Chương 2: Ngọn nguồn

Mạt Thế Chi Ma Thần Hệ Thống

Chương 2: Ngọn nguồn

… Từ thời Thái Cổ, Thần đã luôn là kẻ ngự trị trên tất cả chúng sinh. Bọn họ sinh ra, tồn tại và sở hữu thực lực siêu cường nhờ vào việc hấp thụ lực tín ngưỡng của vô vàn sinh mệnh trong vũ trụ. Đổi lại, trách nhiệm của bọn họ là đứng ở trên cao âm thầm ban phúc, bảo hộ và dẫn dắt các chủng tộc từng bước xây dựng nên một nền văn minh hưng thịnh.

Trong vũ trụ rộng lớn này tồn tại vô số chủng tộc, nhưng tất cả đều được quy về tam đại chủng tộc chính đó là Nhân, Ma, Yêu tam tộc. Mỗi đại chủng tộc lại có riêng cho mình một tín ngưỡng cùng một vị Thần để thờ phụng lần lượt chính là Nhân Thần, Ma Thần cùng Yêu Thần.

Thế nhưng, theo năm tháng qua đi, tín ngưỡng của các chủng tộc đã dần dần bị cải biến. Họ không còn đặt niềm tin vào Tam Đại Thần nữa mà chuyển sang thờ phụng kẻ khác, những vị Thần có thể đáp ứng lời cầu nguyện về vật chất của bọn họ. Và thế là, Nhân, Ma, Yêu Tam Thần lập tức chìm vào trong quên lãng.

Tín đồ và tín ngưỡng, một khi đã không còn hai thứ đó để dựa vào thì giá trị tồn tại của các vị Thần cũng mất đi, cuối cùng kết cục duy nhất dành cho họ đó chỉ có thể là diệt vong.

Thế nhưng đường đường là Tam Đại Thần làm sao họ lại chấp nhận số phận nghiệt ngã ấy? Vì vậy trong những thời khắc cuối cùng, cả ba vị Thần đã cùng nhau thống nhất được một phương pháp đó chính là mỗi vị sẽ tự chuẩn bị một truyền thừa của riêng mình, kế đó đồng loạt thả xuống hạ giới hòng tìm kiếm truyền nhân. Người truyền nhân này sẽ mang trọng trách đem tín ngưỡng Tam Đại Thần một lần nữa truyền bá rộng rãi, tạo cơ hội cho ba vị được phục sinh.

Từ đó, tam đại truyền thừa không ngừng rong ruổi khắp các vị diện để tìm kiếm truyền nhân, nhưng không hiểu sao riêng hành trình của Vận Mệnh Nguyên Bảo lại là gian nan nhất. Trong khi hai đại truyền thừa kia liên tục phát hiện ra nhân tuyển thích hợp thì Vận Mệnh Nguyên Bảo lại phải không ngừng xuyên qua các vị diện nhưng vẫn chẳng kiếm nổi một hạt giống tiềm năng.

Thế rồi trong lúc vô vọng đi ngang qua Trái Đất, ngay khi cảm nhận được khí tức của một người đầy đủ điều kiện tiếp nhận truyền thừa, Vận Mệnh Nguyên Bảo đã lập tức chọn hắn ngay mà không cần nghĩ ngợi. Nhân vật may mắn ấy, chính là một tên béo gọi Hoàng Việt.

… Hoàng Việt dần tỉnh dậy, cảm thấy đầu ẩn ẩn làm đau. Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu không ngừng nhớ lại giấc mơ vừa nãy.

"Đúng là một giấc mơ kì quái. Không lẽ là do đọc tiểu thuyết Trung Quốc nhiều quá nên giờ nằm mơ cũng hoang đường như vậy? Cơ mà sao giấc mơ lại có vẻ chân thật đến thế nhỉ?"

"Bởi vì thật sự nó không phải là mơ, thằng ngốc ạ. "

Hoàng Việt giật nảy mình, nhanh chóng bật người đứng dậy, lớn giọng quát:

"Thằng nào? Là thằng nào vừa nói chuyện với bố?"

Vừa quát lớn xong, không hiểu sao Hoàng Việt liền cảm thấy cả người một trận tê dại như mới bị điện giật trúng, cả người bủn rủn vô lực ngã sấp xuống sàn.

" Hừ, ăn nói không biết lớn nhỏ. Tên béo nhà ngươi thật chẳng có chút tiền đồ."

Âm thanh kì lạ một lần nữa vang lên, ngữ khí còn mang theo chút phẫn nộ.

"Đây chỉ mới là phạt cảnh cáo mà thôi, lần sau nhà ngươi còn dám xưng hô thiếu lễ phép với ta nữa là coi chừng bị ăn một quả Lôi Cầu vào mồm nhé."

Hoàng Việt hai mắt trợn trắng, đầu tóc rối bù nằm co giật dưới sàn, miệng há to phun ra một cột khói đen. Thấy tình huống của Hoàng Việt có vẻ không được ổn lắm, âm thanh kì lạ cũng không khỏi thở dài ngao ngán:

"Ai, tố chất thân thể kém quá. Xem ra ta còn rất nhiều việc cần làm đây."

Không lâu sau, Hoàng Việt một lần nữa tỉnh dậy, cả người run bần bật như cầy sấy.

"Trời ạ, cái quái gì đang xảy ra với mình thế này, là ác mộng? Đúng rồi, chắc chắn là đang gặp ác mộng. Không được, cơn ác mộng này ghê quá, phải mau chóng thức dậy thôi."

"Này, tên béo nhà ngươi làm gì mà tự cấu véo bản thân như người điên thế? Bộ mắc chứng thích bị ngược đãi à?

Âm thanh kia tiếp tục vang lên, ngữ khí chợt trở nên băng lãnh khiến cho Hoàng Việt cũng phải rùng mình.

"Vất vả lắm mới kiếm được một nhân tuyển phù hợp, ta tuyệt đối không để cho ngươi xảy ra vấn đề gì đâu. Cho dù có bị kì nan tạp chứng ta cũng quyết trị cho ngươi được lành lại."

"Thằ… À không, ông kia, ông là ai? Sao lại chỉ thấy tiếng không thấy người?"

"Ồ, có chút tiến bộ rồi đấy. Xin tự giới thiệu, ta là Khí linh của Vận Mệnh Nguyên Bảo, đồng thời từ nay cũng sẽ là người chịu trách nhiệm dạy dỗ và đào tạo ngươi thành tài."

"Quát đờ?!?" Hoàng Việt cảm thấy hơi sửng sốt, vội vàng cất giọng hỏi tiếp:

"Vận Mệnh Nguyên Bảo? Là cái đồng xu cũ rích này à? Với lại chịu trách nhiệm dạy dỗ tôi ý là sao? Xin ông nói rõ ra có được không, đừng có làm tôi hoang mang..."

"Hửm, không phải là ngươi đã biết hết rồi sao? Đoạn hình ảnh lúc nãy, tất cả đều chính là sự thật. Và ngươi, cũng chính là nhân tuyển được chọn để trở thành tương lai Ma Thần, là người bảo hộ mới cho cả Ma tộc …"

Đến đây, sau khi đã xâu chuỗi lại các sự việc, Hoàng Việt coi như cũng đã hiểu ra được chút đỉnh. Nhưng kết quả này cũng khiến cho hắn cảm thấy khó thể tin tưởng được. Nghĩ ngợi một lúc, hắn lại bắt đầu hỏi:

"Theo như những gì ông nói, cùng với đoạn hình ảnh khi nãy thì tôi đây đại khái chính là người được Ma Thần chọn trúng phải không nào? Và nhiệm vụ của tôi là đi khắp nơi truyền bá tín ngưỡng Ma Thần đến cho toàn bộ dân chúng à?"

Khí linh trầm mặc một hồi, sau đó trả lời với ngữ khí khá chua chát:

"Sai rồi, Ma Thần đại nhân là một kẻ rất cố chấp, hắn mới không cần người khác thay mặt mình truyền bá tín ngưỡng. Vốn từ đầu Ma Thần đại nhân đã có ý nghĩ giao lại vị trí này cho truyền nhân rồi, còn lâu ngài mới ham sống sợ chết như hai tên Nhân Thần cùng Yêu Thần kia. Ý nguyện duy nhất của đại nhân đó chính là mong người kế thừa có khả năng tự truyền bá tín ngưỡng của riêng mình, trở thành một đời tân Ma Thần, đủ sức thay ngài thủ hộ Ma Tộc…"

"Ông nói như vậy nghĩa là…"

"Đúng vậy, trên đời này sẽ không còn tồn tại một vị Ma Thần nào nữa, trừ khi kẻ đó là tên béo vô dụng nhà ngươi."

"Thế nhưng tôi là Nhân tộc, cũng không phải Ma tộc, vậy thì tại sao…"

"Thằng ngốc, trên đời này chủng tộc thì có vô số, Ma tộc hay Nhân tộc chỉ là cách nói chung thôi. Cũng giống như mấy tên Bán Long nhân chẳng hạn, hay là bọn Yêu Thú có thể hóa nhân hình, làm sao phân loại được chúng là Yêu tộc hay Nhân tộc đây? Vì vậy vấn đề chủng tộc này ngươi không cần phải để ý, ngươi chỉ cần nhớ một điều rằng trong người của ngươi có tồn tại huyết thống của Ma tộc là được…"

Cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Khí linh, Hoàng Việt liền cảm thấy một trận nhức đầu. Sự tình này xem ra rất là phức tạp đây, nhưng đây cũng có thể tính là một loại kì ngộ dành cho hắn... Chậc, thật không biết nên làm sao cho phải đây. Cảm thấy hơi do dự, Hoàng Việt quyết định hỏi thêm một câu:

"Nè, tôi có thể từ chối thân phận truyền nhân Ma Thần này chứ? Ông cũng thấy đấy, tôi chỉ là một thằng vừa béo vừa bất tài, ngoài kia còn biết bao nhiêu người giỏi hơn tôi, vậy nên…"

Khí linh có vẻ như khá sốc trước câu hỏi này của Hoàng Việt nên phải một lúc sau mới chậm rãi trả lời cho hắn:

"Tên béo nhà ngươi quả thật có chút thú vị đấy, nhưng ta rất tiếc khi phải nói với ngươi một điều: kể từ khoảnh khắc nhặt lên Vận Mệnh Nguyên Bảo thì số phận của ngươi đã không thể nào thay đổi được nữa. Không tin thì hãy thử nhìn ra cửa sổ đi…"

Hoàng Việt trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu, vội vàng dời tầm mắt sang phía cửa sổ thì ngay lập tức cảnh tượng ở bên ngoài khiến cho hắn trợn tròn mắt.

Cát vàng, xương trắng cùng phế tích, đó là tất cả những gì đập vào mắt Hoàng Việt lúc này…

Chương mới hơn