Chương 168: Lòng nữ nhân khó dò
Không rõ Từ Tử Lăng giao chiến với Lý Thành ra sao, nhưng lúc này hắn xuất hiện bất thình lình, đứng chắn giữa Lăng Phong và Từ Nguyên.
Từ Tử Lăng cũng chả quý mến gì Từ Nguyên, chẳng qua đều là người Từ gia, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Từ Nguyên mặt hơi tái, tuy vậy gã có lý của mình, không sợ hãi nói:
- Ngươi... rất càn quấy. Ta và tỷ tỷ ngươi bàn chuyện riêng tư, ngươi cho dù là đệ đệ nàng, cũng không có quyền gì xen vào giữa như vậy.
- Hừ, đừng nói nhiều.
Lăng Phong thực muốn giết luôn Từ Nguyên cho rảnh nợ. Mấy người Lăng Phong ở đây, tự tin có thể xử lý luôn Từ Tử Lăng. Nhưng đoạn hội thoại vừa rồi ngoài miếu khiến Lăng Phong lấn cấn.
Đây là chuyện riêng của hắn, không phải chuyện Mật Thám ty hay Phong Vân đoàn gì cả.
Lăng Hổ từng nói một câu, chuyện liên quan đến Từ Nguyên Lăng Vân, Lăng Phong tự dính vào thì tự đi giải quyết. Nghe qua hơi vô trách nhiệm, nhưng Lăng Phong nghĩ lại thấy không sai. Huynh đệ không phải lâu la, muốn sai gì thì sai.
Nói ra, đừng nói trong mắt Từ Nguyên, chỉ sợ trong mắt vài huynh đệ không rõ đầu đuôi, cũng thấy Lăng Phong mới là người hung hăng.
Lăng Phong không có thời gian dông dài, hắn cần đem Lăng Vân rời khỏi Đại Danh gấp. Cuộc nói chuyện giữa Mộc Hàm Yên và Thành Bích ở bãi đất, Lăng Phong nghe hết vào tai. Huynh đệ của hắn dù mạnh đến thế nào cũng không thể chống nổi cả Thiên Sách phủ và quan binh. Triệu Hanh nếu lấy lại quyền lực, chắc chắn sẽ toàn lực đem Lăng Phong vào chỗ chết. Bị nhốt trong Đại Danh, như chim chạy trong lồng, trâu chứ có trâu nữa cũng có lúc chết mà thôi.
Lăng Phong nhìn Từ Tử Lăng nói:
- Từ Nguyên đáng để ngươi bảo vệ sao?
- Cũng giống như ngươi thôi, vì sao muốn bảo vệ nàng ta?
Từ Tử Lăng nói xong chỉ vào Lăng Vân, hỏi lại một câu rất tự nhiên.
Thực tế Từ Tử Lăng tính tình trẻ con, bị người khác hỏi thì hỏi lại, cũng không ẩn ý sâu xa gì. Nhưng Lăng Phong nghe vào tai lại hoàn toàn khác.
Lăng Phong thời gian đầu luôn phủ nhận mình là người của Lăng gia, nhưng giờ này hắn đang đặt mình vào một vị trí trong Lăng gia, xem Lăng Vân là tỷ tỷ. Nếu không, hắn vì sao phải nghĩ cho Lăng Vân đây.
Lăng Phong nhìn Lăng Vân hỏi:
- Vân tỷ, không sao chứ?
- Không có gì.
Lăng Vân khá bình thản, sau đó lại cúi đầu tránh Lăng Phong.
Nhìn bộ dáng kia, Lăng Phong không hiểu ra sao. Có lẽ nào Từ Nguyên lại làm trò gì thuyết phục được Lăng Văn rồi?
Lăng Phong nói:
- Tỷ không cần lo lắng, có ta ở đây, hắn không làm hại được tỷ.
Lăng Vân im lặng không đáp, trái lại Từ Nguyên nói:
- Hừ, ngươi đừng có lúc nào cũng ra vẻ mình đang anh hùng cứu mỹ nhân. Nể mặt ngươi là tộc nhân Lăng Vân, ta mới bỏ qua cho. Nếu không...
- Nếu không cái gì? Ngươi chẳng phải đã làm rồi đấy thôi. - Lăng Phong cười lạnh.
Thằng nhãi họ Từ này rất khá, rõ ràng thuê sát thủ giết mình, bây giờ trước mặt người đẹp lại ra vẻ cao thượng.
Lăng Vân hoàn toàn không biết chuyện chém giết nào, liền đứng lên hơi bất mãn nói:
- Hắn chưa làm gì ta cả, ngươi không nghe thấy sao?
- Tỷ... trách ta?
Lăng Phong hơi bất ngờ, hay nha, làm ơn mắc oán?
Lăng Phong cũng không muốn kể lể ra chuyện Từ Nguyên thuê Từ Tử Lăng giết mình. Từ Tử Lăng đang đứng ở đây, cũng không hề có ý động tay với Lăng Phong, hắn nói ra càng thành trò cười. Có loại sát thủ đứng trò chuyện khách sáo vậy sao?
Hơn nữa, chuyện này nói ra cũng chẳng để làm gì. Để lấy lòng Lăng Vân? Lăng Phong thấy không cần thiết, cũng không có thời gian. Trước sau gì hắn cũng sẽ giết tên Từ Nguyên này, nói hay không cũng thế.
Tinh hình gấp gáp, Lăng Vân lại dây dưa như vậy, Lăng Phong hơi gắt giọng:
- Vân tỷ, chuyện gì cũng nói sau. Chúng ta đi thôi.
Nói xong Lăng Phong cầm lấy tay Lăng Vân muốn kéo nàng đi. Nhưng vừa quay đầu đi vài bước, tay hắn lại bị kéo lại.
Lăng Vân dường như không có ý định đi.
- Vân tỷ, còn thẩn thờ ra đó làm gì?
Lăng Vân ngước nhìn Lăng Phong, mắt mông lung hỏi:
- Ngươi muốn đưa ta đi đâu?
- Trước mắt rời Hà Bắc, sau đó mới tính tiếp. - Lăng Phong đáp.
Lăng Vân ánh mắt hơi loạn, vẫn kiên trì nhìn Lăng Phong, nói:
- Không, ta muốn ngươi tính luôn bây giờ...
- Tính luôn bây giờ?
Lăng Phong không rảnh rỗi đi đoán xem Lăng Vân thực sự muốn gì, hắn nói đại:
- Vậy... về Tô Châu.
- Ngươi thực sự muốn về Tô Châu?
Lăng Vân bỗng lộ ra vẻ thất vọng.
- Đúng vậy, chẳng phải tỷ hôm trước muốn về Tô Châu sao?
- Bây giờ... ta không muốn về nữa.
Nguyệt Dung ở sau hình như hiểu ra gì đó, mắt chỉ liếc nhìn Lăng Phong một lát, rồi bỏ ra ngoài.
Lăng Vân rút trong ra một cái túi vải được buộc đẹp mắt, đưa luôn cho Lăng Phong, nói:
- Cầm lấy, ngươi thích thì tự về Tô Châu đi.
- Đây là cái gì?
Lăng Phong đầu như vào nước, tay cầm cái hộp kia.
Từ Nguyên bên cạnh ánh mắt lộ hàn quang, nhìn chằm chằm cái hộp, hai tay nắm lại. Cả ngày hôm nay gã nói chuyện với Lăng Vân, không đúng, mọi tính toán trước nay của gã, đều vì cái hộp này. Chỉ sợ trong kia là giấy tờ con dấu buôn bán của Lăng gia.
Lăng Phong nói:
- Vân tỷ... có chuyện gì vậy? Lúc này không thể kéo dài a.
Lăng Vân tay rụt lại, nhìn Lăng Phong:
- Ngươi gọi ta là Vân tỷ, vậy ngươi còn cứu ta làm gì?
- Ta... là sao?
- Cứ mặc ta là được.
Lăng Phong ngơ ra.
Bên dưới khách điếm đã có tiếng ồn ào vang lên.
- Liêu tặc ở đâu?
- Bẩm quân gia, trên lầu.
Tần Quyền nghe thấy, nóng ruột nhắc nhở:
- Tứ ca, không chờ được nữa, lính tới rồi. Chừng này còn đánh được, đông hơn thì mệt a.
Lăng Phong nhìn Lăng Vân, thấy cả sự quyết liệt khó hiểu trong mắt nàng, trong khi hắn không hiểu nổi rút cục nàng muốn cái gì.
- Tỷ muốn ở lại với hắn?
- Ta...
Lăng Vân ngừng lại, sau đó nghĩ gì đó nói tiếp:
- Đúng vậy, chẳng lẽ ta phải theo ngươi sao?
Lăng Vân không dám nhìn thẳng mắt Lăng Phong, nàng ngồi xuống ghế, hai tay nắm chặt vào nhau.
- Không phải là theo ai, mà là bây giờ...
Lăng Phong nói không hết câu.
Chẳng lẽ Lăng Vân sau chuyện kia vẫn muốn theo Từ Nguyên, chuyện gì đã xảy ra, nàng tha thứ cho Từ Nguyên?
Nếu vậy Lăng Phong rõ ràng đang thành kẻ nhiều chuyện thừa thải ở đây, ở lại cũng chả có ích gì.
Hắn liền quyết định, quay sang Cao Diệp:
- Tam ca, chuyện hộ tống Đại tiểu thư về Tô Châu, lại phải nhờ huynh và mấy huynh đệ.
- Yên tâm.
Cao Diệp lập tức đáp ứng, nét mặt còn có ý mừng.
Dù sao lâu nay Cao Diệp không xuất hiện cùng Lăng Phong nhiều như Tần Quyền Lăng Hổ, Triệu Hanh có lẽ sẽ không nhằm vào hắn.
Cao Diệp đã thầm để ý Lăng Vân từ lâu, hồi đầu tưởng Lăng Phong cũng để ý nên không dám nói, về sau biết Lăng Phong là thân đệ liền buông tâm, chỉ là bản tính nhút nhát, vẫn không dám thể hiện ra.
Lăng Phong buông tay Lăng Vân, lại nhìn sang Từ Tử Lăng:
- Giao ước hộ vệ cho ta vẫn còn đúng không?
- Còn. - Từ Tử Lăng đáp gọn lỏn.
Quân lính đã đi lên cầu thang lục soát, có tiếng hô hét bên ngoài.
Lăng Phong nói vội với:
- Vậy được, bây giờ người ngươi cần hộ vệ là tỷ ấy. Nếu tỷ ấy không đồng ý, không cho phép kẻ nào đụng đến. Được chứ?
- Được.
Lăng Phong nghĩ gì đó, chỉ vào Từ Nguyên:
- Kể cả hắn.
- Không vấn đề. - Từ Tử Lăng không thèm nghĩ nhiều, gật đầu.
Từ Nguyên trợn mắt há mồm, tên Từ Tử Lăng này có phải là đồng tộc huynh đệ nữa không đây?
Bên ngoài, Tần Quyền đang mỉa mai:
- Mấy vị quân gia rảnh rỗi quá nha. Chúng ta đang giải quyết việc riêng, các vị phi lên đây ý gì?
- Có người tố cáo các ngươi là Liêu tặc phá hoại.
Tần Quyền cười lớn:
- Liêu tặc, hahaha... Ngươi nói xem có người Liêu nào đẹp trai như ta không?
- Nói cũng có lý... - Một tên lính nói nhỏ.
Vừa nói xong đã bị một tên khác chửi:
- Có lý cái đầu ngươi.
Một tên lính mũ sắt tròn bước ra. Nhìn trang phục có cả khải che ngực, kẻ này xem chừng đội trưởng đội tuần tra ở đây. Gã nói:
- Đưa ra vật chứng thân, chúng ta kiểm tra xong mới biết được.
- Được thôi.
Tần Quyền cười khểnh, sau đó gọi:
- Nguyệt Dung muội, mau.
Nguyệt Dung ngẩn ra, mắt bắn hàn quang:
- Ngươi vừa gọi ai?
- Hìhì, Tổ trưởng, thông cảm đi mà, đang giả dạng a...
Nguyệt Dung bực bội, rút ra một ít giấy tờ.
Nói đúng ra, dân chúng thời cổ không có thói quen đem "giấy tờ" đi theo như người hiện đại. Chẳng qua gần đây Đại Danh phủ thường xuyên bị tra xét, gặp dân chúng cẩn thận hơn chút vẫn có thể hiểu được.
Tên đội trưởng tiếp tục quát:
- Những người bên trong đâu, ra ngoài hết.
Lăng Phong đang bực bội, vừa thò đầu ra cửa phòng vừa quát ngược lại:
- M* nó, công an phường mà thôi, có cái quái gì mà hô to gọi nhỏ.
Đám kia ngơ ra, "công an" là gì?
Tên đội trưởng nhìn Lăng Phong, hai bên nheo mắt nhìn nhau một lát. Lăng Phong còn cố ý nhếch mép cười đểu. Nguyệt Dung bên cạnh nhìn Lăng Phong không khỏi chán nản. Mật Thám ty có thể loại Đô Mật sứ thế này, thảo nào...
Nguyệt Dung biết chắc sắp lộ tẩy rồi, nàng vội vã đánh mắt với Tần Quyền.
Chỉ là, Tần Quyền lại làm mặt ngạc nhiên, ra vẻ quan tâm:
- Nguyệt Dung muội, đêm qua ngủ không ngon? Mắt bị đau nhức?
- Ngươi... - Nguyệt Dung triệt để chịu thua.
Hai tên Lăng Tần này đi với nhau quả nhiên phù hợp.
Tên đội trưởng nhớ ra gì đó, vội vã rút trong người ra một bản vẽ, mắt liếc vào đó, sau đó lại nhìn Lăng Phong, sau đó lại nhìn vào bản vẽ.
Tần Quyền từ lúc nào đã lại gần, cũng chum đầu vào xem, cũng liếc nhìn Lăng Phong, còn vuốt cằm bình luận:
- Thằng nào vẽ cái này? Chả chuẩn gì cả. Làm gì có nốt ruồi nào ở đây?
- À, cái này là ta lúc ăn, rớt dầu vào đó. - Một tên lính chêm vào.
Tên đội trưởng hơi nghiêng đầu sang hỏi:
- Sao ngươi biết không chuẩn?
- Thì đó, ngươi tự mình xem đi, cái này không phải đang vẽ hắn sao?
Tần Quyền nói rồi chỉ luôn Lăng Phong.
Tất cả ngơ ra, Nguyệt Dung sắp ngất. Lăng Phong mặt đen thui.
Tần Quyền nhìn ra gì đó, tặc lưỡi hô lên:
- Trời, bắt được người này 1 vạn lượng bạc, phát tài a, quá phát.
- Cái gì? Bắt ai 1 vạn lượng? Để ta. - Từ Tử Lăng lao từ trong ra hô lên.
Lúc ngang qua Lăng Phong, Từ Tử Lăng nháy mắt với Lăng Phong, sau đó phi luôn từ trên xuống. Cây Quân Tử Kiếm hóa ra không hề nhẹ, đè một tên cả đám đều ngã. Đám lính đang đứng ở giữa cầu thang, mất thăng bằng ngã ra sau chổng vó chồng chéo lên nhau.
- Chạy. - Cũng không biết ai nói từ này.
- Bắt lấy chúng, Liêu tặc. Không phải, là Tống tặc. Cũng không phải nốt...
Khách điếm hỗn loạn.