Chương 30: Trần Hạo lại khiếp sợ

Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản

Chương 30: Trần Hạo lại khiếp sợ

Khi bước vào phòng Trần Nam với tâm trạng thất tha thất thiểu bước đến bên cạnh giường mà tâm hồn nặng trĩu.

Trần Nam hiện tai đang rất hối hận, lúc đó hắn chỉ muốn đùa với cha cho vui mà không hề có ý gì khác.

Nếu biết rằng trò đùa của hắn sẽ làm cho cha giận như vậy thì có cho mười lá gan hắn cũng không dám làm như vậy.

Thế nhưng hắn lại không biết rằng trò đùa của hắn không phải là nguyên nhân làm cho cha giận mà là lời nói vô tư không kèm theo một chút suy nghĩ nào lúc đó mới là nguyên nhân chính.

Hôm nay nhìn thấy cha tức giận tới như vậy, làm hắn nhận ra có những chuyện không nên đùa. Và thầm thề với lòng là không bao giờ làm cho cha giận lần nào nữa.

Trần Nam leo lên giường úp mặt vào tường mà hối lỗi còn trong lòng thì đang cố tìm cách để làm nguôi cơn giận và làm lành Trần Hạo.

Còn về Trần Hạo cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa hết nên cũng dọn dẹp mọi thứ và ngồi xuống bàn suy nghĩ một chút về một số việc, cũng như ngồi lâu một chút cho bớt giận rồi vào phòng ngủ vì giờ mà vào lại thấy Trần Nam nữa chỉ tổ tức thêm.

Sau một lúc khá là lâu thì cơn giận cũng nguôi đi phần nào mà trời cũng khuya dần nên cũng đi vào phòng mà ngủ. Khi vào phòng Trần Hạo thấy Trần Nam đang đang ở trên giường khoanh tay, quỳ gối, úp mặt vào tường mà hối lỗi.

Thấy vậy Trần Hạo cũng không nói gì chỉ lẳng lặng dọn ra cái giường tạm thời mà mình đã cắt đi và bây giờ lại dọn ra để ngủ.

Ở trên giường Trần Nam nghe thấy âm thanh của một cái gì đó đang được dọn ra, quay đầu nhìn lại thì thấy Trần Hạo đang dọn ra cái giường tạm thời mà trước đó hay dùng để ngủ. Tới lúc này thì Trần Nam mới nhận ra là tình hình nghiêm trọng tới mức nào trước đây mỗi Trần Hạo giận thì chỉ đánh vài cái là cùng rồi cũng quay lai ân cần hỏi han, con bây giờ thì không thèm để ý tới luôn. Đây cũng chính là điều mà
Trần Nam sợ hãi nhất.

Nếu còn bị đánh là vẫn còn được chú ý và để ý tới còn nếu không còn để ý tới có nghĩa là không quan tâm tới sống chết mặc bây.

Sau khi cái giường tạm đã được dọn xong thì Trần Hạo cũng thổi tắt đèn để đi ngủ.

Thấy đèn đã tắt, trời tối ôm Trần Nam đành phải mò mẫm trong bóng tối để đến chổ của Trần Hạo.

Sau khi đã mò đến chổ của Trần Hạo đang nằm ngủ thì quỳ xuống và lấy tay lay Trần Hạo.

"Cha! Lên giường ngủ đi cha, nằm ở dưới này lạnh lắm..."

Trần Nam nói chưa hết câu thì bị Trần Hạo ngắt lời.

"Tui sống hay chết liên quan gì tới anh. Mau tránh ra cho tui ngủ"

Nói rồi Trần Hạo người nằm nghiêng còn lưng thì đưa về phía của Trần Nam.

Thấy cha không quan tâm tới mình nữa Trần Nam thử lay cha mình một lần nữa. Đáp lại Trần Nam không phải một lời nói mà một hành động, Trần Hạo lấy tay của mình nắm lấy tay của Trần Nam sau đó quăng như quăng rác.

Đến lúc này Trần Nam chỉ còn nước thành thật quỳ ở đó mà chờ cho Trần Hạo để ý trở lại với mình, cho dù có khóc lóc xin lỗi thì cũng không ăn thua nên đành phải suy ngẫm lại tội lỗi của mình. Còn Trần Hạo tuy rằng hắc hủi, tỏ ra không quan tâm nhưng vẫn thức và chỉ giả vờ ngủ mà thôi, tuy không quay lại nhìn nhưng Trần Hạo vẫn cảm thấy sự hiện diện của Trần Nam ở bên cạnh mình. Tuy là lúc đầu có chút nóng giận thật nhưng lúc ngồi một mình trong phòng bếp tỉnh táo suy nghĩ lại thì thấy con mình chỉ vô ý chứ không cố ý và thấy con mình đã hối hận vì hành động của mình nhưng Trần Hạo vẫn muốn dạy cho con mình một bài học về việc phải suy nghĩ trước khi nói hay làm một việc gì đó.

Trong lúc quỳ Trần Nam không ngừng khóc và nói xin lỗi, cầu xin Trần Hạo tha lỗi cho mình sau đó hứa sẽ không tái phạm dù chỉ một lần.

Sáng hôm sau Trần Hạo tỉnh dậy và thấy Trần Nam vẫn còn quỳ bên cạnh giường của mình nhưng đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Thấy vậy Trần Hạo bế Trần Nam lên giường sau đó xăng hai ống quần của Trần Nam lên để bôi thuốc hai chổ đầu gối để tránh tổn thương về sau.

Trong lúc bôi thuốc Trần Hạo vẫn nghe thấy Trần Nam nói mớ ‘xin lỗi vì đi quá trớn’, ‘cầu xin nói chuyện với mình’,v.v...

"Thằng nhóc này thiệt tình, cha tuy có giận con thật nhưng cha vẫn rất vui vì đã biết tự nhận ra lỗi lầm của mình" vừa nói vừa lấy sờ lên mặt Trần Nam một cách nhẹ nhàng.

"Thật là giống cái tính cách làm mà không chịu suy nghĩ này, đến lúc nhận lấy hậu quả thì lại khóc lu bù loa lên"

"Giai Linh muội như thế nào rồi, vẫn khỏe chứ, ta rất nhớ muội"

Ngay trong lúc Trần Hạo đang nhớ về người phụ nữ mà mình yêu thì Trần Nam cũng đã tỉnh lại, thấy Trần Hạo ngồi kế mình.

"Cha.. có thể tha lỗi cho con lần này có được không cha?"

"Cái thằng ngốc này nếu cha không tha lỗi cho con thì con giờ vẫn còn quỳ trên nền nhà rồi kìa"

Chỉ cần có thế thôi, Trần Nam ngồi bật dậy ôm chầm Trần Hạo và khóc thêm một chập nữa

"Con xin lỗi sau này con không dám tái phạm nữa"

"Con xin cha sau này nếu cha có tức giận thì đánh con bao nhiêu con cũng chịu, chỉ cần cha không coi con như người vô hình nữa được không cha"

"Thôi con nín đi nào cha thương"

"Ai biểu con đùa quá trớn làm chi"..
Sau một lúc Trần Nam cũng thôi khóc lóc, thì tâm trạng cũng bình thường lại.

"Để cha làm bữa sáng cho, con cứ ngồi trên giường nghỉ ngơi đi, quỳ cả một đêm rồi đầu gói mà không
tịnh dưỡng coi chừng bị thương sau này không đi lại được thì mệt lấm"

"Sau khi đầu gối hết đau thì uống viên đan dược này coi là coi như khỏi hoàn toàn"

Trần Hạo để lại bình đan được cho Trần Nam rồi đi ra ngoài để chuẩn bị bửa sáng.

Nhìn vào cái bình chứa viên đan dược, Trần Nam cũng không nói gì. Tuy là đầu gói của hắn bị thương nhưng do có hệ thống mỗi khi lên cấp thì mọi tổn thương hay trạng thái bất thường đều được khôi phục trở lại bình thường, nên không cần đan dược chữa trị làm gì.

Với lại viên đan dược này có khả năng rất cao là cả gia tài của cha hắn tích góp rất lâu mới mua được bản thân không dám sử dụng khi bị thương mà chỉ dám đến chổ các thầy thuốc nhờ họ băng bó và chờ cho vết thương mau lành cho nhẹ túi tiền, nhưng giờ lại đem ra cho hắn chữa trị vết thương nhỏ này. Có thể thấy Trần Hạo quan tâm tới Trần Nam như thế nào.

Còn Trần Hạo sau khi bước vào phòng bếp thì hoàn toàn không giữ được bình tĩnh nữa, xém chút nữa là ngồi bệt xuống đất luôn rồi. Trên mặt bây giờ chỉ còn lại nỗi sợ hãi mà thôi.

"Cái quái gì vậy nè, mới có một đêm thôi mà tu vi đã lên tới luyện khí tầng bảy rồi"

"Không ngờ lúc nãy vô tình nổi hứng kiểm tra tu vi lại biết được chuyện kinh khủng này. Tư chất này không thể nói là thiên tài được yêu nghiệt mới đúng"

"Không đan dược, không công pháp, không tu linh trận mà vẫn có thể tu luyện nhanh quả thật khủng khiếp quá mà".

Lúc đầu Trần Hạo cũng nghĩ rằng Trần Nam hồi sáng khi mình không có mặc ở nhà đã tu luyện bằng một bộ công pháp nào đó nên mới nhanh vậy. Nhưng đằng này lại là quỳ cả đêm chứ có thấy tu luyện hay làm gì đâu mà mới sau một đêm tu vi đã thăng thêm ba tầng không cảm thấy hoang mang mới lạ.

Hoang mang là đúng vì Trần Hạo làm sao mà biết Trần Nam có cái công pháp biến thái vô cùng, chỉ trong vài ngày ngồi không xơi nước mà lên luyện khí kỳ viên mãng cũng không có gì lạ.

"Bình tĩnh lại nào, con trai mình có thể tu luyện là một chuyện tốt, chứ chẳng phải chuyện xấu gì. Bây giờ chỉ cần chờ tới lúc ‘đại hội thức tĩnh’ diễn ra nữa thôi. Chắc không có chuyện gì xấu xẩy ra đâu nhỉ"

Trần Hạo trấn án mình lại cho bớt xóc.

"Nếu mà chiều nay về mà tu vi là luyện khí thập tầng thì mình cũng cảm thấy không lạ gì nữa"

"Thôi chuẩn bị bữa sáng đi cho lành, nghĩ thêm chỉ tổ mệt thân".

Sau đó Trần Hạo đi chuẩn bị bữa sáng.

Còn về phần Trần Nam thì không uống viên đan dược mà ném viên đan dược vào ba lô làm bộ đang tu luyện tránh việc Trần Hạo kiểm tra. Việc Trần Nam quyết định không uống viên đan dược là do hắn mở bản trạng thái nhìn thấy thanh khinh nghiệm chỉ còn một phần ba nữa là mình thăng cấp thành luyện khí tầng tám sau đó vết thương sẽ được phục hồi...
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Trần Hạo vào phòng định kêu Trần Nam ra ăn sáng nhưng thấy Trần Nam đang tu luyện nên quay trở lại tránh làm phiền việc tu luyện của Trần Nam rồi dùng bữa sáng một mình. Dùng xong thì dọn sơ một chút rồi đi ra ngoài làm việc.

Còn về phần Trần Nam cố ngồi chịu đau ở hai đầu gối tuy là không quá nặng nhưng cứ dai dẳng làm hắn khó chịu muốn chết. Ngồi một lát thấy chán quá nên lấy tay chọc chọc vết thương cho nó đau đau tuy đau nhưng Trần Nam lại cảm giác khá là phê.

Tuy là có công pháp hỗ trợ nhưng cũng phải chờ gần hai tiếng thì hắn mới thăng cấp thành luyện thể tầng tám.

Sau khi tu vi tăng lên thì thương thế của hắn cũng hồi phục, lúc này bụng của hắn cũng bắt đầu đánh trống đòi làm việc.

Thấy cái bụng của mình biểu tình, Trần Nam cũng không muốn ngồi ỳ một chổ nữa vì hắn không những cảm thấy đói mà còn đang cảm thấy ngồi một chổ nãy giờ chán vải luôn rồi. Nên nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi xuống bếp nhầm lấp đầy cái bụng của mình.

Đến bếp Trần Nam thấy đồ ăn còn để trên bàn và được đậy một cách kỉ càng, phía dưới một cái tô có để một tờ giấy.

Cầm tờ giấy lên đọc thì ra là lời nhắn của Trần Hạo để lại cho hắn. Khi đọc tờ giấy Trần Nam thấy cảm kích cái chế độ ‘phiên dịch ngôn ngư’ của hệ thống nếu không có nó chắc Trần Nam cũng không biết nội dung viết cái gì vì chữ viết quá xấu.

"Sau này phải nói cha rèn chữ viết lại mới được. Mà mình có quyền nói câu này hả trời"

"Thôi để sau vậy, ăn sáng trước đã"

Nói rồi Trần Nam bắt đầu dùng bữa để chuẩn bị bắt đầu một ngày mới