Chương 169: Ngưu Lang Chức Nữ
Trời dần tối, khu vực này nằm gần cửa bắc Đại Danh.
Ở một quán nước lụp xụp, vài nhóm người đang ngồi uống rượu, thi thoảng còn to tiếng qua lại.
- Chủ quán, thêm rượu.
- Có đây, có đây.
Những người này đều là dân thuê mướn tạp nham, ban ngày vất vả, đêm đến tập trung lại giải sầu.
Đâu đó có tiếng chó sủa, còn cả tiếng Nhị Hồ ai oán.
Nhị Hồ là đàn Hồ hai dây đặc trưng ở phía bắc Tống, nghe nói xuất xứ từ dân du mục phương bắc, âm sắc khá trầm buồn. Cũng vì xuất xứ du mục nên du nhập vào Tống bị khinh bỉ, chỉ có người nghèo dùng đến.
Một tên thanh niên ngửa đầu húp nốt bát canh, sau đó đưa tay chùi mép. Hắn nhìn sang nghệ nhân trung niên đang kéo Nhị Hồ, nghĩ gì đó cười méo mó:
- Ài! Không nghĩ có ngày trở lại cái cảnh này.
Đám Lăng Phong mang áo tơi nón lá, râu ria dán đủ kiểu, ngồi húp canh sùm sụp ở một góc. Hai năm trước Lăng Phong cũng như những người kia, trời chập tối hết việc làm lại ra quán nước ngồi đếm từng văn tiền.
Cả đội chạy nửa ngày trời mới yên ổn.
Trong đánh đấm, kỵ nhất là đánh với quân lính, thể loại này càng đánh càng đông, đánh xong đám này lòi ra đám khác. Cũng may nhóm Lăng Phong đều là cao thủ phản truy tung, thân pháp khủng bố, dễ dàng cắt đuôi được đối phương. Ngay như hai tên Chu Tiểu Xuyên Lưu Bá Huy, tưởng chừng võ công kém nhất hội, thực tế chỉ tính riêng chuyện chạy thậm chí hơn cả Lăng Phong.
Lăng Phong đang chờ cổng thành đổi ca lính, lúc đó cơ may đột phá ra được. Tường thành cao hơn 3 trượng, không có cách. Lăng Phong lúc nhìn thấy cái tường thành kiên cố này, thậm chí còn cao hứng nghĩ đến thơ ca. Gọi là "trừ phi có thuật leo tường, bằng không đành phải như thường mà đi".
Lăng Vâ
Còn có, Lăng Phong nghe ngóng được, Hoa phủ đã bị niêm phong. Thành Bích
Tần Quyền bỗng đá chân Lăng Phong, mắt liếc về Nguyệt Dung ra hiệu.
Nguyệt Dung từ khi vào quán chỉ trầm lắng nhìn trời mưa, không nói nửa chữ. Thi thoảng lại quay sang chăm sóc cho cô bé người Liêu. Cô bé kia đã tỉnh lại từ hôm trước, nhưng cũng không nói một câu nào. Hai tỷ muội cứ thế im lặng cả buổi.
Lăng Phong hỏi:
- Cô bị làm sao vậy? Đồ ăn không ngon?
Nguyệt Dung vẫn im lặng, dáng vẻ mang tâm sự.
Lăng Phong bắt đầu cảm khái:
- Nhớ ngày xưa ta tích tiền cưới vợ, bữa ăn cũng đều phải cố nuốt như vậy. Một ngày kiếm vài quán tiền...
- Đừng có bốc phét, vài văn tiền còn không có. - Tần Quyền khinh bỉ.
- Đây không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ cưới vợ...
Anh em đưa mắt trách Tần Quyền.
- Rồi rồi, ta sai... - Tần Quyền tiu nghỉu.
- Đến khi tích được vạn lượng...
- Lại bốc...
Tần Quyền định ý kiến, anh em trừng mắt.
Lăng Phong chầm chậm:
- Đến khi đủ tiền, ta tìm gặp nàng. Thì hỡi ôi...
- Hỡi ôi làm sao? Gả cho người khác rồi sao? Hay nàng ta chê ít?
Vài tên bốc vác xung quanh cũng nghe thấy, bàn luận:
- Ài, huynh đệ đừng buồn. Nữ nhân có thiếu gì? Loại hám tiền đó, tốt nhất đừng cưới về a.
- Phải, phải. Tên nào lấy phải tự mình chịu khổ.
Nguyệt Dung tuy ngồi quay lưng, nhưng đầu cũng hơi nghiêng muốn nghe chuyện. Lăng Phong ra vẻ đau đớn nói:
- Ài, đều không phải. Lúc ta gặp lại nàng, thì ta đã... có bạn gái mới.
- Xùy, xùy.
Xung quanh bĩu môi khinh bỉ. Nguyệt Dung người run run, có lẽ đang cố nín cười.
Lăng Phong thấy vậy nói:
- Cô ăn đi mà lấy sức, tối nay chúng ta còn phải hành động, tiêu tốn thể lực a.
Anh em nghe câu này mắt đều lấp lánh, giơ ngón cái bội phục.
"Ông đang nghiêm túc." Lăng Phong trừng mắt.
Nguyệt Dung đột nhiên đứng dậy, mặc vội áo tơi nói:
- Ta ra ngoài.
"Gì đây? Dỗi?"
- Ta nói sai cái gì à?
Tần Quyền ra vẻ kinh nghiệm:
- Huynh hơi trực tiếp quá... nhưng có đảm lượng, rất tốt.
Lăng Phong giơ ngón giữa. Tần Quyền mắt trái nháy liên tục, Lăng Phong không khỏi kỳ quái:
- Ngươi bị đau mắt?
- Huynh mới bị đau mắt, có cơ hội không đuổi theo còn ngồi đó.
Lăng Phong khinh thường:
- Ngươi đừng có ra vẻ già dặn, ông uống nước chuẩn bị cổ họng mà thôi.
Nói rồi đứng dậy phi theo.
...
Trời vừa tạnh mưa vẫn còn khá lạnh, thi thoảng có vài cơn gió thổi qua.
Trên một cây cầu đá, có hai bóng người đang đứng tựa vào lan can.
Đây chính là cảnh hẹn hò kinh điển trong các bộ phim ngôn tình ăn khách.
Lăng Phong rất muốn cởi áo khoác cho nàng ta, chẳng qua hắn hiện tại mặc đúng một lớp áo, nếu cởi ra không khéo lạnh chết. Thôi vậy, tình tiết ngôn tình đành tạm vứt ra sau.
Không thể bày tỏ sự lãng mạn, Phong ca đành ngậm ngùi:
- Trời lạnh, hay là chúng ta quay lại thôi...
- Ngươi có biết hôm nay ngày gì không? - Nguyệt Dung hỏi.
Lăng Phong ngơ ra.
Bấy lâu hắn trời đất không coi vào đâu, tháng thì đại loại còn nhớ, nghe đâu tháng 7, còn lại ngày nào cũng như ngày nào. Ăn rồi chạy đông chạy tây, điện thoại không có, đồng hồ cũng không, biết xem giờ mặt trời đã là khá lắm, Phong ca mới thèm vào để ý ngày nào.
"Sinh nhật nàng ấy? Hay lần đầu tiên gặp ta? Xem nào." Lăng Phong bắt đầu bấm ngón tay.
Nguyệt Dung thấy Lăng Phong mắt đảo liên tục, buông một câu:
- Thật không hiểu vì sao Đại nhân lại thăng ngươi làm Đô Mật sứ.
- Khụ khụ, có lẽ vì thấy ta có tiềm năng ẩn giấu chăng?
Thực tình thì chính Lăng Phong cũng không rõ vì sao Kha lão lại tin tưởng hắn.
Lăng Phong xấu hổ đưa tay quệt quệt mũi. Nguyệt Dung nói tiếp:
- Hôm nay là Thất tịch.
- Mùng 7, Ngưu lang Chức nữ?
Lăng Phong hiểu ra, sau đó liếc nhìn Nguyệt Dung tràn đầy "thâm ý".
"Nàng ấy muốn tỏ tình? Làm sao đây? Bản thiếu gia có vị hôn thê đang chờ ở nhà a." Lăng Phong bắt đầu nghĩ lung tung.
Đang lúc nam chính đấu tranh tư tưởng, lựa chọn xem nên sắp ai làm thê ai làm thiếp, Nguyệt Dung lại hỏi:
- Ngươi có biết những đứa đi cùng ta lần này là ai không?
Lăng Phong hơi bất ngờ.
Hắn không để ý lắm, đại loại chắc thành viên Ưng tổ. Từ đầu Lăng Phong nghĩ cho bản thân, cho huynh đệ, cho mỹ nữ, kể ra đã là cả "bầu trời tư cách" rồi.
Nguyệt Dung buồn bã:
- Chúng đều từ Võ phường đi ra, hăm hở theo ta đi Hà Bắc lập công, rút cục...
Võ phường là nơi bí mật thu nhận trẻ em nhiều nơi, đào tạo mật thám cho Mật Thám ty. Bởi được dạy dỗ từ nhỏ, đây chính là nhân lực chủ chốt của Mật Thám ty. Tên đầu trọc Lăng Hổ luôn mồm gọi sư huynh trong kia chính là Giáo đầu chỗ này, chịu trách nhiệm dạy võ công cho chúng.
Nhân tiện nói một chút.
Mật Thám ty tuyển người có nhiều kiểu. Trong đó những người tuyển mộ nửa chừng hoặc mua chuộc được hầu hết đều không nắm chức vụ quan trọng, bởi xác suất phản bội khá cao, kèm theo kỹ năng mật thám cũng thấp. Trọng yếu vẫn là mật thám được dạy dỗ từ nhỏ. Lăng Phong là trường hợp hi hữu không được đào tạo đã nhận chức vị.
Nói rồi Nguyệt Dung đưa tay quệt khóe mắt, lúc đầu chỉ thút thít, về sau nàng thực sự khóc.
Lăng Phong chỉ biết nói ngắt quãng:
- Ta... xin lỗi.
Lăng Phong tay chân thừa thãi, một tay muốn kéo vai Nguyệt Dung ngả vào lòng mình.
"Trời đất chứng giám, đây hoàn toàn là ý tốt, để nàng ấy có chỗ dựa mà thôi... Thôi được, có một chút ý khác, nhưng không đáng kể."
Nguyệt Dung giống như có linh tính, xoay người chùi khóe mắt, vô tình tránh luôn tay Lăng Phong, Phong ca chưng hửng.
- Lần này theo ta có 10 đứa tất cả, lúc trước đều mồ côi,...
Lăng Phong im lặng nghe Nguyệt Dung kể. Nàng thậm chí tính cách từng đứa một đều nhớ, càng kể giọng điệu càng lạnh lùng.
Lăng Phong càng nghe mồm miệng càng méo xệch, cảm giác nàng ta đang trách mình, giống như hắn chính là người hại những thiếu niên này.
Đột nhiên, Nguyệt Dung quay sang nhìn thẳng Lăng Phong hỏi:
- Ngươi rút cục có mấy phần trung thành với Mật Thám ty?
- 10 phần.
Câu này đã đuợc luyện từ trước, vừa bị hỏi liền bắn ra ngay.
Nguyệt Dung lại rơi vào im lặng, Lăng Phong cũng đành im lặng. Hai người cứ thế đứng trên cầu.
Mãi một lúc, ngay lúc Phong ca vừa nghĩ ra "ý tưởng" mới giết thời gian, Nguyệt Dung đã giành nói trước:
- Ngày này mười mấy năm trước, cả nhà ta bị sát hại. Từ đó ta vào Mật Thám ty, chỉ muốn tìm ra kẻ đã hại gia đình mình, còn ngươi thì sao?
- Ta? À, đại loại vì tiền... À nhầm, là vì quốc gia đang lâm nguy. Không đúng, hiện tại chưa lâm nguy, là vì... giang sơn xã tắc. Đúng đúng, giang sơn xã tắc, xã hội tiến bộ. Khụ.
Nguyệt Dung nghe vậy đột nhiên vui vẻ, rút từ trong người ra một mật hàm, đưa cho Lăng Phong:
- Đại nhân nói, nếu ngươi trả lời "vì tiền" trước tiên, thì đưa thứ này cho ngươi.
Lăng Phong giật mình, vừa rồi hóa ra là "thử" hắn? Báo hại Phong ca còn nghĩ này nghĩ nọ lo lắng sốt vó.
"Còn tưởng ra đây hẹn hò dưới mưa đấy!"
Rất nhanh, Lăng Phong đọc mật thư của Kha lão.
Nội dung cũng không có gì nhiều, đại loại là "khiển trách".
Nhiệm vụ đầu tiên sang Kim, thất bại.
Đụng Thiên Sách phủ, chụp được Mộc Hàm Yên, thả.
Lọt được vào Nam phủ, quên luôn nhiệm vụ chỉ lo ngắm gái.
Mạng lưới nhân sự không đi bổ sung cài cắm thì thôi, ngay cả một chút tin tức thám báo cũng không chịu tìm.
Lần thứ hai đụng Thiên Sách phủ, thua nặng, tổn thất nhân mạng, bị truy đuổi khỏi thành.
Nhìn sang Mộc Hàm Yên, nàng ta chỉ trong vài tháng đã thò chân vào Yên, bề ngoài "giúp đỡ" Triệu Hanh, thực tế chắc chắn đã cài cắm đủ loại vị trí ở Hà Bắc. Quả nhiên không hổ "nữ thiên tài" của Thiên Sách phủ Kim Quốc, so với Lăng Phong hơn cả mấy vạn dặm.
Ai đó đọc đến đây liền chửi đổng:
- Hừ, nàng ta là "boss", anh đây chỉ là nhân viên, trình độ thua lệch là đương nhiên. Lại nói, rõ ràng nhân tài bị đặt sai chỗ. Vừa vào công ty, không đào tạo sơ bộ thì thôi, còn đánh giá sai năng lực chuyên môn, hỏng việc lại đổ cho anh?
Lát sau.
- Ài, thuyên chuyển công tác? Được rồi. Từ giờ anh sẽ nghiêm túc, dù sao cũng từng là nhân viên chuyên nghiệp nha, hồ sơ lý lịch còn có cả khen thưởng đấy, chút giác ngộ công tác có là gì... Khoan, cái gì đây? Hạ bậc lương? Đả đảo, vi phạm hợp đồng, ông bỏ việc, không làm nữa...