Chương 6: Thất vỹ hồ

Một Trăm Thần Bảo

Chương 6: Thất vỹ hồ

Hắn nằm trên giường đã mấy ngày cũng không biết nữa.

Chỉ là khi tỉnh dậy, liền cảm thấy có mùi hương ôn nhu truyền vào khoang mũi, phía trên bụng lại có thứ gì đó mềm mại gác lên.

Đương thì hắn mở mắt, thấy một thiếu nữ đang chống cằm nhìn mình, đôi môi nàng mộng đỏ, xiêm y phong phanh, phiêu phất tình ý.

"Rầm"

"A"

Hắn sút nàng xuống giường, ngồi dậy dũ dũ áo.

Lát sau nhìn nàng rủ rượi nằm dưới sàn nhà như đóa hoa vừa bị một trận phong ba vùi dập, hắn nhếch môi nói:" Con chồn bảy đuôi nhà ngươi đừng có vờ vịt trước mặt lão tử".

Nàng ngẩn ra chốc lát, rồi đổi thái độ rất nhanh, ủy khuất nói:"Người ta là thất vỹ hồ, không phải chồn"

Hắn ngó nàng như vật lạ, mặt có chút khó hiểu, hỏi tiếp:"Chồn khác hồ ly à? "

Nàng xém nữa bật ngửa ra đất, ngất xỉu. Nàng thật sự muốn bay đến táng cho hắn một cái sấp mặt.

Bất quá, nàng kiềm chế, mắt đẹp hạ xuống, chống tay đứng lên, gót sen bẽn lẽn bước tới, ngồi dựa vào lòng hắn, ôn nhu nói:"Bây giờ trời vẫn chưa sáng, hay là thiếp giúp tướng công nghĩ ngơi".

Hắn giật nãy mình, thầm nghĩ đến tiểu đệ đệ vô dụng, máu nóng liền xốc lên não, uất không chịu được. Hắn đứng bật dậy, tay phải nắm lấy cổ tay nàng xách lên, sau đó ép thân thể mềm mại của nàng vào vách tường, gắng giọng nói vào tai nàng:" Đừng có trêu tức lão tử, đợi đến lúc lão tử khôi phục một phần sức lực, lão tử sẽ ăn sạch ngươi, sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, hiểu không? ".

Nàng gật đầu lia lịa, đoạn rên lên một tiếng"ưm" rồi nói:"Chàng nhẹ tay thôi, thiếp đau".

Hắn ngẩn ra, chợt từ tay trái truyền đến một cảm giác ôn nhu mềm mại, hắn không biết từ lúc nào đã luồng tay ra sau, nắn bóp kiều đồn của nàng.

Cơ mà cái cảm giác này cũng không tệ, phải một lúc sau hắn mới thu tay về, cười xấu xa nói:"Lỡ tay, chỉ là lỡ tay thôi".

Nàng nhìn hắn quay trở về ngồi trên giường mà tức muốn phun máu.

Lát sau, hắn ngồi khoanh chân trên giường, nghiêm túc nói:"Nễ tình ngươi không ám hại lúc lão tử ngất, khi nào lão tử khôi phục thực lực sẽ cho ngươi một cái điều ước nghịch thiên"

Hắn cười cười nhìn nàng, nói tiếp:"Với tu vi của ngươi chắc hẳn đã nhận ra lão tử là trọng sinh đến đây, hy vọng ngươi kính miệng".

Nàng kéo áo chỉnh tề lại, tiến đến ngồi cạnh hắn hỏi:"Vậy, thiếp giúp được gì cho tướng công không? ".

Hắn nhìn nàng, trầm mặc phút chốc rồi nói:"Ta cần đến đâu đó có linh khí nồng đượm để tu luyện"

Nàng cười ôn nhu nói:"Nơi như vậy, chỉ có Trúc Lâm viện, có điều... ".

Hắn nhìn nàng chau mày, thúc giục nói:"Có điều gì? ".

Nàng nói tiếp:"Ở đó rất khắc khe chuyện nam nữ ".

Hắn cười haha nói:"Chuyện đó liên quan gì ta".

Nàng cong môi xinh đẹp hỏi:"Chàng chắc chắn không lỡ tay với cô nương nào chứ?".

"A" " Tha cho thiếp "