Chương 35: Nguyên hồn (1).

Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản

Chương 35: Nguyên hồn (1).

Chương 35: Nguyên hồn (1).

Quay trở lại với Trần Nam ở hiện tại.

Sau trận chiến không có phần chênh lệch về sức mạnh của cả hai thì Trần Nam đã ngất đi vì quá mệt mỏi về mặt tinh thần và cả thể xác.

Sau khi Trần Hạo hạ gục con ma thú thì quay lại thấy Trần Nam đã ngất đi từ lúc nào. Sau một hồi kiểm tra thì thấy Trần Nam không có vấn đề gì quá lớn, nhưng vẫn đem đến cho một đại phu là người quen để kiểm tra nhưng cũng không có phát hiện gì nghiêm trọng nên mang Trần Nam về nhà luôn.........
Ở trong phòng.

Trần Nam đang nằm ở trên giường thì la lên và bật dậy.

AAAAAAAA.......

Trần Nam thở hồng hộc vì sợ hãi.

Một lúc sau khi đã bình tĩnh lại thì Trần Nam nhận ra mình đang không sau và hiện đang ở trong căn nhà mà hai cha con đang sinh sống.

"Phù may quá tất cả chỉ là mơ mà thôi" Trần Nam thở dài.

Không chỉ là mơ mà là một cơn ác mộng mới đúng.

Trần Nam mơ thấy mình bị đám hung khuyển giết chết và bị xé xác. Bị con ma lang giết chết trong đau đớn.

Tuy là thực tế Trần Nam chiến thắng và sống nhưng vẫn không thể không nói đến việc là Trần Nam đã vô cùng may mắn.

May mắn về mặt thời gian, vị trí và nhất là vũ khí mà hắn đã vô tình nhặt được đo người khác đã bỏ lại. Chính những điều này đã giúp cho Trần Nam chiến thắng.

Nếu là ở một nơi khác thì có lẽ giờ Trần Nam đã lên đường lần hai rồi.

Trần Nam cảm nhận cơ thể của mình và thấy hiện tại tu vi của mình đã tăng lên thành luyện thể tầng 10 và chỉ chờ một thời gian nữa là đạt mốc đỉnh điểm giới hạn và không thể tăng tu vi được nữa.

"Xem ra mình đã ngắt đi và ngủ hơi lâu rồi thì phải"

"Cũng nên đậy thôi"

Trần Nam vương người uống éo để làm kích thích các cơ bắp một chút thì thấy bộ đồ mà mình bận ngày hôm qua vẫn còn ở trên người.

"Phải thay bộ khác mới được"

Trong lúc định đi xuống giường để thay một bộ đồ khác thì Trần Nam mới để ý thấy ở trước mặt của có một biểu tượng của bức thư đang báo hiệu là cho Trần Nam biết là mình có thư.

Trần Nam nhấn vào để mở bức thư đó lên.
------------
Tựa đề: Thông báo từ hệ thống.

Nội dung: Phần thưởng từ nhiệm vụ ẩn tiêu diệt ma thú cấp 1 của túc chủ đã hoàn thành, nhưng hệ thống lại không nhận thấy có phản đến từ việc xác nhận có nhận phần thưởng từ túc chủ trong một khoảng thời gian, nên hệ thống đã tự động mặt định là nhận phần thưởng và đã chuyển vào phần [thư thông báo].

Phần thưởng: 1000 exp, 1 lọ trữ kinh nghiệm, 1 viên nội đan cấp 1, 1 chiếc nhẫn trữ vật trung cấp (bị tàn phá), 50 vàng, 20 bình hồi huyết đan, 20 bình hồi linh đan.

Không nhận / Nhận
-----------
Trần Nam nhìn vào thì thấy phần thưởng thì không hề đắng đo một chút nào mà nhấn vào [Nhận] để nhận phần thưởng này.

Sau khi nhận phần thưởng thì Trần Nam liền cảm thấy một dòng nước ấm chảy vào cơ thể khiến hắn vô cùng thoải mái.

Sau đó Trần Nam liền lấy và nhìn chiếc nhẫn trữ vật mà mình vừa mới nhận từ hệ thống.
-----------
Nhẫn trử vật (tàn phẩm).

Loại: Trang sức.

Phẩm cấp: trung phẩm

Độ bền: 5/25

Kích thước: 5x5

Mô tả: Đây là một chiếc nhẫn được tìm thấy trung bụng của một con ma thú. Tuy nhiên nó đã bị tổn hại làm cho phẩm cấp bị giảm đi nhưng vẫn có thể sử sử dụng trong một thời gian nữa.
-----------

Sau đó thì Trần Nam xuống giường thay bộ dồ khác và ra khỏi phòng. Còn bộ đồ củ thì bị ném vào một gốc trong [Túi đồ].

Sau đó Trần Nam nhanh chóng bước ra khỏi phòng thì thấy Trần Hạo đang từ bên vào và trên tay thì là một đống gỗ đủ i kích thước.

"Cha lấy đóng gỗ đó ở đâu vậy?"

Mãi lo làm Trần Hạo cũng không để ý tới xung quanh ngay khi nghe thấy giong của Trần Nam thì mới để ý tới.

"Con dậy rồi đó à. Thì cha lấy ở chổ chiến trường ngày hôm qua con chiến đấu chứ ở đâu mà hỏi. Cũng nhờ có con mà công việc của cha cũng bớt đi phần nào"

"Cha lấy như vậy nếu có ai quay lại ở thì sao?"

"Chổ này chỉ có hai cha con mình sống thôi chứ còn ai nữa đâu mà sợ. Với lại cũng nhờ vậy mà có thể bớt chút tiền để danh mua mấy món khác."

"Là sao con không hiểu?"

"Con quên rồi sao cả con phố này vốn thuộc sở hữu của Trần gia nhưng mà khá lâu về trước tất cả mọi người đã bỏ đi hết rồi nên chẳng có ai ngoài hai cha con ta sống ở đây đâu"

"Con quên mất. Mà tại sao mọi người lại bỏ đi hết vậy cha?"

"Vì sự xuất hiện của một yêu thú cấp 5 yêu tôn mà là yêu tôn gì thì cha không rõ lắm, thành ra nơi này bị bỏ dân chúng bỏ hoang vì chạy nạn nhầm tránh con yêu tôn nổi điên lên cơn phát động thú triều thì toi"

"Sau đó thì sau cha?"

"Còn sau nữa Thành chủ đời trước dẫn người đi xử lý con yêu thú nhầm tránh nó gây tai hoạ. Nghe đâu hai bên đại chiến mấy ngày mấy đêm mới có thể xử lý được nó nhưng cũng bị trong thương khá nặng"

"Sau đó sao mọi người không quay lại vậy cha?"

"Thì còn sao nữa tại Trần gia lấy phí mắc quá mà. Khi họ quay về sau khi chạy tránh nạn thì thấy Thái gia và Chu gia đưa ra mức giá rẽ và tốt hơn thì họ bỏ luôn nơi này chứ sao. Với lại nơi này lại khá gằn với Vô Tận Sâm Lâm nên khá là nguy hiểm đo dân thường".

"Vậy nên chỉ sau vài tuần thì nơi này liền trở thành một nơi hoan phế ngay"

"Vậy mấy người của Trần gia bộ không làm gì hết để hả cha?"

"Tất nhiên là không rồi bởi thu nhập chính của Trần gia vốn đến từ việc khai thác mổ linh thạch nên nơi này có cũng được không có cũng chẳng sao"

"Vậy còn Vạn gia thì sao cha?"

"Còn vạn gia thì là cả một bí ẩn, kể cả cha cũng không biết vì sao họ biến mất nữa. Nói thật thì không một ai biết lí do vì sao mà cả gia tộc Vạn gia để biến mất chỉ sao một đêm kể cả mấy người làm của họ cũng không biết."

"Thôi con mau rữa măt đi còn ăn sáng nữa"

Trần Nam định đi thì quay đầu hỏi lại.

"Cha bữa nay không đi làm hả cha?"

"Không cần nhờ con mà hôn nay cha có thể ở nhà nghỉ ngởi. Đồng thời có thể NÓI CHUYỆN TÂM TÌNH với con trai yêu quý của ta nữa"

"Cha đừng làm cho con sợ mà"

Trần Nam cảm thấy lời nói của Trần Hạo có ẩn ý gì đó nhưng không biết đó là gì nên thôi không nghĩ nữa.

Trần Nam súc miệng rửa mặt rồi đi vào phòng bếp để dùng bữa sáng và lấp đầy cái bụng rỗng rồi.

Một lác sau Trần Nam cũng dùng xong bữa sáng mà Trần Hạo để dành cho hắn.

Cũng như mọi lần thì Trần Nam cũng dọn dẹp mọi thứ sau khi đã ăn xong.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ cho thật ngăn nắp thì quay về phòng thì thấy Trần Hạo đã đợi sẳn ở trong phòng và đang dọc sách ở trên ghế.

Tuy rằng hình tượng đọc sách của Trần Hạo có vẽ không hợp lắm nhưng ít nhất cũng không quá khó nhìn.

"Hôm nay cha ở nhà bộ có gì muốn nó với con hả cha?"

Trần Hạo để quyển sách xuống bàn rồi tiến lại chổ của Trần Nam. Hai tay kẹp đầu của Trần Nam lại rồi ép mạnh

Trần Nam cảm thấy đau rồi la oai oái.

"Cha... đau...đau..... "

"Còn biết đau hả? Đám gạt cha suốt mấy ngày nay hả cái thằng này"

"Cha mau thả tay ra.. rồi có gì thì... ha cha con mình từ từ nói mà..."

"Còn muốn từ từ nói hả?"

"Vậy thì chuẩn bị lãnh hậu quả đi rồi từ từ nói...."........
Một lát sau khi Trần Hạo hành Trần Nam một trận cho hả cơn giận thì cuối cùng cũng chịu buôn tha cho Trần Nam.

Trần Nam than vãn trong đau đớn.

"Ui da... cha mạnh tay quá đó"

"Cho chừa cái tội xạo sự" Trần Hạo đáp lại trong tức giận.

"Xạo sự chuyện gì chứ? Con có nói xạo với cha bao giờ đâu"

"Đã có thể tu luyện trở lại được rồi mà còn giấu giấu giếm giếm. Cũng may là ta vô tình phát hiện ra tu vi của con đã phục hồi nếu không thì không biết con còn giấu tới khi nào nữa"

"Cái này không không phải giấu không nói chỉ là chưa có nói thôi"

"Còn chóng chế nữa hả?"

Nói xong Trần Hạo liền kí vào đầu của Trần Nam một cái thật mạnh.

"Đau quá đó cha. Làm gì kí đầu con mạnh dữ vậy?"

"Lở như cha kí mạnh quá thì con bị ngốc luôn làm sao?"

"Luyện khí tầng 10 rồi mà còn làm như người thường vậy"

Trần Hạo búng ngón tay vào trán của Trần Nam một cái rồi quay lại chổ cái ghế và ngồi xuống.

"A. Bị phát hiện rồi"

"Chứ con nghĩ làm sao mà hôm nay ăn nhiều món ngon vậy hả?"

"À thì ra là vậy"

Từ nãy tới giờ Trần Nam vẫn thất mắc không hiểu vì sao mà hôm nay cha lại mua nhiều nhiều đò ăn ngon như vậy. Thì ra là để đãi hắn một bữa cho ra trò.
===========
"Như đã hứa là khi nào con có thể hấp thụ linh khí trở lại thì cha sẽ giải thích cho con về nguyên hồn một cách rõ ràng nhất theo những gì cha biết. Mà hiện tại con đã là luyện khí tầng 10 rồi nên cha sẽ giải thích luôn cho con hiểu để sau này khỏi bở ngở" Trần Hạo chậm rãi nói.

Trần Nam vui mừng vì hắn có cả đống thắc mắc cần được giải đáp.

"Nhưng trước hết có lẽ hai cha con ta nên đến chổ khác cho nó rộng rải thoải mái"

"Dạ"

Sau đó Trần Hạo dẫn Trần Nam tới chổ khác rộng rãi hơn.

Một lúc sau thì cả hai cũng đã đến nơi. Nơi này cũng không mấy xa lạ với Trần Nam vì đây là nơi Trần Nam hay dùng để luyện tập chạy bộ mỗi ngày.

Sân trước của Vạn gia.

Trần Nam thấy nơi này quen thuộc với mình nên cũng không nói gì nhiều chỉ đặt mông mà ngồi xuống bải cỏ ở dưới gốc cây mà hắn hay ngồi.

Thấy con mình đã an tọa thì Trần Hạo bất đầu hỏi.

"Con muốn hỏi gì trước nào?"

"Nguyên hồn là gì vậy cha?"

Trần Hạo suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Nguyên hồn, con có thể hiểu một cách đơn giản nhất về bản chất của nguyên hồn đó chính là dạng năng lượng linh hồn ở hình dạng vật chất cụ thể của một người nào đó"

"Về bản chất thì năng lượng linh hồn chỉ là một dạng năng lượng đơn thuần không có hình dạng xác định chỉ sau khi thức tỉnh thì nó mới có được hình dạng cố định"

"Và một khi đã có được hình dạng cố định thì nguyên hồn của người đó sẽ không bao giờ thay đổi. Hơn hết là nguyên hồn của mỗi người là hoàn toàn khác nhau, không bao giờ có việc hai nguyên hồn giống nhau hoàn toàn 100%".

"À! Con hiểu rồi" Trần Nam cuối cùng đã hiểu ra được phần nào về thứ được gọi là ‘nguyên hồn’.

"Vậy nếu nguyên hồn của người sở hữu bị tổn hại do chiến đấu thì nó có gây hại gì cho chủ thể không cha?"

"Đa phần thì không, bởi nguyên hồn vốn chỉ là năng lượng được sinh ra bởi linh hồn nên nó hoàn toàn không phải là linh hồn nên khi khi bị tổn hại thì nó chỉ đơn giản là quay trở về cơ thể của người đó mà thôi".

Nói tới đây Trần Hạo trở nên nghiêm túc hoẳn ra.

"Nhưng vẫn có một vài ngoại lệ, đó là nếu ai đó sở hữu vũ khí thông thường hoặc nguyên hồn có thể đã thương được linh hồn thì có thể thông qua nguyên hồn mà đã thương được linh hồn của người khác".

"Như vậy chẳng phải quá nguy hiểm sao?" Trần Nam tỏ ra lo ngại.

"À cái này hả. Thực ra thì nó cũng không nguy hiểm tới mức đó đâu bời một vũ khí thông thường mà có thể đả thương được nguyên hồn vốn rất hiếm có và tất cả hầu như đều thuộc sở hữu bởi các gia tộc và thế lực lớn. Với lại tuy là nó có thể gây ra tổn thương đến linh hồn nhưng cũng không phải là có thể gây tổn thương ngay tức mà nó phải phá vở hoàn toàn nguyên hồn thì mới có thể gây tồn thương tới linh hồn. Chính vì vậy mà nếu không đánh vào nguyên hồn thì nó chẳng khác nào là một thứ vũ khí bình thường không hơn không kém."

"Với lại nếu một nguyên hồn có thể khả năng đả thương linh hồn thì bản thân người đó cũng phải chịu một tổn hại đến linh hồn không ít thì nhiều"

Trần Hạo trấn an với một vẻ mặt tươi cười.

Nhưng hơn ai hết Trần Nam là rỏ ràng nhất bởi hắn đã được hệ thống cho xem cảnh tượng Trần Hạo bị những người lạ mặt vây đánh và linh hồn cũng bị tổn hại bởi thứ vũ khí đó. Và tình trạng của Trần Hạo lúc đó vô cùng thê thảm.