Chương 2: Vũ Hồn Kì Lạ

Nguyệt Tuệ ( Đấu La Đại Lục Đồng Nhân )

Chương 2: Vũ Hồn Kì Lạ

Không biết tại sao khi Lôi Ly nói chuyện với nàng, ngữ khí lại co vài phần cung kính.

Mà nếu là Lôi Dực Chi Nữ, sao Lôi Ly lại bị Hắc Phượng gọi là " con thằn lằn tím lè " nhỉ?

Mặc dù rất tò mò, nhưng hiện tại thì hai người kia đang đấu tranh rất là gay gắt, chủ yếu là đấu võ mồm.

" Vậy là Hồn Hoàn ngàn vạn năm có màu bạch kim sao? "

Nguyệt Tuệ rất thắc mắc cái này. Vì nàng cảm thấy hình như bạch kim không phải màu sắc gốc của hai cái hồn hoàn này.

Lôi Ly sau khi kết thúc màn mắt - đối - mắt với Hắc Phượng thì quay sang chỗ Nguyệt Tuệ, chậm rãi nói

" Hừ, chỉ có mình con gà kia là thích màu sắc rực rỡ như vậy thôi. "

" Đấy gọi là nghệ thuật, hiểu không? Cái con thằn lằn có cánh như ngươi thì biết gì về nghệ thuật chứ? "

Lôi Ly không thua kém đáp trả

" Ta có một nửa huyết thống của Long tộc cao quý chứ không phải thằn lằn. Ngươi bị mấy màu chói đấy làm cho loạn não sao? "

" Lão nương là Phượng Hoàng nhá! Cũng đâu phải là con gà đâu? Ngươi chả là phát triển ngực nhiều nên mất hết IQ rồi à. "

Ai, hai hồn thú ngàn vạn năm tuổi rồi mà còn cãi nhau như mấy đứa trẻ vậy.

Nguyệt Tuệ ảo não nhìn hai người trì chiết nhau. Mãi một lúc sau mới ngưng.

Hắc Phượng ho một cái, nói

" E hèm, bây giờ quay lại vấn đề chính. Ta là Hồn Hoàn đầu tiên của Vũ Hồn Thời Không Chi Môn của muội. Nhưng ngay cả ta cũng không biết nó là gì, ngoại trừ cái tên. "

Lôi Ly nhìn Hắc Phượng bộ dáng nghiêm túc, nhướn đôi mày thanh tú

" Nên? "

Hắc Phượng liếc Lôi Ly, quyết tâm đè ép cơn ngứa miệng của mình

" Ta cần phải quan sát nó một cách chân thực nhất. "

Trước khi làm Hồn Hoàn của Nguyệt Tuệ, Hắc Phượng tất nhiên phải biết về thuộc tính của Vũ Hồn, nhưng Vũ Hồn này thật quá đặc biệt, ngay cả cái tên cũng là Nguyệt Tuệ nói cho, không tò mò sao được.

" Tốt. "

Nguyệt Tuệ gật đầu, phóng thích Thời Không Chi Môn ra.

Mắt của Hắc Phượng mở to hết cỡ, đột nhiên đồng tử mạnh mẽ thu nhỏ.

Trước mặt nàng là một cánh cổng rất lớn mày vàng kim, to lớn đến mức không tưởng cùng hàng chú ngữ được khắc ở trên.

Trong tộc Không Thiên Hắc Phượng, Hắc Phượng chính là Vương. Mọi bí thư, truyền thuyết về chân tổ của tộc mình, Hắc Phượng là người nắm rõ nhất. Nàng là hậu duệ của Không Thiên Hắc Phượng đầu tiên, nhưng đáng tiếc lại bị phong ấn cả chục vạn năm, những thứ nàng biết dù nhiều đến đâu cũng chỉ là thứ được để lại, thiếu sót là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng... chỗ bí tịch đó vẫn đủ dùng cho hiện tại.

Lôi Ly nhìn biểu cảm của Hắc Phượng, khó hiểu hỏi

" Hắc Phượng, ngươi làm sao vậy? "

Con gà khét hay đả kích nàng thường chỉ biết phẫn nộ, hay cười đùa cợt nhả chứ chưa từng bất ngờ trước ai cả.

Kể cả việc Không Thiên Hắc Phượng không có cửa thắng hồn thú bằng niên cấp với nàng, Hắc Phượng cũng không biểu tình kinh hãi như này.

Hắc Phượng thuộc tính là Không Gian. Đúng, chỉ là Không Gian, có thể giam cầm, giữ chân, dịch chuyển nhưng sát thương thì bằng không.

Nếu Lôi Ly và Hắc Phượng đấu với nhau, do tu vi chênh lệch chưa tới vạn năm thì Hắc Phượng chỉ có thể giữ chân Lôi Ly, dốc hết lực lượng để giam cầm, và cuối cùng là bỏ chạy.

Lôi Ly sở hữu thuộc tính công kích hàng đỉnh cấp - Lôi hệ, độ tinh thuần 100%, Băng vốn khắc chế được Lôi, nếu gặp Độ Không Tuyệt Đối, Lôi Ly vẫn dễ dàng chiến thắng.

Lôi Ly có lực lượng và tốc độ kinh khủng cỡ nào? Hắc Phượng dù có hơn Lôi Ly cả trăm vạn năm, kết quả vẫn như vậy.

" Đây là ngôn ngữ thất truyền của tộc ta... "

Hắc Phượng run run nói. Lôi Ly gật đầu, nếu không có truyền thừa của tổ tiên, Hắc Phượng sẽ không đọc được cái này.

" Nó nói cái gì? "

Nguyệt Tuệ nhìn thấy hai người vẻ mặt ngưng trọng như vậy, hỏi

" Không thể tiết lộ. "

Hắc Phượng lắc đầu. Nàng rất muốn nói cho Nguyệt Tuệ và Lôi Ly biết, nhưng khi Thời Không Chi Môn xuất hiện, một khế ước đã tự động thành lập rồi.

" Lôi Ly, Vũ Hồn này giống thuộc tính của ta, không có khả năng công kích. "

Vứt bỏ tâm trạng chán chường qua một bên, Hắc Phượng thở dài thườn thượt.

Nàng chưa từng nói, nhưng thực sự với thuộc tính của mình, không nói là tự ti thì là nói dối.

Không có cái tu vi khổng lồ này thì sao chứ? Đích thị chỉ là một con Phượng Hoàng vô dụng, phế vật.

Nàng hay lon ton chạy theo Lôi Ly để hỗ trợ, Lôi Ly luôn thực ghét Hắc Phượng, Hắc Phượng luôn tìm cách đả kích Lôi Ly, nhưng hai người rốt cục vẫn đi với nhau.

Àiii, đây là cái số hỗ trợ mà.

" Con phượng khét, ngươi bị ủ đông não rồi sao? Tại sao ta đứng đây, chẳng lẽ ngươi không biết? "

Lôi Ly khinh bỉ liếc nhìn Hắc Phượng, trào phúng nói.

" Vậy chẳng lẽ... tiểu Tuệ có Vũ Hồn Song Sinh? "

Lôi Ly chán nản chống tay vào trán, con gà này, bắt sóng chậm đến thế là cùng.

Hắc Phượng lập tức hưng phấn trở lại, vui vẻ nói với Nguyệt Tuệ

" Tiểu Tuệ, không phải muội còn một Vũ Hồn nữa sao, cho ta xem đi! "



Nguyệt Tuệ đưa bàn tay trái lên, một cái hồn ấn màu bạc hiện lên giữa mu bàn tay.

Mái tóc vàng thoắt cái chạm đến gọn chân, gương mặt biến đổi không nhỏ, các đường nét dường như tinh xảo hơn, đồng tử màu lục bỗng xuất hiện chú văn kì dị.

Trong tay Nguyệt Tuệ nhiều hơn một cây thương màu bạc dài khoảng hai mét. Cán thương phủ đầy hoa văn tinh xảo, còn có rất nhiều dòng chú ngữ được khắc bằng thứ ngôn ngữ đặc biệt.

Mũi thương đồng dạng có màu bạc, được gắn đầy đá quý cực phẩm, được mài sắc lẹm, ngù thương là hai đoạn vải dệt kim dài chạm đất.

Nguyệt Tuệ cả người như đang phát sáng, xung quanh là vầng sáng nhàn nhạt màu vàng nhu hoà.

" A, thật đẹp! "

Hắc Phượng giống bị manh khống (cuồng mấy thứ đẹp đẹp, dễ thương), hai mắt sáng rỡ như sao nhìn Nguyệt Tuệ, miệng há hốc.

Lôi Ly vốn đã biết rõ, nhưng vẫn bị bất ngờ. Nàng lẩm bẩm cái gì đó, tiếc là Nguyệt Tuệ không nghe rõ

" Quả thật đúng là như vậy... "

Nguyệt Tuệ nhìn toàn thân mình, hai đầu lông mày nhíu lại

" Không phải chỉ có Thú Vũ Hồn mới có khả năng biến đổi chân thân sao? "

Lôi Ly đã lấy lại bình tĩnh, chậm rãi giải thích

" Đúng. Vũ Hồn của ngươi không phải Thú Vũ Hồn mà là Khí Vũ Hồn, là một cây thương, đúng chứ? "

Nguyệt Tuệ dùng sức gật đầu, nói

" Thất Hệ Ngân Thương, là một Khí Vũ Hồn, điều đó có liên hệ gì sao? "

Lôi Ly cười nhạt, kiêu ngạo nói

" Đương nhiên là có. Thất Hệ Ngân Thương không chỉ là một cái phổ thông Khí Vũ Hồn, mà là một Khí Vũ Hồn đỉnh cấp. "

Lôi Ly cũng mờ mờ đoán được đó sẽ là Thất Hệ Ngân Thương. Dù sao lúc trước, chả phải vị đó cũng đã sử dụng thứ này để đi vào truyền thuyết sao.

" Gọi là Thất Hệ Ngân Thương vì nó có cả thảy bảy thuộc tính: Băng, Phong, Hoả, Thổ, Lôi, Quang, Ám. Từ trước đến nay, mới chỉ có hai duy nhất sở hữu một Thất Hệ Ngân Thương hoàn hảo. Những cái gọi là Ngân Thương kia so với Thất Hệ Ngân Thương đều là đồ bỏ đi. "

" Còn về tại sao vẻ ngoài của ngươi có biến đổi, điều này... ta không thể trả lời. "

Nguyệt Tuệ không hỏi gì nữa. Lôi Ly không muốn nói, nàng sẽ không ép.

Hắc Phượng nhìn chằm chằm cây thương trong tay Nguyệt Tuệ, nhìn Lôi Ly

" Này, đây chẳng phải thứ được tôn là Pháp Bảo của Lôi Dực Chi Nữ sao? Khi nào thì nhân loại lại có thể nắm giữ được? "

Lôi Ly cười hắc hắc nhìn Hắc Phượng, nói

" Thì ta đâu có bảo Nguyệt Tuệ là nhân loại? "