Chương 198: Chỉ e không cứu được
Dãy núi này là biên giới tự nhiên giữa Sơn Đông và Hà Bắc, trong phạm vi 10 dặm có thể nghe tiếng của đủ loại muông thú, bởi vậy có tên Vạn Thú Lĩnh. Đi lên phía bắc càng lúc càng nhiều mây mù, nghe nói tận cùng là một nơi rất nhiều động khẩu kỳ bí, gọi Đoạn Vân Nhai, rất ít người từng qua nơi này.
Vạn Thú Lĩnh nổi tiếng nhất có Vạn Thú sơn trang của Sử gia. Gia tộc này từ xa xưa đã có danh tiếng về luyện thú, từ hổ gấu đến chim chóc loại nào cũng luyện, dần dà bọn họ lấy luôn thú vật làm hình mẫu sáng tạo thành võ công riêng.
Quanh sơn trang có vài tiểu thôn trấn, hầu hết đều nhận bảo hộ của Vạn Thú sơn trang.
Thôn Bắc Lĩnh nằm sâu nhất, hẻo lánh nghèo nàn, địa hình thấp thoải. Dân trong thôn chủ yếu làm nghề săn bắt. Bởi thú vật nơi này đều thuộc loại quý hiếm, nếu chịu khó đi săn, bán một ít da thú cũng đủ trang trải cả năm, cuộc sống của họ cũng không đến nỗi tệ.
Quanh lương đình, một nhóm thanh niên đang tán gẫu.
- Này chuột, làm sao mặt mũi lại như vậy?
- Đệ thật có lỗi với đại ca, có lỗi với các huynh đệ.
- Ngươi lại vừa đi Độc Mộc về à? Thế nào? Lại thua bạc?
Kẻ kia gật đầu ủ rũ.
- Mấy tên ở Độc Mộc đó đều là hạng xảo quyệt, ngươi chơi sao lại chúng chứ? Ài, thôi bỏ đi, chút tiền vặt vãnh đó đáng gì. Tiền tài chết không thể mang theo, quan trọng là phong cách.
Huynh đệ đều gật gù khen phải.
Gã đại ca bỗng thò đầu hỏi nhỏ:
- Hết bao nhiêu?
- Không nhiều, 5 lượng.
- 5 lượng?
Tên đại ca trợn mắt, vỗ đùi đúng dậy:
- Đi!
- Đi đâu?
- Còn đi đâu? Đi đòi. M* nó 5 lượng chứ ít à, bán một tấm da gấu cũng chưa chắc bù lại được. 5 lượng a, đủ cho ông đến Tế Nam thăm hỏi Mai cô nương, vẫn dư tiền một bữa no say đấy...
Huynh đệ nhìn nhau lắc đầu, vừa rồi tên này còn hùng hổ xem tiền như rác.
Hai tên vừa khoác vai đi khuất, đám đông lại tiếp tục trò chuyện.
- Nghe nói vừa hôm trước, Sử gia và Triều gia phải liên thủ...
- Liên thủ? Kẻ nào mạnh như vậy?
- Ta nghe tên tạp dịch cho Triều gia nói là sát thủ Hà Đông gì đó, rất lợi hại.
- Hô, hay ngươi nghe nhầm Sư tử Hà Đông?
- Haha.
Kẻ khác bĩu môi:
- Ta biết tin này còn hay hơn. Ngươi có biết giang hồ gần đây đồn đãi chuyện gì không?
Xung quanh lắc đầu, chuyện giang hồ vô số kể, ai mà biết thằng này muốn nói cái nào.
- Nghe nói sắp đến lúc ma vương hồi sinh, làm hại nhân gian.
- Ồ?
Một tên vỗ bụng cười lớn:
- Xùy, đồ chuột nhắt. Chuyện đó mà cũng tin...
- Ngươi không tin thì cút. Hừ, ông được người bà con ở Đại Danh chính mồm kể lại...
- Haha, bà con Đại Danh? Cả nhà ngươi ba đời đều chưa ra khỏi Vạn Thú, còn Đại Danh.
- Im cho nó kể.
Chưa nói hết câu đã bị đồng đội bịt mồm đạp sang một bên.
Tên kể chuyện đứng hẳn dậy, tay chân vung khắp nơi:
- Ở Đại Danh có một cái chùa rất lớn, nhưng thực tế lại không phải chùa bình thường, bên dưới trấn áp ma đầu chuyển thế gì đó. Nghe nói mấy hôm trước con ma này phá được chùa bay ra rồi, còn giết rất nhiều người. Còn nữa, tin này ta phải trả tiền mới biết. Nghe nói núi Long Hổ ở tận phía nam cũng có ma quỷ hiện thân. Phen này sắp đại loạn tới nơi.
Một đứa gật gù:
- Chẳng phải ở Đại Danh đang loạn đấy sao?
- Không, hai cái này khác nhau. À, mà có khi nào là một không nhỉ? Cái này...
Tên kia gãi đầu cười trừ.
Một đứa vuốt cằm nói:
- Nói đến ma ta mới nhớ, Triều gia đại chiến đem về vài người, nghe đâu bị đâm xuyên người mà vẫn không chết.
- Ghê như vậy? Chẳng lẽ là ma thật.
- Còn không sao. Ta nghe biểu ca ở đó kể, trong miệng tên đó cứ cằn nhà cằn nhằn cái gì mà "xuyên không", "nishikawa yui" các loại, cũng không biết có ý gì luôn. Chắc hẳn là ngôn ngữ âm phủ.
- Cái sau nghe như tên người tái ngoại, nhưng "xuyên không" là gì nhỉ?
- Ta nếu biết, chẳng phải cũng là ma rồi sao?
Một tên đứng phắt dậy:
- Mau đi thôi.
- Đi đâu? Chưa gì ngươi đã sợ chạy rồi?
- Hừ, đi xem ma.
...
Trấn Độc Mộc.
Trần này cạnh thôn Bắc Lĩnh, dân cư đông hơn, có hẳn tửu lâu sòng bạc. Đám thanh niên Bắc Lĩnh bán da thú kiếm được chút tiền, hầu hết không biết tiêu vào việc gì, đều dắt nhau tới Độc Mộc giải trí, vào sòng 10 người hết 9 kẻ trắng tay trở ra.
Có điều, ở cái xó này, ngoài đánh bạc giải sầu cũng không còn thú tiêu khiển nào khác. Ở Độc Mộc cũng có thanh lâu nhỏ, nhưng mấy cô nương ở đó nhan sắc chả ra đâu, thà rằng tìm thôn nữ, vừa miễn phí lại còn chân chất. Nói tỷ dụ, các nàng ấy không có thói quen... Bỏ đi, lạc đề.
Nếu Vạn Thú có Sử gia, thì trấn Độc Mộc có Triều gia. Đứng đầu Triều gia là Triều Thiên Vương, nổi danh hào sảng hiệp nghĩa.
Lúc này, ở hậu viện Triều gia.
- Ngươi muốn làm gì?
- Số mạng hắn sắp hết. Đằng nào cũng chết, không bằng để bần đạo làm phép tẩy trừ đi, còn hơn để ma quỷ lợi dụng thân xác.
- Ngươi không được nói lung tung.
"Sang"
- Ngươi dám chạm vào người hắn, ta đảm bảo ngươi chết không toàn thây.
Căn phòng thoang thoảng mùi dược liệu, cũng tràn ngập mùi thuốc súng.
Giữa phòng, một thanh niên da dẻ trắng bệch đang nằm bất tỉnh, quanh bụng băng bó chằng chịt. Ngồi bên cạnh là một tiểu cô nương đang bắt mạch cho hắn.
Ở cửa, một tên thanh niên đạo sĩ đang hùng hổ hoa tay múa chân đòi trừ ma. Một vị nữ hiệp váy hồng xinh đẹp, sa hồng che nửa mặt, đang rút kiếm chỉa thẳng tên đạo sĩ. Ngoài ra còn một vị cô nương đồ xám, dung nhan mỏi mệt.
Bên ngoài sân đã không ít người tụ tập bàn tán.
- Triều gia lần này cứu ai vậy?
- Không quan tâm, chỉ biết đi cùng hắn có hai mỹ nữ. M* nó lão Tứ ta sống từng này tuổi rồi, còn chưa thấy ai đẹp như vậy.
- Thế còn tên đạo sĩ kia?
- Không rõ, hình như là khách của Thiên Vương.
Ở góc sân, có ba tên thanh niên đang phơi nắng, dáng vẻ thờ ơ.
- Tần huynh đệ, cứ để tên kia gây chuyện sao?
- Có hai con hổ cái trong kia, cho tên mũi trâu kia thêm ba cái mạng cũng chả làm nên trò trống gì.
Nhóm người này không hề xa lạ, chính là Tần Quyền, Thạch Sơn và Lăng Hổ.
Lăng Phong đang trị thương trong phòng, cạnh hắn có tiểu muội muội Tạ Phi Yến, Nguyệt Dung và nữ hiệp áo hồng. Hắn đã trị thương ở Triều gia được vài ngày, tình hình không có biến chuyển, thậm chí còn tệ đi. Dù sao Phong ca cũng bị một kiếm xuyên người, còn sống đều là nhờ hào quang nam chính.
Còn tên đạo sĩ kia, đạo bào hoa văn bát quái to đùng. Cũng là chỗ quen biết cả, "Nhất Thanh Tiên sinh" Công Tôn Thắng.
Chợt đám đông ở sân ồn ã hẳn lên.
- Mau tránh, mau tránh, Thiên Vương tới.
Từ cổng viện, một người y phục chỉnh tề, bộ dáng uy mãnh, dẫn theo một trung niên nam nhân, bên hông đeo túi thuốc, cùng một tiểu y đồng đi vào. Người đi đầu chính là "Thiên Vương" Triều Lam, chủ nhân chỗ này.
Bước vội vào phòng quan sát chốc lát, Triều Lam hắng giọng:
- Cô nương, Lăng thiếu hiệp thế nào rồi?
Nữ hiệp hồng y chỉ lắc đầu thở dài.
Nguyệt Dung bên cạnh một thân đồ xám, chất liệu thô sơ, nhìn không khác nào thôn nữ nào đó. Có lẽ chẳng ai ngờ kia là Tổ trưởng Ưng tổ của Mật Thám ty.
Triều Lam chỉ một người bên cạnh:
- Vị này là Lưu Đại phu, y thuật cao minh, ta vất vả mới tìm được. Hy vọng có thể cải tử hồi sinh cho Lăng thiếu hiệp.
Nữ hiệp liền nói:
- Vậy làm phiền Lưu đại phu.
- Hổ thẹn, hổ thẹn.
Lưu đại phu chắp tay đỏ mặt, mắt gã thực ra đang liếc nữ hiệp nọ. Làm đại phu gần hết đời người, lần đầu gặp mỹ nữ cỡ này. Lưu Đại phu đang tính toán khó dễ chút đỉnh, biết đâu có thể cầm tay người đẹp.
Tạ Phi Yến mắt tò mò nhìn Lưu Đại phu. Ánh mắt cô bé tràn đầy vẻ nghi ngờ, đại loại không tin lão này có thể cứu đại ca.
Quả nhiên, chỉ mấy phân thời gian sau, Lưu Đại phu bất mãn hô:
- Người này rõ ràng hấp hối sắp chết.
Nữ hiệp áo hồng hừ nhẹ bất mãn, điều này ai mà chả biết.
Chỉ có tên y đồng bên cạnh là ánh mắt ngưỡng mộ. Sư phụ không hổ thần y trấn Độc Mộc, tuyệt chứng hấp hối mà nhoáng cái đã nhìn ra luôn.
Nguyệt Dung gắng hỏi:
- Đại phu, liệu... còn cứu được?
Lưu Đại phu vẻ mặt "lực bất tòng tâm":
- Hắn bị kiếm đâm xuyên, ngũ tạng đều nát, mạch tượng phù phiếm. Chỉ e không cứu được...
Nguyệt Dung dù biết trước, vẫn không nhịn được xúc động, thở dài một cái đi ra ngoài.
Triều Lam Công Tôn Thắn cũng lần lượt rời đi.
Lưu đại phu vốn mang tâm lý diễn kiếm thêm chút ít, định liếc sang xem nữ hiệp hồng y phản ứng ra sao, để còn biên tiếp lời thoại. Chẳng ngờ vừa quay đầu đã bị nàng ta mắng:
- Hừ, người bệnh đang hấp hối mới cần đại phu như ngươi "cải tử hồi sinh", nếu hết hy vọng đã gọi người làm quan tài đem đi chôn, còn gọi đại phu làm gì? Không trị được thì lăn, đừng phí thời gian.
- Ta... - Lưu đại phu lắp bắp kinh hãi.
Vị nữ hiệp kia bề ngoài như tiên, thế quái nào ăn nói chả khác nào lưu manh?
Lão biết quả hồng này chắc ăn không vào, liền gắng gượng:
- Vậy... lão phu lại cố lần nữa xem sao. Trước tiên xem thương thế hắn đã, cô nương không ngại ra ngoài được chứ?
- Hừm.
Vị nữ hiệp có lẽ ngại ngùng tháo băng cởi đồ gì đó, nói xong cũng quay lưng đi ra.
Trong phòng chỉ còn Lưu đại phu, y đồng của lão, và Tạ Phi Yến đun nước.
Y đồng tò mò hỏi:
- Sư phụ, người này thực còn cứu được?
Lưu đại phu có lẽ không thèm để ý Phi Yến nhỏ tuổi, lão nghĩ chắc lẽ nha hoàn của Triều gia thôi, nên tặc lưỡi nói:
- Ài, xuyên ngực chết chắc rồi cứu gì nữa.
- Vậy vừa rồi?
- Không thấy người ta mang kiếm sao? Xúc động chém xuống một cái, ta với ngươi chết còn trước cả hắn.
Bỗng nhiên lão lại nghe ai đó thều thào:
- Chậm đã, ta còn chưa chết...
Lưu đại phu không dám quay đầu, bởi vì lão rõ ràng cảm nhận, đoạn kia là từ tên thanh niên đang hấp hối.