Chương 29: Trần Hạo nổi giận.

Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản

Chương 29: Trần Hạo nổi giận.

Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ và quần áo cũng đã giặt xong cũng như là đem phơi, Trần Nam liển đi vào phòng đọc sách nhằm kiếm thêm một ít điểm trí tuệ nếu có thể. Còn mấy cái vách thì hắn để ở ngoài đó luôn chư cũng chẳng buồn ném trở lại vào túi đồ, nhưng cũng để chung một chổ cho ngay ngắn.

Tuy là mấy quyển này hắn nhìn thôi cũng chả muốn đọc nhưng vì sự nghiệp vĩ đại nên cũng đành phải nhồi nhét vào đầu một cách miễn cưỡng.

Thế nhưng đọc chưa có bao lâu thì hắn đành phải bỏ cuộc và nhìn trời, nhìn mây, và thả mình vào những suy nghĩ vẩn vơ.

"Nếu mình đoán không lầm thì tình trạng của mình giống với Bloom khi cố gắng cảm nhận vẻ đẹp của biển để đạt hình dạng Sirenix. Còn mình thì cảm nhận linh khí để tu luyện"

Nói rồi gục mặt xuống bàn để than thở tự trách bản thân

"Đúng là ngu vãi. Chỉ muốn đập đầu vô gối chết đi cho xong. Nếu như hôm đó mình bình tĩnh hơn và phân tích cẩn thận thì mình có cần phải mệt mỏi như thế này không hả trời"

Vò đầu bức tai hối hận cho quá khứ thiếu suy nghĩ, nhưng rồi cũng chẳng bao lâu Trần Nam bình tỉnh lại tự an ủi chính mình.

"Mọi chuyện qua rồi thì cứ cho nó qua luôn đi. Trên đời này làm gì có thuốc hối hận đâu mà than vản"

Ngồi chờ một hồi nhìn trời đang chuyển sang sắc chiều dịu dàng.

"À mà mình có tu vy rồi có nên nói cho cha biết không nhi?"

"Thôi bỏ đi cứ tỏ ra bình thường nhất có thể là được, đợi cho tới khi đạt lv10 (luyện khí 10 tầng viên mảng) đi rồi hẵng nói cho cha bất ngờ"

Tuy nhiên cái ý định này hắn lại bị phá sản ngay từ khi bắt đầu luôn rồi. Tu vi hiện tai của Trần Hạo là luyện thể tầng bốn nên chẳng khó gì để biết tu vi hiện tại của Trần Nam.

"Mà sao hôm nay cha về trễ thế cơ chứ"

Nằm gục trên bàn một cách chán nản Trần Nam ngủ gục luôn lúc nào không hay.

Hôm nay Trần Hạo trễ hơn một tý gằn tối mới về. Do hôm nay về trễ nên chỉ mua bánh bao với khoai luộc đem về ăn cho tiện.

Về tới mở cửa, đem đồ ăn vào phòng bếp, rồi trở lại phòng ngủ của hai cha con thì thấy Trần Nam đang nằm dài trên bàn mà ngủ bên cạnh là mấy quyển sách, có cuốn vẫn còn mở ra giống như đang độc dang dở. Trần Hạo chỉ cười và lắc đầu vài cái.

"Thiệt là hết biết, không thích đọc mà vẫn cố đọc. Sao lại ép mình như thế chứ thiệt tình"

Đang định lại gần đánh thức Trần Nam dậy nhưng Trần Hạo cảm thấy có gì đó không đúng. Trần Hạo liền tập trung tinh thần vào Trần Nam và cảm nhận. Ngay lập tức chỉ chưa đầy một giây sau Trần Hạo cảm thấy sóc cực độ. Ông đang thấy cái gì đây, luyện khí tầng bốn sơ cấp.

"Sao có thể như thế, mới hồi sáng còn chưa có chút tu vi nào mà sao bây giờ lại là tu vi tầng bốn rồi"

"Không đây chẳng lẽ là mơ" để chắc chắn mình không nằm mơ Trần Hạo lấy tay nhéo mình một cái "Auu. Đau. Vậy là thật rồi"

Trần Hạo thật sự khiếp sợ, không phải vì Trần Nam có thể tu luyện và tu vi, mà là chỉ trong khoảng thời gian chưa tới nữa ngày mà tu vi đã lên tới tầng bốn. Theo như ông biết từ trước tới nay người tu luyện nhanh nhất trong lịch sử cũng phải mất một tuần để từ tầng một để lên tới tằng bốn, để có kết quả đó thì cũng phải kể đến sự trợ giúp của công pháp, đan dược cũng như tụ linh trận.

Nếu Trần Nam chỉ có tu vi luyện khí tầng một sơ cấp thì Trần Hạo cũng không có ngạc nhiên tới vậy. Vì để từ để từ một người bình thường không có tu vi mà lên đến luyện khí tầng một thì dễ rồi, người chậm nhất thì cũng chỉ mất chừng nữa ngày là cùng. Nên việc nếu sau một buổi sáng mà Trần Nam có tu vi luyện khí nhất tầng thì hoàn toàn nằm trong dự đoán của mình. Còn đằng này mới chỉ một buổi sáng đã là luyện khí tầng bốn sơ kỳ thì có thể nói là khó tin tới mức nào.

Trong khi Trần Hạo vẫn còn đang ngẩn người vì sóc thì Trần Nam cũng đã tỉnh dậy và thấy cha mình đang đứng chết trân một chổ, nên thắc mắc hỏi để lỡ như là có chuyện gì không tốt hay không.

"Cha có chuyện gì mà đưng y nguyên một chổ vậy?"

Nghe thấy Trần Nam đang hỏi mình, Trần Hạo thoát khỏi cơn sóc về điều mà mình đang thấy.

"À thực ra...." Trần Hạo ngưng lại điều mà mình đang định nói "Thực ra lúc cha vào thấy con đang ngủ định gọi con dậy, nhưng thấy con ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy"

Trần Hạo tránh nói về vấn đề tu vi hiện tại của Trần Nam để tránh con mình khó sử nên Trần Hạo cũng không định hỏi.

"Thì cha cứ việc gọi con dậy có sao đâu. Mà hôm nay sao về trễ vậy làm con ngồi chờ cả buổi mà chả thấy cha đâu, nên ngủ quên lúc nào cũng không hay"

"Tại hôm nay việc nhiều quá nên cha về trễ đó mà"

"Nếu sao này cha có thấy con ngủ thì cứ gọi dậy không cần lo phá giấc ngủ của con"

Thực ra thì Trần Nam cũng không định ngủ vào khoảng thời gian chiều tối như thế này nên dù có bị đánh thức cũng chẳng sao.

"Mà thôi con đi rửa mặt cho tỉnh táo chút đây"

"Ờ cha biết rồi. Con đi rửa mặt đi để cha dọn đồ ăn ra cho"

"Dạ"

Nói rồi Trần Nam đứng lên và đi ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo.

Thấy Trần Nam ra ngoài Trần Hạo cũng đi vào bếp và dọn đồ ăn ra và chờ Trần Nam vào ăn để ăn cùng.

Cũng không phải chờ quá lâu Trần Nam cũng vào phòng bếp và dùng bữa tối.

Trong đang dùng bữa thì Trần Hạo hỏi Trần Nam hỏi vài câu nhưng giống như là đang điều tra gì đó.

"Hồi nãy cha về thấy đồ con đang phơi ở ngoài chắc bữa nay con luyện tập mệt lắm hả?"

"Dạ. Cũng không mệt lấm tại thấy cả người hôi quá nên tắm và tiện thể giặt đồ luôn đó mà"

"Vậy con luyện tập như thế nào rồi có bị chấn thương hay gì không"

"Không có gì hết cha, nếu có thì con đã báo lại cho cha rồi"

Việc Trần Nam hay luyện tập một mình lúc mình không có mặt thì Trần Hạo cũng biết nên đã dặn trước là không được tập quá sức và nguy hiểm để tự gây thương tích cho chính mình.

"Vậy việc tu luyện của con thế nào rồi có tiến triển gì chưa?"

Vì có chuẩn bị trước nên Trần Nam trả lời ngay.

"Dạ chưa có gì rõ ràng hết, tuy vậy mấy ngày gần đây có vẽ con sấp cảm nhận thành công linh khí rồi chắc việc hấp thụ linh khí cũng không còn quá lâu"

"Vậy hả, cũng nhanh ghê chừng nào thành công thì báo cho cha biết nha" tuy là ngoài mặt Trần Hạo vui vẻ nhưng Trong lòng lại nhỏ nước bọt bời trình độ nói dối không chớp mắt của Trần Nam. "Cái gì mà ‘sấp cảm nhận thành công’, ‘hấp thụ linh khí chắc không còn quá lâu’. Luyện thể tằng bốn luôn rồi còn đâu"

"Dạ chừng nào thành công con sẽ nói cho cha ngay và luôn"

"Uhmm" Trần Hạo nở một nụ cười thân thiện nhưng trong lòng lại phẫn nộ vô cùng "Ngay và luôn cái vẹo gì, có thể tu luyện rồi mà còn giấu giấu diếm diếm. Bữa nay phải đánh thật mạnh mới được"

Thấy cha mình không để ý Trần Nam chui xuống gầm bàn để thực hiện mưu đồ của mình

Ngay lúc vừa mới khôi phục trạng thái thất thần trở lại bình thường thì không thấy Trần Nam đâu cả, mà lại cảm thấy có hai bàn tay đang để lên đùi của mình thì ngó xuống lại thấy khuôn mặt khuôn mặt của Trần Nam đang ngước lên nhìn mình và cười. Cảnh tượng này nhất thời làm cho Trần Hạo bị giăc mình xém chút nữa là nhảy cẫng lên, nhưng với một người có kinh nghiệm lâu năm thì việc gặp mấy tình trạng bất ngờ như thế này thì cũng không thấy lạ.

Nhanh chóng định thần lại và hỏi: "Con đang làm cái gì ở dưới đó vậy?"

"Cha thử đoán xem"

Lại định trộm đào của cha nữa hả?"

"Chính xác"

"Vậy tại sao lại không trộm đi mà để tay ở trên đùi làm gì vậy?"

"Tại tối quá không thấy đường nên đang lấy hai tay mò xem ‘đào’ đang ở đâu để trộm"

"Tối à"

Trần Hạo nhìn quanh căn bếp một vòng và thấy rằng ngoài trời đã tối rồi nhưng không hoàn toàn, còn
trong phòng bếp thì cũng được thắp sáng bằng đèn nên cho dù có ở dưới bàn thì cũng không đến nổi không thấy đường.

"Con đang đùa cha đấy à"

"Dạ cũng không hẳng"

"Nói thật đi con trai, nếu con có ý định trộm thì đã thành công rồi. Con có ý định khác phải không"

"Cha đoán thử xem"

"Định thưởng thức cây gậy nhỏ của cha thay vì trộm chứ gì"

Trần Nam đen mặt lại: "Cha tưởng tượng hơi quá rồi, nếu muốn thưởng thức cây gậy của nam nhân thì vào Vạn Hoa lâu cho nó chuyên nghiệp với lại cũng không tốn tiền nữa thì sao lại cần cây gậy của cha chứ."
~~~~~~~~~~~~~~~~
Nói một chút về Vạn Hoa lâu.

Tất cả kỹ nữ của Vạn Hoa lâu đều là người của Huyền Âm môn nên có thể nói là nhân viên chính thức nên ngoại trừ tiền phụ cấp hàng tháng ra thì còn có khoảng thêm một khoảng tiền từ các khách nhân khi họ tiếp khách.

Còn các hạ nhân nam làm ở trong đây toàn là các nô lệ bị bán vào đây vì nhiều lý do. Chủ yếu là nợ nần bị chủ nợ bán vào đây để trả nợ. Còn một số ít người là bị người khác phế đi trong khi tranh chấp và mất hết tu vi trở thành người bình thường không biết làm gì cũng vào đây kiếm tiền nuôi sống bản thân cũng như kiếm thêm chút đỉnh tiền về cho gia đình đối với những người có hoàng cảnh nghèo khó.

Nhưng do là Huyền Âm tông là tông môn của nữ giới nên khi vào đây những hạ nhân này chỉ được lãnh tiền lương hàng tháng và phải phục vụ hoàn toàn miễn phí cho các khách nhân.

Nên đôi lúc cũng có vài người khách mà không có đủ tiền để trả cho các kỹ nữ thì luôn chọn các hạ nhân nhân nam để giải quyết sự ức chế trong việc kìm nén ham muốn. Còn về dơ hay sạch thì các khách nhân phải tự chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.

Chính vì thế mà Vạn Hoa lâu có một luật ngầm. Nếu có khách nhân yêu cầu người phục vụ là nam nhân thì họ chỉ cần một phần mười so với giá tiền của tầng một thì họ sẽ được phục vụ bởi các nam nhân được huấn luyện bài bản, chất lượng cao, sạch sẽ thơm tho cả trong lẫn ngoài còn ngoại hình hay tuổi tác thì tùy ý chọn. Nếu muốn chơi miễn phí thì sẽ bị ném đại một nam nhân bất kỳ, nên khách nhân gặp phải người phục vụ là người có kinh nghiệm hay không có kinh nghiệm thì là cả một vấn đề hên xui và cách ăn ở của khách nhân, thường thì mấy người phục vụ khách chọn miễn phí hầu như đều là người mới và hoàn toàn không có kinh nghiệm hoặc có rất ít. Nếu chọn dịch vụ này thì nếu khách nhân gặp chuyện gì bất trắc thì Vạn Hoa lâu cũng không chịu trách nhiệm.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Nghe con mình nói thà vào Vạn Hoa lâu còn tốt hơn là với mình thì có thể nói là máu xông thẳng lên tới não, tâm trạng thì nổi giận đùng đùng. Nếu có thêm lửa bao bộc nữa là hoàn hảo.

Không nổi giận sao được cho dù là ai nếu bị đem so bì còn thua người của kỷ viện thì chẳng phải quá là mất mặt. Với lại cái nhìn của người thế giới này thì họ xem người của kỷ viện chỉ viện chỉ là nơi mua vui thỏa mãn ham muốn riêng tư. Nên những người vào đây rất khó để lập gia đình, hay trở về nhà mà không hàng xóm láng giềng nói ra nói vào.

Và trong cái nhìn của mọi người thì họ chỉ được xếp trên nô lệ vì nô lệ đã mất đi tư cách làm người, sống hay chết chỉ phụ thuộc vào ý muốn của chủ nhân.

Chính vì thế mà khi Trần Hạo nghe con mình đem mình so sánh với người của Vạn Hoa lâu nên chạm phải tự ái và chẳng khác gì bị sỉ nhục không phải đến từ một ai khác mà chính là từ con trai của mình nên mới nổi giận như vậy.

Trần Hạo đứng dậy ngay lập tức làm ngã luôn cái ghế mà mình đang ngồi, còn tay thì lôi Trần Nam ra khỏi gầm bàn và nắm lấy cổ áo mà xách lên như xách một con gà con, giơ lên cao ngang tầm mắt của mình.

"Bộ con thấy cha thương con quá nên con muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói hả?"

"Không phải...chỉ là..." Thấy Trần Hạo nổi giận Trần Nam ấp úng trả lời.

"CHỈ LÀ, CHỈ LÀ CÁI GÌ. BỘ CON THẤY CHA DỄ DÃI VỚI CON QUÁ NÊN CON ĐƯỢC NƯỚC LẤN TỚI HẢ?"

Thấy Trần Hạo nổi trận lôi đình với mình Trần Nam chỉ dám cuối đầu nhìn xuống đất mà không dám ngước đầu lên.

"MAU CÚT XÉO VỀ PHÒNG NGAY"

Trần Nam thấy mình bị cha đuổi về phòng, nên cũng đành phải lủi thủi đi về phòng, đi tới cửa Trần Nam quay đầu lại và nói "Cha.."

Nhưng đáp lại Trần Nam là một khuôn mặt giận dữ của Trần Hạo và một tiếng quát: "CÚTTTT"

Nghe thấy tiếng quát của Trần Hạo, Trần Nam giật mình hoảng sợ và biết trò đùa của mình đã quá trớn. Không thể làm gì hơn Trần Nam chỉ còn biết lũi thủi đi về phòng.