Chương 1: Sơ Ngộ Tân Đại Lục

Nguyệt Tuệ ( Đấu La Đại Lục Đồng Nhân )

Chương 1: Sơ Ngộ Tân Đại Lục

Tại khu ngoại ô của thành Sử Lai Khắc, có một toà biệt thự toạ lạc riêng biệt hẳn so với những nơi khác.

Căn biệt thự được màu trắng, nhìn sừng sững như một toà lâu đài.

Hai bên là hai hàng cây xanh mướt, không khí ở đay thực dễ chịu, gió nhẹ nhàng lướt qua làm rung rinh từng lớp lá, chim chóc huyên náo.

Trong căn phòng ngủ màu kem trang nhã, một cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi đang ngồi trên chiếc giường Gỗ Trăn, chăm chú vào quyển sách bìa da màu nâu sần trước mặt.

" Tỷ tỷ. "

Một giọng nói vang như chuông bạc vang lên, cô gái gập quyển sách lại, đặt qua một bên, ôn hoà hỏi

" Nguyệt Tuệ, có việc gì sao? "

Nguyệt Tuệ dùng sức gật gật cái đầu nhỏ, nói

" Xác thực là có việc. "

" Ân? "

Nguyệt Hi thắc mắc hỏi, cái đầu nghiêng qua một bên.

" Tỷ tỷ, mỗi người vào lúc mấy tuổi sẽ tiến hành Thức Tỉnh Vũ Hồn? "

Nguyệt Hi thấy hơi kì lạ vì muội muội của mình hỏi những điều kia.

" Khi chúng ta được sáu tuổi, lúc đó sẽ tiến hành Thức Tình Vũ Hồn, có chuyện gì không ổn sao? "

Nguyệt Tuệ tay chống nhẹ vào cằm, ráp những thông tin lại với nhau

Hiện tại nàng bốn tuổi, chỉ cần hai năm nữa là sẽ Thức Tỉnh Vũ Hồn bằng một nghi thức.

Nguyệt Tuệ không phải đứa trẻ mới sông được bốn năm, nàng có nhớ về kiếp trước trước khi chuyển kiếp tới nơi này.

Kiếp trước, nàng sống tại một đại lục mà người ta tu luyện bằng huyễn lực, nàng là triệu hồi sư - nghề nghiệp đáng quý mà hiếm như lá mùa thu.

Cao thủ thường không sống yên ổn, Nguyệt Tuệ cũng phải từng chém giết không biết bao nhiêu mạng người, huyết nhục ướt đẫm cả tay, cuối cùng lại bị đệ đệ ruột hạ độc chết, thật khôi hài.

Được sống lại một lần nữa là cơ hội mà Nguyệt Tuệ chưa từng nghĩ tới, còn là đến một Đại Lục xa lạ, điều đó đồng nghĩa với việc Cầm Đại Ngọc nàng sẽ không còn dính líu đến Nhạc Chính Biệt Cơ nữa.

Nàng không còn muốn nghe lại cái tên kia một lần nào, rất hoàn hảo khi mà kiếp này không phải sử dụng cái tên kia, quá khứ thì nên cho vào quá khứ.

" Tỷ tỷ, sao muội lại có cái này? "

Nguyệt Tuệ giơ bàn tay trắng nõn lên, cái miệng nhỏ nhắn hơi mấp máy

" Khai! "

Lập tức phía sau lưng Nguyệt Tuệ hiện lên một cánh cổng lớn màu đen thuần, trên khắc hoa văn màu đỏ, đó là dạng hoa văn cổ xưa, quỷ dị nhưng thật thuận mắt

Cánh cổng cao tới gầm hai mét, rộng một mét, nhưng Nguyệt Hi tin tưởng nếu không gian ở đây rộng hơn, cánh cổng này chắc chắn sẽ còn to hơn hiện tại.

" Hơn nữa, muội còn có một thứ nữa. "

Nguyệt Hi nghi hoặc nhìn Nguyệt Tuệ tỉnh bơ, nói

" Vũ Hồn thứ hai. "

---

Nguyệt Hi dạy cho Nguyệt Tuệ rất nhiều thứ về hệ thống tu luyện ở Đấu La Đại Lục này.

Ở đây không có huyễn lực, nhưng có hồn lực, không có triệu hoán thú, nhưng có hồn thú, so với Đại Lục cũ kia thì không hề kém, còn có phần hơn.

Ở đây, họ hấp thụ những tinh hoa của đất trời bằng cách " minh tưởng ", từ đó, cấp độ Hồn Lực sẽ tăng lên.

Hệ thống tu luyện ở đây chia ra làm 9 cấp bậc.

Đầu tiên là Hồn Sĩ, sau đó là Đại Hồn Sư, Hồn Tôn, Hồn Tông, Hồn Vương, Hồn Đế, Hồn Thánh, Hồn Đấu La và Phong Hào Đấu La.

Thực chất vẫn còn một bậc nữa, nhưng nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết về vị tiên tổ Hải Thần Đường Tam và những người trong Sử Lai Khắc Thất Quái thế hệ đầu tiên.

Đạt được cấp bậc Hồn Thánh sẽ có khả năng ngự không phi hành, đến Phong Hào Đấu La sẽ có danh hào, Nguyệt Hi vậy mà là Phong Hào Đấu La.

Nguyệt Hi thực chất đã gần bốn mươi rồi, chả có huyết thống nào liên quan đến Nguyệt Tuệ, nhưng đối xử với nàng cũng rất tốt, nàng coi Nguyệt Hi như tỷ tỷ ruột của nàng.

Sở dĩ Nguyệt Tuệ không cho Nguyệt Hi là mẹ của mình vì từ khi biết nhận thức, nàng chỉ thấy được dung mạo lúc mười tám của Nguyệt Hi, với cả lúc đó nàng đã biết Phong Hào Đấu La có khả năng phản lão hoàn đồng đâu? Hơn nữa Nguyệt Hi chắc chắn có chết cũng không chịu bị gọi là mẹ, gọi tỷ tỷ là tốt nhất.

Nguyệt Hi bảo nàng là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, tu luyện sẽ rất nhanh, có thể trực tiếp có hồn hoàn đầu tiên.

Tiên Thiên Mãn Hồn Lực giống như một loại thiên phú, tốc độ tu luyện của họ hơn Hồn Sư bình thường không chỉ một chút.

Nguyệt Tuệ đã rất hào hứng cho hồn hoàn đầu tiên của mình. Nàng không cần phải lo nghĩ gì nhiều, đi cạnh một Phong Hào Đấu La mà còn không có được hồn hoàn trăm năm đầu tiên thì lạ chuyện lạ.

Nhưng người tính đúng là không bằng trời tính...

Nguyệt Tuệ quan sát vòng hồn hoàn màu bạch kim rực rỡ sau lưng mình, nghiêng đầu suy tư.

Bạch kim là đại diện cho hồn hoàn bao năm vậy?

Nguyệt Hi không có ở nhà, nàng tạm thời chưa nói chuyện này cho Nguyệt Hi biết.

Hơn nữa không chỉ một minh Vũ Hồn Thời Không Chi Môn có, mà Vũ Hồn thứ hai cũng đồng dạng có hồn hoàn màu sắc đặc biệt này

Xem nào, màu trắng là mười năm, màu vàng là trăm năm, màu tím là ngàn năm, máu đen là vạn năm, màu đỏ là mười vạn năm,...

" Muội không cần tính nữa, mấy cấp bậc tép riu đấy đâu xứng so sánh với ta. "

Trong Tinh Thần Hải của Nguyệt Tuệ vang lên một giọng nói nữ tính, trong trẻo pha chút kiêu ngạo.

Nguyệt Tuệ tiến vào Tinh Thần Hải của mình, ngây người ngắm nhìn người đang đứng trước mình.

Đó là một cô gái rất đẹp, vẻ ngoài chưa đến hai mươi tuổi. Da dẻ trắng ngần, tóc đen như thác đổ xoã xuống hai bờ vai nhẵn nhụi.

Y phục giống kiểu váy dạ hội nhưng được thiết kế tối giản đi nhiều. Các chi tiết cúp ngực, đường diềm, hoa văn đều phi thường hoàn mĩ.

Váy dài đến ngang bắp chân, eo được siết bằng một dải lụa màu đen đồng màu kéo dài đến tận cổ chân.

Đẹp nhất phải là đôi giày cao gót làm từ ngọc thạch màu đen. Từng bước đi đều để lại âm thanh thanh thuý dễ nghe, ánh sáng rực rỡ trong Tinh Thần Hải làm đôi giày như đang toả sáng.

Cô gái xoay xoay cái ô màu đen trong tay, cúi người làm một động tác chào tao nhã.

" Xin tự giới thiệu, ta là Không Thiên Hắc Phượng! "
Nguyệt Tuệ hơi kinh ngạc một chút, sau lại lấy lại điệu bộ thờ ơ, lạnh nhạt

" Ngươi là hồn hoàn đầu tiên của Thời Không Chi Môn. "

Đây không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định. Nguyệt Tuệ nàng sẽ không bao giờ bày ra dáng vẻ ngây thơ kiểu bạch thỏ hay như kẻ mù thấy mặt trời lần đầu.

Đứng trước bất cứ việc gì, điều quan trọng nhất là giữ bình tĩnh.

" Muội rất thú vị. "

Hắc Phượng vỗ tay một cái, cừoi thật tươi. Nàng tiến lên phía trước vài bước, gõ gõ cái ô xuống đất.

" Quả là đáng giá a. "

Hắc Phượng cảm khái, ánh mắt nhìn Nguyệt Tuệ ba phần là hứng thú, ba phần là tò mò, một phần là đánh giá.

Nguyệt Tuệ không có chút gì là căng thẳng, nàng đối mặt với Hắc Phượng, nói

" Tại sao? "

Hắc Phượng cười nhạt, nói

" Vì muội có thiên phú, đủ, thậm chí là thừa để đạt được cấp bậc kia. "

Hơn nữa, ngươi có huyết thống của người đó.

" Ngươi... "

Nàng đặt bàn tay lên ngực, cái ô đã biến mất không thấy, thay vào đó la một đôi găng tay ren.

" Gọi là Phượng tỷ đi. "

Nguyệt Tuệ liếc nàng một mắt, gật đầu

" Phượng tỷ. "

Hắc Phượng mặt mũi rạng rỡ như vừa được cho kẹo, ho một tiếng

" Khụ. Xin tự giới thiệu lại một lần nữa. Ta là Không Thiên Hắc Phượng, hồn thú ngàn vạn năm (thiên vạn niên = 100.000.000). Thời Không là thứ ta điều khiển, cũng là thuộc tính Vũ Hồn đầu tiên của muội. "

" Ngàn vạn năm? Nếu vậy... "

" Nếu vậy sao không ai biết sự tồn tại của ta đúng không? Vì ta chỉ mới xuất hiện trên Đại Lục này khi muội thức tỉnh Vũ Hồn mà thôi. "

Ngàn vạn năm, không sống trên Đại Lục này, năng lực khó lường,...

" Thần Giới? "

Không hiểu sao Nguyệt Tuệ lại nghĩ ngay đến từ này đầu tiên, Hắc Phượng hơi ngẩn người rồi lại lấy lại tự tin, tiếp tục diễn thuyết

" Nói để muội tự hào, ta là Hồn Thú mạnh trong top của Thần Giới. Thần Chi Cấp 1 gặp ta còn phải tránh đi, mấy vị Thần Chấp Sự (k nhớ rõ lắm, là cấp bậc của Sát Thần, Sinh Mệnh Thần,... a) ta có thể đấu tay đôi nha, trên Thần Giới, ta mà nhận vị trí thứ hai thì không ai... "

" Con gà khét kia, không nghĩ là ta rời đi thì con gà sẽ xưng Vương. "

Giọng nói từ nơi nào đó vang lên không ngừng đả kích Hắc Phượng. Hắc Phượng vốn trông ôn nhu như thế lập tức hoá mấy bà hàng tôm hàng cá chua ngoa, hai tay chống nạnh, nói không ngớt.

" Con thằn lằn tím lè kia, ngươi ra đây cho lão nương, lão nương sẽ xử đẹp ngươi! "

Nguyệt Tuệ chống tay vào trán, đột nhiên thấy không gió thổi vù vù, kèm theo sấm chớp như sắp mưa.

Nàng ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy một nữ tử bằng tuổi Hắc Phượng đang đứng đôi co.

Tuy là bằng tuổi nhưng nhiều chỗ khác biệt lắm, chẳng hạn như ngực. Hắc Phượng phẳng lì, còn nữ tử kia ngựa giống như sắp nhảy sổ ta khỏi áo.

Lôi Ly hất mái tóc xoăn dài màu tím, kiêu ngạo cực kì

" Để xem ngươi làm gì được ta? Đến lúc về Thiên Giới, để xem có ai là không biết Không Thiên Hắc Phượng của chúng ta không ngừng tìm cách phình to chỗ nào đó. "

Hắc Phượng liếc Lôi Ly, không chịu thua chị kém em, đả kích Lôi Ly

" Vậy thì xấp vải co dãn hôm nọ ngươi dùng hết chưa. Chả phải ngực to quá, áo toàn bung cúc sứt chỉ sao? "

Hai người đấu mắt một hồi, Lôi Ly quay người bước đi, không quan tâm đến Hắc Phượng mà đi tới chỗ Nguyệt Tuệ, rất thân thiện nói

" Xin chào, ta là Lôi Dực Chi Nữ, cứ gọi là Lôi Ly. Ta là hồn hoàn đầu tiên của Vũ Hồn của ngươi. "

" Con thằn lằn chết tiệt, ngươi dám bơ ta! "

Bàn tay trắng trẻo của Lôi Ly phủ đầy lôi điện, còn có tiềng rẹt rẹt, đồng tử màu tím lạnh như băng liếc nhìn Hắc Phượng.

" Hứ, không chấp! "

Hắc Phượng hừ lạnh một tiếng. Không thèm để ý ngươi. Nàng đấu tay đôi với Lôi Ly, bị ép là cái chắc!

---

Đây là chương đầu tiên, cho xin ít cmt và like.

@tt4295