Chương 3: Mấy hôm sau

Mạt Thế Chi Ma Thần Hệ Thống

Chương 3: Mấy hôm sau

Giữa vùng hoang mạc rộng mênh mông, dưới ánh nắng ban trưa gay gắt của mặt trời, có hai bóng đen đang không ngừng rượt đuổi nhau.

Người chạy phía trước là một tên béo độ tuổi khoảng 17 18, da vẻ cháy nắng đến đen sạm, cả người mồ hôi tuôn ra như suối, quần áo thì cực kì tả tơi cùng bẩn thỉu. Kẻ đó không ai khác chính là Hoàng Việt, còn đang đuổi theo sau hắn là một con nữ zombie, chính là loại mà ta thường bắt gặp trong các bộ phim như The Walking Dead.

Nữ zombie tóc tai bù xù, dáng vẻ gầy trơ xương, cặp mắt đục ngầu vô hồn, lõm sâu chỉ còn thấy hốc mắt. Đầu của nó bị ngọeo sang một bên, chắc là do xương cổ bị gãy, trước bụng nó bị khoét một lỗ rõ to, hình như là do bị dùng sức xé toạc ra, nếu tinh mắt còn có thể thấy được cả một ít nội tạng đen xì còn sót lại. Nói chung, để hình dung về nữ zombie này thỉ chỉ có một chữ một, đó chính là "tởm".

Thế nhưng mặc dù cơ thể có nhiều chỗ bị tàn phá nghiêm trọng, dáng chạy thì tập tễnh cùng cứng ngắc, nữ zombie vẫn thừa sức rượt theo Hoàng Việt sát nút. Hoàng Việt lúc này vừa chạy vừa thở dốc, trong lòng không ngừng chửi thầm:

"Mẹ kiếp, không ngờ lần duy nhất trong đời mình được con gái theo đuổi lại là như thế này, cũng may là lũ bạn của mình không chứng kiến được, bằng không thì mình chắc chắn sẽ thành trò cười mất…"

"Nè tên béo, lo tập trung mà chạy đi, đầu óc tối ngày cứ trôi dạt đâu đâu như vậy, sớm muộn rồi cũng bị zombie cho lên dĩa mà thôi."

Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc chợt vang lên bên tai Hoàng Việt. Thần sắc của hắn bắt đầu hiện lên vẻ căm phẫn, một mặt nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức bình sinh tăng nhanh cước bộ, mặt khác thì âm thầm gào thét ở trong lòng:

"Khí linh, ông giỏi lắm, cái thứ quỷ này chính là cô gái cần được giúp đỡ mà ông nói khi nãy sao? Tôi thấy ông nên phế bỏ đôi mắt của mình đi là vừa rồi đấy."

" Hừ, nguồn tin mà ta cung cấp luôn luôn chính xác tuyệt đối, chỉ tại tên ngốc nhà ngươi quá béo mà thôi, lúc chạy đến nơi thì người ta đã thoát đi từ đời nào rồi, chỉ để lại con zombie này."

"Ồ, vậy ra đây là lỗi của tôi sao? Khổ người đầy đặn một chút cũng là cái tội à?"

"Hừ, nếu là thời bình thì tất nhiên là không phải, nhưng xin nhắc cho ngươi nhớ hiện tại đây là mạt thế, và việc một con lợn béo như ngươi có thể chạy rông khắp nơi mà tứ chi vẫn nguyên vẹn như thế này quả là một tội ác vô cùng lớn đối với nhân loại… Thôi đủ rồi, không thèm đôi co với ngươi nữa, chuẩn bị về đến cứ điểm rồi kìa."

Hoàng Việt chỉ hừ lạnh một cái, không tiếp tục tranh cãi nữa mà cố gắng cắm đầu chạy. Phía sau lưng hắn, con nữ zombie kia cũng bắt đầu có dấu hiệu tăng tốc đuổi theo. Chạy được thêm một lúc, Hoàng Việt liền thấy trước mắt mình không xa là một căn nhà hai tầng đổ nát. Trong nội tâm của hắn chợt thở phào nhẹ nhõm, đồng thời ánh mắt cũng bắt đầu ngưng tụ, chăm chú nhìn về một miếng vải nhỏ màu đen nằm lơ lửng giữa không trung.

"Lạy Trời, cuối cùng cũng đến nơi rồi. Nào, cố lên béo ơi, chỉ còn một chút nữa thôi…"

Hoàng Việt thần sắc ngưng trọng, trong lòng bắt đầu đếm ngược "Ba, hai,..." Còn chưa đếm đến một, hắn đã nhanh như chớp nghiêng mình đổ người xuống đất và lăn qua phía dưới mảnh vải đen. Nữ zombie thì không chút để ý đến động tác này của Hoàng Việt, chỉ biết điên cuồng mà đuổi theo hắn.

Bỗng một tiếng "Roẹt" vô cùng nhỏ vang lên, đầu của nữ zombie không một tiếng động rớt xuống mặt đất, vô số tia máu từ cổ nó bắn ra xối xả, bắt đầu nhuộm đen lên sợi dây cước được căng ngang rất chặt giữa đường.

Hoàng Việt thấy nữ zombie đã được giải quyết liền lập tức lồm cồm bò dậy, trên miệng nở một nụ cười tươi:

"Khà khà, lại thêm một nạn nhân lên bảng đếm số. Công nhận mình cũng có chút năng khiếu giết zombie đó chứ."

"Này tên béo ngươi đừng quá tự mãn, cái thủ thuật căng dây cước đơn giản này dùng đối phó với vài con zombie không não thì còn được, chứ mà gặp những kẻ thù khác thì ngươi chỉ có nước mà đi ăn cám."

"Thôi, hiện tại tôi đang vui nên không muốn chấp nhất với ông. Cứ mặc xác là dùng cách gi, miễn là có thể giúp cho cả tôi lẫn ông sống khỏe là được."

Nói đoạn, Hoàng Việt bắt đầu lết bộ chầm chầm vào trong nhà. Căn nhà này tuy có phần đổ nát, nhưng dù sao dưới công sức quét dọn của hắn thì trông cũng đã tươm tất lên được phần nào. Tính lại lịch thì hôm nay đã là ngày thứ tư Hoàng Việt đặt chân đến thế giới này.

Hơn ba ngày trước, hắn đột nhiên bị một món Thần khí có tên là Vận Mệnh Nguyên Bảo nhận chủ và bỗng chốc bị đưa đến một hành tinh xa lạ. Kế đó còn ngoài ý muốn thức tỉnh một cái Ma Thần hệ thống cùng một cái Khí linh tính cách lạnh lùng không bao giờ chịu lộ mặt.

Trải qua một phen tìm hiểu, hắn mới biết được nơi đây là một cái thế giới vừa trải qua tận thế khoảng ba tháng, còn về nguyên nhân thì hình như là do nhân loại nơi đây bị một loại Virus lạ cảm nhiễm, làm cho bọn họ mất đi ý thức cùng nhân tính, trở thành một lũ zombie chỉ biết điên cuồng giết chóc…

Còn về phần những người sống sót, bọn họ chỉ biết tập trung trốn tránh trong cái xó xỉnh tăm tối nào đó hòng kéo dài cuộc sống thảm hại này của họ.

Khi biết được chuyện này, ban đầu Hoàng Việt cảm thấy bị sốc rất nặng, hắn nằng nặc đòi được trở về nhà. Đáp lại sự khẩn cầu của hắn, khí linh chỉ phũ phàng nói một câu là nguồn năng lượng để khởi động chức năng Truyền tống đã xài hết, không có biện pháp nào để đưa hắn trở về.

Vào lúc ấy, trời đất bỗng chốc như muốn sụp đổ dưới chân Hoàng Việt. Nhưng mà, theo như những lời úp úp mở mở của khí linh thì vẫn có có khả năng để hắn có thể trở về Trái Đất, nhưng điều kiện tiên quyết đó chính là Hoàng Việt cần phải cố gắng đề cao thực lực cá nhân.

Vậy là cuối cùng, hắn chỉ đành phải ngoan ngoãn ở lại, bắt đầu thích nghi với cuộc sống mới đầy rẫy hiểm nguy này của mình. Và theo như những gì đã thể hiện cho đến giờ, Hoàng Việt có vẻ như đã dung nhập với hoàn cảnh sống nơi đây khá tốt.

Mỗi ngày hắn thức dậy thật sớm, đi ra ngoài săn giết zombie ở những khu vực gần đó, đến chiều tà lại trở về căn nhà này để ăn uống và nghỉ ngơi, quả thật sinh hoạt cũng có thể xem như là không tệ lắm.

Còn về việc tại sao hắn phải đi săn giết zombie, đồng thời làm sao lấp đầy cái bụng phệ của mình? Câu trả lời nằm ở chỗ Ma Thần Hệ thống.

"Hệ thống, mau hiện lên."

Hoàng Việt mệt mỏi ngã lăn ra giường, trong lòng khẽ niệm. Ngay lập tức, một cái màn hình lập thể liền hiện ra trong đầu của hắn, bên trên đề rất to bốn chữ: Ma Thần Hệ Thống.

Theo như Hoàng Việt tìm hiểu, Ma Thần Hệ thống này thực chất cũng tựa như một kiểu trò chơi MMO, nó được tích hợp đầy đủ các tính năng từ Bảng thuộc tính, Danh sách nhiệm vụ, cùng một số tính năng phụ trợ như Thương Thành, Luyện Dược, Luyện Khí…

Điều tất nhiên nếu hắn muốn sử dụng các tính năng trên, tiền là một thứ không thể thiếu. Ma Thần Hệ thống chỉ sử dụng mỗi một loại tiền tệ có tên là Ma Thần tệ, và để kiếm được Ma Thần tệ, Hoàng Việt phải thông qua việc tiêu diệt zombie cùng hoàn thành nhiệm vụ mới có được.

Trong hơn ba ngày này, hắn chỉ dựa vào việc đào hố với đặt bẫy cũng đã giết được tầm sáu con zombie, mỗi con đều mang đến cho hắn 10 Ma Thần tệ, đủ để Hoàng Việt từ trong Thương Thành đổi lấy một ít đồ ăn cùng thức uống.

Nói tóm lại, cuộc sống của Hoàng Việt hiện tại nếu như bỏ qua việc hằng ngày phải săn giết zombie thì chung quy cũng không khác gì lúc trước là mấy, cũng chỉ là ăn với ngủ. Cộng với việc chỗ trú chân của hắn nằm ở giữa một hoang mạc không một bóng người, nguy hiểm hình như vẫn còn chưa có cơ hội tiếp cận được với Hoàng Việt.

Quay lại vấn đề chính, lúc này Hoàng Việt đang mở hệ thống lên để xem Bảng thuộc tính của mình có biến hóa gì thêm so với hôm trước hay không, đây cũng chính là thú vui duy nhất của hắn trong mấy ngày nay. Trong chớp mắt, màn hình hệ thống liền biến ảo, biểu hiện ra thuộc tính của Hoàng Việt.

Kí chủ: Nguyễn Lê Hoàng Việt (Nam)
Chủng tộc: Nhân tộc
Tuổi tác: 18
Đẳng cấp: 1 (75%)
Chức nghiệp: Không

Sinh lực: 9/10
Linh lực: 0/0
Thể lực: 3/8
Công kích: 5
Phòng ngự:7
Nhanh nhẹn: 3
May mắn: 6
(Người bình thường thuộc tính trung bình là 10)

Trang bị: không
Ma Thần tệ: 20
Kĩ năng: Nấu ăn (lv 1- Sơ cấp), Đặt bẫy (lv 1-Sơ cấp).
Kĩ năng đặc thù: Ma Tộc huyết thống (Tăng 50% khả năng đề kháng của cơ thể với các loại độc tố cùng dịch bệnh), Thôn phệ chi tâm (Thôn phệ các loại thiên tài địa bảo trong thiên hạ, có thể ngẫu nhiên tăng lên điểm thuộc tính).

"Ai, cũng đã mấy ngày rồi vậy mà vẫn không lên nổi cấp 2, xem ra đường cách mạng vẫn còn lắm gian truân đây. Tất cả cũng là do lỗi của tên khí linh ấy cả, giá như hắn có chừng vài cuốn thượng cổ công pháp, loại mà tu luyện vài mươi năm là thành thần như trong tiểu thuyết kia thì hiện tại mình đã không phải khổ thế này rồi."

"Hừ, suốt ngày chỉ biết nghĩ vớ va vớ vẩn rồi kiếm cớ nói xấu ta. Thay vì chỉ lo suy nghĩ về những chuyện thiếu thực tế như vậy, ngươi nên tập trung đi giết thêm vài con zombie đi, tiến độ thăng cấp của ngươi quả thật thua cả sên bò rồi đấy."

Đang nằm trên giường suy nghĩ mông lung, chợt giọng nói châm chọc của khí linh lại bắt đầu lải nhải bên tai Hoàng Việt, làm cho hắn giật nảy cả mình.

"Này, khí linh hù người không có thuốc chữa đâu, đừng có mà mở miệng lên nói chuyện một cách bất chợt như vậy. Với lại ông cũng thấy mấy dòng điểm thuộc tính rác rưởi của tôi rồi đấy, muốn nhanh thăng cấp cũng không được…"

"Vậy hay là ta giao cho ngươi một nhiệm vụ nhé, bảo đảm sau khi làm xong ngươi sẽ lên thẳng cấp 2, thấy thế nào?"

"Thôi bỏ đi, ông lại đang tìm cách để gài tôi vào bẫy chứ gì. Mấy cái nhiệm vụ chết tiệt của ông tôi đang è cổ ra làm mà vẫn còn chưa xong đây, đừng có mà tạo cho tôi thêm phiền phức"

"Úi xin lỗi, hình như ngươi nói quá muộn rồi…"

"Keeng! Kí chủ vừa nhận được nhiệm vụ tùy cơ: Giết chết một đầu Biến dị thú. Thời gian hoàn thành nhiệm vụ: 24h"

"…"