Chương 1: Ma Thần hệ thống

Mạt Thế Chi Ma Thần Hệ Thống

Chương 1: Ma Thần hệ thống

Năm 2020, tại quảng trường Thiên An Môn thuộc Bắc Kinh, Trung Quốc…

Hoàng Việt chen chúc trong dòng người tấp nập, trên tay cầm một chiếc iPhone 8S Plus không ngừng chụp ảnh tất cả mọi thứ hắn thấy.

"Chà chà, đây là Quảng trường Thiên An Môn sao? Kiến trúc đúng là đẹp thật, lại còn rất đông và nhộn nhịp nữa chứ, nhưng tuổi gì sánh vai với Quảng trường Ba Đình lịch sử của nước ta, hê hê…"

Vừa chụp ảnh, Hoàng Việt vừa lầm bầm nói nhảm mấy câu bằng tiếng Việt. Hắn cũng chả sợ người khác biết hắn đang nói gì, dù sao hơn mấy tỉ dân Trung Quốc lại có mấy người nghe hiểu tiếng Việt đây? Mặt khác, nếu như yêu nước là cái tội thì Hoàng Việt sẵn lòng chấp nhận án chung thân.

Thật ra, nếu không phải đợt này cha mẹ dùng đủ mọi biện pháp để ép hắn qua đây thăm gia đình người bà con xa thì cho dù đến tám mươi hai năm sau cũng không bao giờ có chuyện Hoàng Việt sang du lịch Trung Quốc.

Đáng lẽ ra, theo thời gian biểu của Hoàng Việt thì đây là thời điểm không thể tốt hơn để chui rúc trong quán net đèn mờ nào đó yên bình đánh Liên Minh. Mùa giải mới đã bắt đầu lâu rồi, và hắn chỉ còn cách vài trận thắng nữa để leo lên hạng Đồng IV, thứ hạng còn cao hơn một bậc so với thần tượng Bronze V của hắn.

Mà thôi, cho dù thế nào thì Hoàng Việt cũng đã qua đến đây rồi, mà lâu lâu được ra nước ngoài thì không có gì sung sướng hơn việc được đi khắp nơi chụp ảnh selfie rồi đăng lên Facebook lấy le với đám bạn. Sau khi chụp hình không ngừng nghỉ hơn một tiếng đồng hồ, Hoàng Việt cũng bắt đầu cảm thấy thấm mệt.

Lặng lẽ đi kiếm một vị trí ngồi upload những bức ảnh hôm nay lên album rồi cực khổ tag hơn gần trăm đứa bạn vào, Hoàng Việt mới cảm thấy thỏa mãn tắt điện thoại. Lơ đãng ngắm nhìn bầu trời xanh, trông dòng khách du lịch tấp nập qua lại, sau đó lại ngắm bia kỉ niệm của lãnh tụ Mao Trạch Đông, hắn bắt đầu lên cơn buồn chán ngồi ngáp ngắn ngáp dài:

"Hơ…hơ… Thôi, đi chơi bữa nay cũng xem như tạm ổn, giờ đi kiếm chỗ để ăn trưa đã. Lạy trời đừng cho con ăn trúng mấy món có chất độc hóa học,bằng không chắc Hoàng Việt này chỉ sống nổi đến năm chín mươi chín tuổi thôi quá."

Đứng dậy, vươn vai, hít sâu một hơi cho tinh thần tỉnh táo, Hoàng Việt bắt đầu đi ra khỏi quảng trường tăm tia tìm kiếm mấy gian hàng bán thức ăn vặt. Có một điều quên kể đó chính là Hoàng Việt kẻ này là một tên rất có tâm hồn ăn uống, thuộc hàng đỉnh cấp trong các loài động vật ăn tạp. Chỉ cần hắn đi đến đâu thì chén cơm của những người xung quanh liền phải chịu sự đe dọa vô cùng to lớn.

"Ăn, ăn nữa, ăn mãi…" đó chính là mấy từ duy nhất có thể hình dung về con người Hoàng Việt. Sức ăn của hắn có thể nói là thuộc hàng kinh khủng, tỉ lệ thuận với trọng lượng cơ thể của hắn.

Hoàng Việt hắn năm nay mới chỉ mười tám tuổi, chiều cao chỉ gần một mét bảy nhưng trọng lượng cơ thể lại đạt mốc 100kg, đủ thể hình dung hắn như một trái banh thịt biết đi. Cũng nhờ sức ăn kinh người ấy mà trong khối 12 của trường, huyền thoại về Việt Thùng Phuy hay Việt Vét Máng được lưu truyền vô cùng rộng rãi.

Cũng may là Hoàng Việt thuộc tuýp người trong nhà không có gì ngoài điều kiện, cha mẹ hắn ta đều là những nhân vật có máu mặt trên thương trường nên tiền tiêu vặt hằng tháng cũng đã đủ để cho hắn ăn uống thỏa thuê. Chứ bằng không thì cho dù trong nhà có sắm được mấy cái máy in tiền đô cũng chưa chắc đã đủ nuôi cơm hắn.

Mà hãy trở lại việc chính, Hoàng Việt sau khi đi một hồi rốt cuộc cũng đã ngắm trúng một gian hàng bán đồ ngọt trông có vẻ vô cùng hấp dẫn. "Hấp dẫn" ở đây không phải chỉ đồ ngọt, mà là chỉ cô gái Trung Hoa đứng bán hàng. Trông thấy mĩ nữ, Hoàng Việt liền không thể tự kiềm chế mà nuốt một ngụm nước bọt, bản tính của Thiên Bồng nguyên soái ngay lập tức lòi ra. Hắn đã hạ quyết tâm phải đi đến chỗ gian hàng ấy mua sạch tất cả mọi thứ rồi sau đó thử xin số điện thoại hoặc nick QQ của cô.

Tuy một bên là người Trung, một bên là người Việt, nhưng nếu có thể cua được người đẹp ngoại quốc thì rào cản địa lí cùng ngôn ngữ cũng không tính là vấn đề gì đối với hắn. Khẽ vuốt lại tóc, giả bộ ra vẻ trai lạnh lùng, Hoàng Việt chầm chậm tiến đến gian hàng đồ ngọt. Thế nhưng, vừa mới bước đi được mấy bước thì không hiểu sao phía sau đầu của Hoàng Việt liền lập tức nhói lên.

"Ái da, bể đầu tôi rồi… Thằng nào, là thằng nào cầm đá chọi tao? Giữa đường giữa sá muốn chơi ngu à, tao gọi 113 báo công an bắt mày chết."

Đau đến choáng váng, Hoàng Việt ngồi khuỵu xuống giửa đường lấy hai tay ôm đầu. Vừa rồi hình như hắn đã bị một vật gì rất cứng từ phía sau ném trúng, làm cho phía sau đầu sưng lên một cục to.

"Ối giời ơi, chảy máu rồi. [email protected]#k You A$$h^&*-, đừng để bố tìm được mày nhé…"

Vừa ôm đầu nhăn nhó, Hoàng Việt vừa tức giận chửi thề mấy câu. Sờ sờ ngay chỗ cục u, hắn cảm thấy ngay chỗ vết thương đã bắt đầu chảy ra một ít "tương cà". Người đi đường lúc này có hơi chút hiếu kì dừng lại soi mói Hoàng Việt một hồi, kế đó lại tiếp tục bỏ đi như không có chuyện gì.

"Đệch, cái xã hội này vô cảm vãi lòng, chỉ biết dừng lại nhìn mình như thú lạ. Chả biết là do bọn này chai lì cảm xúc rồi hay do nghĩ nhầm mình là người Nhật đây…"

Ngồi giữa đường khoảng chừng một hai phút mà vẫn chẳng thấy cô em bán đồ ngọt xinh đẹp kia hay người qua đường tốt bụng nào tiến đến giúp đỡ, niềm tin về một xã hội văn minh trong lòng Hoàng Việt bỗng chốc bị rạn nứt. Về phần thủ phạm, việc này có lẽ cũng không cần phải bàn đến, giữa dòng người đông như kiến thế này thì tìm thủ phạm bằng niềm tin à?

"Khốn kiếp thật, đáng lẽ ra ngay từ đầu mình nên cố thủ ở nhà, như thế có phải tốt hơn không. Lần đầu cũng như lần cuối nhé China, sau này cho dù chú Bình có trải thảm đỏ từ Hà Nội sang Bắc Kinh thì cũng đừng có mong Hoàng Việt này chịu sang đây."

Lầm bầm làu bàu một lúc, Hoàng Việt lúc này mới chợt để ý ở mặt dưới đất sau lưng hắn hình như có thêm một vật, là một đồng xu nhỏ. Lồm cồm đứng dậy, nhặt đồng xu ấy lên, mắt trái của Hoàng Việt hơi giật giật:

"Đậu, không lẽ thằng đấy cầm đồng xu này ném mình? Đúng rồi, còn dính chút xíu máu của mình nữa này… Thằng đấy nó bị tâm thần hở trời, hay là đang tính học Đạn Chỉ Thần Công? Ủa mà đồng xu này, cảm giác hình như có chút lạ. Á…!!!"

Giữa dòng người tấp nập qua lại trên đường phố Bắc Kinh, thân ảnh của Hoàng Việt chợt lóe lên một vầng sáng ảm đạm rồi lập tức biến mất vô tung. Điều kì lạ ở đây là không một ai ở gần đó phát hiện ra việc này, tất cả vẫn cứ đi lại như bình thường, chẳng mấy chốc đã lấp đầy khoảng trống mà Hoàng Việt để lại…

"Keeng! Vị diện Truyền tống thành công. Số lần truyền tống còn lại:???"

"Đã tìm ra hậu nhân có huyết thống phù hợp, Thần khí Vận Mệnh Nguyên Bảo nhận chủ thành công. Kế tiếp chuẩn bị thức tỉnh khí linh…"

"Keeng! Khí linh thức tỉnh thành công. Ma Thần hệ thống giao diện chính lập tức mở ra."

"Oáp… Ái chà, ngủ say bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng có tên ngốc đã thành công đánh thức ta. Hửm?? Này tên béo kia, nhà ngươi chính là kẻ may mắn ấy à…?"

Hoàng Việt: "…"