Chương 179: Như Vân sát thủ
Trăng lên cao, thậm chí ngả màu xanh quỷ dị.
Ở một khoảng rừng gần trấn Hướng Hóa, đứng từ đây có thể nhìn rõ cảnh đám Lăng Phong đang đánh nhau. Đám người ngựa của Vạn Thú sơn trang đã đến được một lúc nhưng vẫn đứng từ xa quan sát.
Thiếu trang chủ nọ tên Sử Bân, chỉ mới 19 20 tuổi.
Bạch Vũ đang đậu trên vai Sử Bân, hóa ra là một con chim ưng. Con ưng này phần cánh lông đen, nhưng phần cổ và ức lại có màu trắng. Móng nó đã được bọc sắt, đang quặp vào vai Sử Bân. Để ý mới thấy tuy ngực để phanh ra, nhưng phần vai áo của Sử Bân lại được lót gì đó, xem ra là chỗ đậu quen thuộc của Bạch Vũ.
Sủ Bân đang nắm chặt đao trong tay, mắt nhìn chằm chặp cảnh ở dưới. Cây phác đao của y lưỡi khá dài, khá giống cây Đại Đao của Quan Thắng.
Một hạ nhân trung niên bên cạnh nói:
- Thiếu trang chủ, không ổn, đám này là Như Vân sát thủ, không phải đệ tử thông thường của U Linh, chúng ta nên về báo cho trang chủ.
- Hừ, các ngươi sợ thì tự về đi...
- Thiếu trang chủ, ít nhất cũng phải báo tin.
Sử Bân miễn cưỡng ra lệnh:
- A Quý, tức tốc dùng chim truyền tin. Mà thôi, ngươi cũng cưỡi ngựa về luôn đi.
- Rõ!
Tên hạ nhân tên Quý vội vã cưỡi ngựa rời đi.
Sử Bân tiếp tục quan sát, miệng hỏi:
- Ngươi khẳng định đám đó là Như Vân sát thủ?
- Tiểu nhân chắc chắn. Trang chủ và chúng từng đụng độ nhau. Chỉ là đám này đáng lý có đến mười người, không hiểu sao lần này chỉ tới bảy.
- So với ta thế nào? - Sử Bân hỏi tiếp.
- Điều này...
Kẻ kia ấp úng, gã biết vị Thiếu trang chủ này có chút bản lĩnh, nhưng "ngựa non háu đá", rất thích tranh đua hiếu thắng với người khác, trong sơn trang hầu như không ai không bị Sử Bân đánh qua.
Gã đành lựa lời kể vắn tắt.
Vạn Thú sơn trang giống Bão Độc trại, là một kiểu dân cư cạnh rừng núi phát triển thành.
Ngược lại, U Linh sơn trang khác hẳn, đây là một tổ chức sát thủ ngầm. Chúng đặt tên sơn trang nhưng cơ bản không hề liên quan đến rừng núi hay trang viện nào.
U Linh sơn trang có địa bàn hoạt động ở Hà Đông. Vùng này địa thế hiểm yếu gập ghềnh, nổi tiếng chiến loạn liên miên, xã hội đen trôi nổi khắp nơi.
Khoảng hơn chục năm trước có một vụ huyết án liên quan đến quan viên triều đình, tranh giành bảo vật gì đó. Sau vụ đó, giang hồ đều biết bốn chữ "Như Vân sát thủ", cũng vì thói quen giết người còn khoe tên của đám này. Thậm chí, nhân vụ việc đó, trong võ lâm còn lập hẳn một bảng Ác Nhân cần tru diệt, trong đó có Như Vân sát thủ.
Riêng Vạn Thú sơn trang ngay cạnh Hà Đông nhiều lần đụng độ mới biết đằng sau Như Vân hóa ra còn có cả cái U Linh sơn trang.
"Như Vân" theo lời đồn có 10 thành viên, suốt chục năm qua vẫn không đổi. Nhiều người dự đoán, có lẽ chỉ có tên hiệu là không đổi, còn nhân sự chắc chắn phải đổi. Vì đã vài lần Như Vân ám sát bị tổn thất thành viên, dám chắc phải bị thay thế.
Dù đoán là vậy, nhưng lại không ai khẳng định được, bởi vì đám này có bề ngoài hoàn toàn giống nhau, chỉ có thể dựa trên vũ khí tạm thời đoán ra danh hiệu. Vấn đề là chúng cũng không cố chấp dùng một vũ khí trọn đời, vài tên có khả năng dùng chéo vũ khí lẫn nhau, giống như tên dùng thương đang đấu với Lăng Phong, cho nên rút cục không thể chắc chắn ai là ai.
Còn những chuyện như làm sao thu nạp thành viên, cách thức hoạt động thế nào, thậm chí cách liên hệ thuê sát thủ của U Linh cũng khá bí ẩn. Như đám hạ nhân Vạn Thú sơn trang này, biết tên đã là rất khá, căn bản không thể biết rõ.
Sử Bân tỏ vẻ khó chịu:
- Ta không hỏi mấy chuyện vớ vẩn này, ta muốn hỏi võ công.
Người trung niên cười trừ, gã đã cố ý né tránh, vị thiếu trang chủ này cứ bám không tha.
Nhớ năm đó, Trang chủ Vạn Thú sơn trang Sử Vũ Thi dẫn Tứ Đại Trưởng lão của Sử gia liên thủ đánh với đám Như Vân sát thủ này, đội hình như thế mà vẫn suýt diệt vong. Lúc khẩn yếu may sao gặp người của Cái bang cứu giúp mới tránh được kiếp nạn, cũng từ đó Vạn Thú sơn trang và Cái Bang mới có mối thâm giao đến bây giờ.
Nói như vậy là quá rõ, tầm cỡ Sử Bân đi xuống chỉ vài nháy là xong.
Người kia đành nói:
- Thiếu trang chủ, mười người này ở Hà Bắc chỉ e không có đối thủ.
- Kể cả ta?
Sử Bân không cho là đúng, mặt đen lại tức giận.
- Thiếu trang chủ, chúng nếu một người thì... cũng chưa biết mạnh ra sao, nhưng cả mười người thì...
Sử Bân cười ngạo nghễ chỉ xuống dưới bãi đất:
- Ở dưới kia chỉ có bảy mà thôi.
Người trung niên chỉ biết thở dài, nói ẩn ý đến thế mà vị này vẫn cứng đầu không chịu hiểu cho.
Sử Bân một tay chỉ nói:
- Ngươi xem, ba vây một mà vẫn để tên kia cướp được vũ khí. Mà ta thấy tên kia võ công cũng rất bình thường, thương pháp của hắn đem ra so với đao pháp của ta, chưa đến ba chiêu ta đã thắng.
Người kia vẫn cố khuyên:
- Thiếu trang chủ, đứng từ đây nhìn không tránh khỏi sai sót... Vả lại, trong giao tranh không hẳn cứ chiêu thức hơn là thắng.
- Vậy còn cần gì? Chả lẽ cần mồm mép sao? - Sử Bân cự nự.
"Ai biết đâu đấy?" Người trung niên nghĩ thầm nhưng không dám nói ra.
Sử Bân cố nhìn thêm một lát, sau cùng chịu không nổi chửi:
- Mấy con rùa này, nhìn thật ngứa mắt, đánh như vậy mà cũng đòi đánh...
Nói rồi, Sử Bân thúc ngựa phi xuống dưới.
Đám hạ nhân dù đã dự đoán kiểu gì vị đại gia này cũng sẽ ngứa ngáy xông xuống, nhưng vẫn bị bất ngờ hô theo:
- Thiếu trang chủ, khoan đã...
Người trung niên vội vàng phân phó:
- Không xong, A Hoài, nhanh cầm lấy vật này, tức tốc phi ngựa quay về huyện Vận Thành xin gặp Triều gia. Nói Vạn Thú sơn trang cần giúp đỡ, ngày khác sẽ đền đáp. Nếu có thể nhờ vả báo tin cho Cái bang là tốt nhất.
- Triều gia? Cái bang?
- Đi đi, đừng hỏi nhiều.
Tên kia gật đầu phi như bay đi, đám còn lại thúc ngựa đuổi theo Sử Bân.
...
Bên dưới.
Lăng Phong vô cùng chật vật, hắn không có thời gian vận khí bật Lưỡng Nghi Hộ Tâm.
Dường như hai tên kia biết Lăng Phong có vòng bảo hộ chưa dùng tới, chúng liên tục quấy rối không cho Lăng Phong rảnh tay.
Nhưng điều đáng nói hơn, Lăng Phong có cảm giác kể cả có thời gian, hắn cũng không thi triển Lưỡng Nghi Hộ Tâm được. Khí huyết trong người càng ngày càng loạn, làm cách nào cũng không tụ lại được.
"Chuyện quái gì đây? Thiếu máu? Trúng độc?"
Lăng Phong mặt dần trắng bệch, tay chân đã không còn vững vàng như trước.
Hắn cố gắng lắm cũng chỉ có thể né hai lưỡi giản sắc bén, còn tên dùng song trảo Lăng Phong buộc phải dùng Đại-ma quyền tay không chống trảo sắt.
Lăng Phong dù luyện qua chút ngạnh công, nhưng không thể đạt đến trình độ da cứng như sắt bằng Lăng Hổ. Lúc này quyền đầu của hắn đã nát bấy, máu thịt lẫn lộn, mất hẳn cảm giác.
Trận này, quá chênh lệch. Làm Phong ca ngay cả tâm tư tấu hài cũng không có.
Tưởng như chỉ còn chờ vài nhịp trước khi tuyệt vọng, lưng Lăng Phong chạm một người.
- Lăng huynh đệ, làm sao vậy?
Là giọng của Thạch Sơn, hơi thở không lấy gì làm dễ dàng.
- Ta cũng không biết, khí huyết không tụ được...
Thạch Sơn vội vã hô:
- Huynh đệ, tập trung. Nhanh!
Lăng Hổ dùng một chiêu Phật Pháp Vô Biên đánh mạnh côn xuống đất, tách khỏi đổi thủ rồi lùi lại.
Tần Quyền cũng nghe thấy, hắn đang ngang tay với tên cầm trượng. Tần Quyền có vẻ không tình nguyện, chỉ hừ nhẹ, sau đó nhảy lên một nhịp đạp mạnh vào không trung lộn vòng ra sau.
"Tên này hóa ra cũng biết chiêu này. Ài, cứ tưởng đã hơn hắn một chút. Lại phải cố thêm a."
Lăng Phong không khỏi mất hứng, nhưng nhờ vậy lấy lại được tinh thần.
Nhân tiện nói chuyện võ công cao thấp giữa mấy huynh đệ.
Lăng Phong, Tần Quyền, Lăng Hổ, lúc bình thường cười cười đùa đùa gọi nhau huynh đệ, thực chất âm thầm ganh đua cực mạnh, tuy không ai nói ra. Có lẽ chính vì có Tần Quyền Lăng Hổ bên cạnh mà Lăng Phong mới tiến triển nhanh như vậy, bởi vì hắn luyện bao nhiêu cũng thấy vẫn thua kém hai đứa "nghĩa đệ" này.
Nhất là Tần Quyền. Tên họ Tần này, cứ lúc nào Lăng Phong có trò mới, thằng kia cũng sẽ xuất ra thứ tương tự, lại còn khủng hơn hẳn.
Nếu để ý kỹ một chút, trong bảy huynh đệ, Tần Quyền Lăng Hổ hầu như chỉ nói chuyện với Lăng Phong, ngay cả Cao Diệp thường xuyên đi cùng cũng rất ít trò chuyện, đừng nói gì những người còn lại. Huynh đệ là huynh đệ, nhưng nói chuyện đều dựa trên bản lĩnh.
Ban đầu Lăng Phong yếu nhất trong ba người, bởi hắn gần như không có võ công, ngay cả Phương Hùng còn xem thường, đừng nói Tần Quyền Lăng Hổ. Chẳng qua về sau Lăng Phong lộ ra thần pháp bí ẩn, tạm thời giúp hắn cao hơn chút.
Ở Vĩnh Lạc, Lăng Phong có những bài tập luyện thân kỳ quái, đánh đúng sở trường của Lăng Hổ. Ngoài ra không biết từ đâu có bí kíp luyện khí cực bá đạo. Nhờ vậy Lăng Phong mới dần rút ngắn khoảng cách, được hai đứa nghĩa đệ dần công nhận.
Thạch Sơn buộc phải gọi cả đội tụ lại, vì tên Lý Thành đã im bặt nằm một chỗ, không biết sống chết. Biết vậy lúc đầu gọi Lưu Bá Huy có khi còn có ích hơn.
Thạch Sơn Lăng Hổ liếc nhau, côn khóa vị trí Lăng Phong vào giữa, đồng thời hô lên:
- La Hán Hộ Thể.
Cùng lúc, đối phương bắt đầu chia ba mặt tấn công.
"Choang, choang"
Đội hình La Hán Hộ Thể tạm thời giúp bốn người trở thành bức tường bất khả xâm phạm, hai người chủ thủ phía trước là Lăng Hổ và Thạch Sơn. Tần Quyền dùng khinh công Quỷ Phiêu Phong giữ phần còn lại.
Chỉ là, chưa đến một khắc thời gian, Thạch Sơn buộc lòng nói:
- Lăng huynh đệ, sao rồi, ổn chưa? Như thế này rất không xong, chúng ta phải tìm cách công, nếu chỉ thủ chắc chắn kiệt sức.
- Ta biết...
Lăng Phong mồ hôi ròng ròng. Hắn vẫn không thể thi triển Lưỡng Nghi Hộ Tâm.
Tần Quyền hừ lạnh nói:
- Tách ra đi, ai lo người đó, như vậy đệ mới tự do phát huy hết sức mạnh được.
Lăng Phong im lặng.
Trong đây Lăng Phong mạnh về ám khí, yếu về cận chiến. Quan trọng hắn là mục tiêu chủ chốt của đám kia.
Bấy lâu nay, Tần Quyền chỉ thích solo, một mình hắn là đủ, không muốn hợp đồng tác chiến, phân chia vai trò gì cả. Tần Quyền có lẽ còn chiêu thức bí mật chưa thi triển, hắn tự tin, càng mang tâm lý cá nhân rõ rệt.
Lăng Phong cũng không muốn trách Tần Quyền lúc này.
Sáu người đối phương thân pháp quỷ mị, lờn và lờn vờn, nhoáng cái đã tụ lại tấn công lần hai.