Chương 29: Trần Tuyết.
Đúng lúc này, ' Ưm! ' một tiếng vang lên, Võ Thiên nhìn xem trên mặt đất nữ nhân đã tỉnh lại dấu hiệu,ngọn lửa trên người nàng đã dập tắt, Võ Thiên vội vàng quay mặt sang chỗ khác, nếu không nàng khi tỉnh lại, phát hiện trên thân không một mảnh vải, một nam nhân thì đang chằm chằm nhìn xem nàng, có hay không đem hắn xem là sắc lang.
Khụ! Khụ! Võ Thiên ho khan một tiếng, ánh mắt có chút lưu luyến tại trên thân thể nàng quét một cái, lúc này mới từ từ đi ra khỏi phòng.
'' Á a a... '' Năm phút đồng hồ sau, một tiếng hét chói tai từ trong phòng truyền ra, Võ Thiên chạy vào, nhìn xem cảnh tượng trước mắt, có chút sắc.
Nữ nhân lúc này một tay che bộ ngực, một tay che hạ thân, làn da hiện lên một tầng đỏ ửng, một đầu tóc dài không biết lúc nào đã biến thành hỏa hồng sắc, thấy hắn đi vào, lập tức phát ra tiếng thét chói tai, bàn tay hơi vung lên, lập tức, một đạo hỏa hồng sắc ngọn lửa hướng về phía Võ Thiên đập tới.
Oanh!.
Võ Thiên cả người hơi xe dịch, lập tức tránh qua một bên.
Oanh!.
Hỏa hồng sắc ngọn lửa đánh vào trên vách tường, lập tức đánh ra một cái động to, Võ Thiên nhìn một chút, cái này sức phá hoại có chút khủng khiếp.
Lúc này nữ nhân trợn to hai mắt, nhìn một chút mình tai phải, có chút sợ ngây người, ngay cả bộ ngực cũng quên che đậy.
Võ Thiên tiếp tục đánh giá nữ trước mắt nữ nhân này, nàng có một bộ hỏa hồng sắc tóc dài, khuôn mặt có chút mỹ lệ, làn da trắng như sứ lúc này nhiều lên một tầng đỏ ửng, quan trọng nhất là nàng dáng người, quả thật nóng bỏng đến phát hỏa, Võ Thiên nhìn một chút nàng bộ ngực, cái này cũng phải D cúp ngực trở lên.
Lúc này nữ nhân cũng chú ý tới Võ Thiên nhìn nàng, có chút hét ầm lên, lấy tay nhanh chóng che lại bộ ngực, nàng thân thể lúc nào bị nam nhân nhìn ra, xấu hổ đến trắng nõn làn da đỏ như máu.
Võ Thiên lúc này cũng có chút xấu hổ, xoay người sang chỗ khác, trong miệng lầm bầm: '' Ta cái gì cũng không thấy! ''.
'' Kẻ ngu mới tin ngươi, sắc lang, vô sĩ, con lừa... '' Trần Tuyết đơn giản bị Võ Thiên vô sĩ đánh bại, có chút tức bể phổi nhìn xem hắn, trong miệng không ngừng chửi rủa, chỉ là từ nhỏ được giáo dục tốt nàng không biết chửi như thế nào, đối với Võ Thiên không có một chút lực sát thương.
'' Hu hu...! '' Chửi một hồi lâu, nàng thấy đối với hắn không hề có tác dụng, lúc này co lại trong góc, ngồi khóc.
Võ Thiên nhìn xem nàng khóc, hắn có chút không biết làm sao, an ủi một hồi: '' Không sao, chỉ nhìn một chút, không thiếu miếng thịt đâu mà lo! ''.
Nghe hắn nói như vậy, nàng tức đến độ nín khóc, trong tay hỏa hồng sắc ngọn lửa hóa thành sóng lửa, phóng tới hắn.
Ầm! Âm!.
Võ Thiên cả người hơi xê dịch, tránh sang một bên, nhìn nàng còn muốn công kích dáng dấp, bắt đầu giảng hòa: '' Được rồi, ngươi mau mặc quần áo vào đi! ''.
Võ Thiên từ sau lưng móc ra quần áo, ném cho nàng, đây là hắn từ zombie trên người lột xuống, đương nhiên, hắn không có nói ra.
Trần Tuyết nắm lấy quần áo le lấy thân thể, lạnh lùng nhìn xem Võ Thiên: '' Đi ra ngoài! ''.
Võ Thiên nhún vai, đi ra ngoài, cô nàng này xem ra đối với hắn có chút hiểu lầm.
Xộp! Xoạc!
Mặc quần áo âm thanh tại trong phòng vang lên, một lúc sau, Triệu Tuyết âm thanh mới từ bên trong truyền ra: '' Vào đi! ''.
Một lúc sau...!.
'' Vậy ý ngươi là, ngươi đã cứu ta! '' Triệu Tuyết lúc này ngồi tại Võ Thiên đối diện, mở ra mắt to nhìn xem hắn.
'' Đúng vậy, lúc đó ngươi nằm ở chỗ này, có hơn hai mươi con zombie muốn lao vào cắn xé, bọn chúng từng cái sắc mặt dữ tợn, giương nanh múa vuốt, may mắn là ta đã đến kịp thời... '' Võ Thiên lúc này một bên suy tư, một bên diễn tả, nói khiến cho hắn suýt nữa tin.
Nhìn nàng xem mình ánh mắt nữa tin nữa ngờ, Võ Thiên đắc ý à, trước kia nếu hắn di vào nghề diễn, bây giờ chắc đã đoạt giải oscar rồi.
'' Ngươi không biết mình lúc đó tình thế nguy cấp, một con vóc người cao tới 3 mét zombie, lao vào muốn đem ngươi làm thịt, tình thế lúc đó nguy cấp có thể nghĩ, ta lúc đó bất chấp nguy hiểm, một mình đem zombie dụ đi.... '' Võ Thiên càng nói càng sai, nhưng người nào đó lại tin sái cổ.
'' Nhưng trên người ta quần áo tại sao biến mất? '' Đây là nàng trong lòng cuối cùng nghi ngờ, ánh mắt nàng xem kỹ nhìn lấy hắn, xem trên mặt hắn có hay không nói dối.
'' Lúc đó trên người ngươi bốc lên ngọn lửa, đem trên người mình quần áo đốt hết rồi! '' Đây là Võ Thiên nói thật, Trần Tuyết gật đầu, có chút xấu hổ nhìn xem hắn: '' Xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi! ''.
Võ Thiên không muốn nói vấn đề này, không khéo lại bại lộ, hỏi nàng: '' Đúng rồi, sao ngươi bị nhốt ở đây? ''.
'' Ta á! Ta bị zombie cắn thương, sau đó chuyện gì cũng không nhớ nữa! '' Trầm Tuyết có chút xấu hổ nhìn xem hắn, nghĩ đến thân thể mình bị nam nhân này xem hết, nàng có một loại nói không nên lời xấu hổ.
Võ Thiên tính trên người nàng kiếm một chút tin tức, nhưng nhìn nàng không biết gì cả bộ dáng, hắn cũng không nói gì, ho khan một cái, hóa giải một chút xấu hổ: '' Đúng rồi, ngươi có dự định gì không? ''.
'' Ta dự định đi một chút căn cứ! '' Trần Tuyết suy tư một chút, nói một câu khiến cho hắn có chút kinh ngạc, nàng cũng biết căn cứ phía nam.
Nhìn thấy Võ Thiên kinh ngạc thần sắc, Triệu Tuyết một chút giải thích: '' Thật ra cái này căn cứ đã được xây dựng từ rất lâu, đề phòng các tình huống bất ngờ sảy ra, kinh phí đầu tư cũng không thấp, nhưng tại một sự món đồ cổ được khai quật, thì kinh phí đầu tư bắt đầu tăng lên, tại một địa điểm bí mật, xây dựng nơi tránh nạn, sau đó quy mô từ từ tăng cường! ''.
Võ Thiên có chút kinh ngạc, nàng tại sao biết những điều này: '' món cổ vật đó là gì? ''.
Trần Tuyết hơi suy tư một chút: '' Một chiếc bia đá có niên đại khoảng 200 triệu năm, phía trên ghi chép một văn tự cỗ xưa đến bây giờ vẫn chưa được giải mã, một chiếc Đĩa Mặt Trời ghi lại các chu kỳ của trái đất, những mốc thời gian được ghi chép lại lại là những thời kỳ duyệt tuyệt của sinh mệnh trên trái đất, một chiếc hộp ma bên trong chứa đựng [Hắc Tử Thần] virus, sau này bị Nhà Cải Cách lấy trộm ''.
Võ Thiên có chút kinh ngạc, không ngờ câu chuyện lại là như vậy, kinh ngạc nhìn nàng một chút, có chút đề phòng: '' Tại sao ngươi biết những chuyện này? ''.
'' Chuyện này cũng không phải là bí mật gì, với lại, trước kia ta là đoàn khảo cổ một thành viên! '' Trần Tuyết từ từ nói, nhưng càng làm cho Võ Thiên càng thêm nghi ngờ, nếu như nàng nói như vậy, nàng cũng là một người quan trọng, tại sao lại bị bỏ lại chỗ này, chỉ vì bị zombie cắn, Võ Thiên lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.