minh tưởng lâu như vậy sao? "

Nguyệt Tuệ sững người, cảm giác chỉ giống mấy tiếng...

" Cái nay là minh tưởng sâu, chủ yếu chỉ có những hồn sư cao cấp mới làm vậy thôi. Thời gian như vậy cũng không tính là dài. "

Ngoài mặt thì nói vậy, chứ trong lòng Lôi Ly thì đang gào thét. Có biết Vô Thượng Thể có thể tự hấp thu linh khí không? Minh tưởng sâu một tháng là bao nhiêu linh khí rồi? Thật đau đầu.

" Báo cho muội một tin mừng. Muội đã đột phá bình cảnh bốn mươi cấp rồi. Chỉ cần phụ thêm hồn hoàn sẽ trở thành một Hồn Tông hàng thật giá thật. Ai, kì ngộ của ngươi thật là nhanh mà. Ta buồn ngủ quá. "

Dù sao từ lúc làm hồn hoàn có trí tuệ của Nguyệt Tuệ đến bây giờ, Lôi Ly cũng chưa chợp mắt một lúc nào. Tuy là siêu cấp hồn thú, nhưng cũng cần ngủ để điều chỉnh hồn lực cùng tinh thần lực.

Hừ, chỉ có mình con gà khét lười biếng kia là nằm phơi bụng ngáy khò khò thôi.

---

Vì mình gần đây khá bận nên sẽ up hai ngày một chương