Chương 182: Hiện thực tàn nhẫn

Mật Thám Phong Vân

Chương 182: Hiện thực tàn nhẫn

"Lộc cộc, lộc cộc"

Trên quan đạo về Giang Hoài, đang có một đoàn xe ngựa vội vàng di chuyển.

Một làn gió thổi nhẹ khiến rèm xe nâng lên, chỉ thấy bên trong là một giai nhân xinh đẹp động lòng ngồi thất thần, bên cạnh còn có một tiểu nha hoàn.

- Đại tiểu thư, tỷ làm sao vậy?

- Ta... không sao.

Lăng Vân đáp trong vô thức, nhưng chỉ cần nhìn dung nhan của nàng lúc này, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra nàng có tâm sự nặng nề.

Vừa rồi, không hiểu sao tim nàng bỗng giật thót một cái, giống như có ai đó thân thiết gặp chuyện không may.

Lăng Vân mệt mỏi nói:

- Ta muốn chợp mắt một chút. Lúc nào đến Giang Ninh thì gọi ta dậy.

- Vâng.

Nói rồi Lăng Vân nghiêng người vào thành xe, cứ thế đôi mắt nàng cũng dần nặng trĩu.

Mỹ nhân dần chìm vào giấc ngủ, vài sợi tóc mai đung đua.

Cũng không rõ qua bao lâu, Lăng Vân bỗng nhìn thấy trong mông lung bóng hình một trung niên cao lớn.

Là cha nàng, Lăng Chiến.

Lăng Vân giống Lăng Phong, sinh ra đều không có danh phận, mẹ Lăng Vân chỉ là một nha hoàn trong Lăng phủ, vừa sinh Lăng Vân không lâu thì cũng mất.

Lăng Vân khó hơn Lăng Phong ở chỗ, nàng là nữ. Ở cái xã hội này, sinh con gái thà rằng không sinh, lại còn do nha hoàn thấp kém sinh, không khác gì súc vật trong nhà. Tốn cơm tốn gạo nuôi lớn cũng chẳng để làm gì.

Nhưng ngược lại, chính vì nàng là nữ lại là một may mắn. Nàng không bị Mạnh phu nhân hay Trâu Nhị nương lo sợ tranh giành ngôi thừa kế trong nhà. Cho nên tuy có chút khổ cực, nhưng không bị tính kế hãm hại.

Đối với Lăng Chiến, Lăng Vân hận, nhưng đồng thời cũng cảm kích ông ta. Ông ta tuy gián tiếp hại mẹ con nàng, nhưng kết cục vẫn làm được vài điều một người cha có thể làm. Bảo hộ nuôi lớn Lăng Vân, hơn nữa tin tưởng giao trọng trách cho nàng, dần dần biến nàng thành một đại tiểu thư.

Lúc này, Lăng Chiến đã quay lưng đi khỏi giấc mơ. Nhìn theo bóng lưng kia, Lăng Vân bỗng nhớ đến một người khác. Cũng bóng lưng đó từng đứng che chắn cho nàng.

Trong ánh sáng mờ ảo, bỗng xuất hiện thêm một bóng người.

Lăng Vân muốn nhìn rõ, nhưng cho dù cố gắnng thế nào cũng không thể rõ ràng kia là người nào.

- Vân tỷ, tỷ vẫn khỏe chứ?

Một giọng nói vang lên, còn rất vang vọng.

"Là hắn?"

Bóng hình nọ dần rõ ràng. Khuôn mặt sạm đen, mái tóc cắt ngắn lạ kỳ, nụ cười nửa miệng.

- Hôm đó vì sao tỷ không chịu để ta dẫn đi?

Lăng Vân bỗng thấy ấm ức vô cùng. Nàng muốn kể lể, nhưng lại không tài nào mở miệng ra nổi. Thân thể nàng cũng như bị đông cứng, không cách nào cử động.

Ngày hôm đó hắn hùng hổ lao vào phòng, muốn dẫn nàng rời khỏi Đại Danh. Lúc đó nàng đã hỏi hắn muốn dẫn nàng đi đâu? Hắn nói đi về Tô Châu, nàng đã rất thất vọng vùng vằng đẩy hắn ra.

Hắn không hiểu tâm ý nàng.

Có lẽ cũng chẳng có ai hiểu được tâm ý nàng.

Nàng rất muốn đi cùng hắn. Nhưng, không phải về Tô Châu, cũng không phải Trường An. Nàng muốn hắn dẫn đến một nơi thật xa lạ nào đó. Nơi không còn ai biết bọn họ là ai, không còn ai biết bọn họ là tỷ đệ...

Nhưng lúc này trong mờ ảo, hắn lại như hiểu tâm ý nàng. Hắn bỗng lướt lại gần, ngồi xuống cạnh.

Lăng Vân như ngừng thở, nàng quên trốn tránh, quên giãy dụa, nàng chỉ muốn khóc lớn. Bao nhiêu ấm ức trong lồng ngực như muốn tuôn ra. Cái thứ tình cảm cấm kỵ này đè nén nàng lâu nay đến khổ sở, nó giống như một tảng đá đè lên người nàng, khiến nàng không thể thở nổi.

Bỗng nhiên, hắn đưa tay đỡ lấy đầu nàng, một luồng nhiệt nóng luồn vào miệng Lăng Vân. Nàng vụng về đáp trả.

Trời đất quay cuồng.

Một bàn tay to không biết từ đâu xuất hiện, bỗng vuốt ve xoa bóp lấy bầu ngực của nàng.

Lăng Vân bỗng mở mắt, rùng mình, một nỗi sợ hãi khủng khiếp lan tràn.

"Dừng lại, không được đâu. Chúng ta là... tỷ đệ, thân tỷ đệ, ngươi biết mà."

Nàng muốn hất tung bàn tay ma quái kia, nhưng lại không cách nào làm được.

"Đừng, ta xin ngươi. Chúng ta không thể thế này..."

Lăng Vân thở dốc khủng hoảng. Nàng nửa muốn chạy trốn, nửa muốn ôm lấy hắn, để cho hắn hôn, quên đi tất cả.

- Đại tiểu thư!

Bỗng có tiếng gọi từ rất xa vọng lại.

Lăng Vân ngơ ngác nhìn. Hình dáng hắn bỗng nhiên xa dần, như bị thứ gì đó hút đi, rồi vỡ vụn.

Vừa rồi nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng khi hắn thực ra đi xa, nàng lại muốn hắn trở lại, thật mâu thuẫn.

- Đại tiểu thư!

Lại là tiếng gọi của Tiểu Tinh, lần này rất to rõ.

Lăng Vân thấy trước mắt hoàn toàn trắng xóa.

- Đại tiểu thư, tỉnh lại.

"Lộc cộc lộc cộc"

Cỗ xe ngựa lại dần hiện rõ.

Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ.

- Đại tiểu thư, tỷ mơ thấy ác mộng gì sao?

- Ừm.

Lăng Vân giọng điệu mệt mỏi đáp lại. Giấc mơ vừa rồi lấy đi của nàng rất nhiều sức lực.

Bên ngoài có tiếng ai đó:

- Vân Vân, đã đến Giang Ninh rồi. Nàng chịu khó thêm một lát, ta sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.

Là tiếng Từ Nguyên.

Tiểu Tinh bên cạnh bỗng vui vẻ nói:

- Thật may là về đến Giang Nam kịp Trung thu. Muội còn tưởng sẽ phải ăn Trung thu ở Đại Danh tù túng kia.

- Đã sắp trung thu rồi sao?

Lăng Vân vén rèm xe nhìn, trời chiều thu u ám, giống như tâm tư của nàng.

...

Giang Ninh, thủ phủ Giang Nam.

Thành này còn có một tên gọi khác, Kim Lăng.

Cái tên Kim Lăng xuất phát từ một đoạn cố sự hơn ngàn năm trước, lúc Tần Thủy Hoàng lập Đại Tần. Lúc bấy giờ, nghe nói có một kẻ bí ẩn tìm gặp Doanh Chính, phán rằng phía đông nam nhà Tần có một nơi vương khí rất vượng, nếu Thủy Hoàng không tìm cách hủy đi, sớm muộn cũng có người xưng vương ở đó, quay mũi giáo diệt Đại Tần.

Doanh Chính nghe lời người nọ, đem vàng đến cúng tế ngày đêm, hòng dùng tục khí phá vương khí. Nghe đồn vàng chôn xuống đất vô số kể, đến nỗi người ta gọi đất đó là Kim Lăng, ý tứ "mộ chôn vàng". Chỉ là, Tần Thủy Hoàng lại không ngờ được, ông ta đã tự mình diệt đế quốc của mình. Bởi con trai ông ta Doanh Phù Tô lại ngẫu nhiên từng là hầu gia của vùng đất nọ.

Đến trước lúc Đại Tống giành được thiên hạ, Kim Lăng liên tục là kinh đô của Thập Quốc. Khi Tống diệt Nam Minh, Kim Lăng cũng bị phá hoại không ít, sau bị đổi tên thành phủ Giang Ninh, làm thủ phủ đạo Giang Nam.

Chuyện xưa quá xa vời. Nhưng dù qua bao thăng trầm, Giang Ninh vẫn luôn là địa phương giàu có đông đúc số một số hai Trung Nguyên.

Trời đã về chiều.

Nơi này gần cổng bắc Tam Sơn Môn.

Nghe nói quân Yên bị mắc kẹt ở Hoài Nam không thể đe dọa Giang Nam, nhưng việc ra vào cổng thành vẫn khá nghiêm ngặt. Tệ nhất trước khi trời chập tối, ai cần vào thành đều phải vào sớm, nếu không buộc phải ở ngoài chờ ngày mới.

Tam Sơn nổi danh Giang Ninh, bởi nó án ngự ngay bờ Tần Hoài.

Tần Hoài Kim Lăng, cặp đôi này chỉ cần là người Giang Nam đều biết. Mỗi khi đêm đến, phố thị treo đèn, nam thanh nữ tú dập dìu nhau lên hoa thuyền, bập bồng sóng nước, hớp một ngụm rượu, ngắm nhìn ca múa. Cảnh tượng này ước chừng ai ở đây cũng đã mòn mắt mòn tai.

Trong một quán trà nhỏ, vài tên thanh niên đang nhìn về khách điếm đối diện, xì xào chỉ trỏ.

- Này, ai vậy? Ca kỹ mới của Hoa Phường sao?

- Ngắm chừng không phải, có lẽ là tiểu thư nhà nào đó.

- Tiểu thư? Bổn công tử sống ở đây bao năm, nhà nào sinh con gái ta đều nắm trong tay. Làm sao giữa trời lọt ra một mỹ nhân cỡ này mà không biết được chứ?

- Hêhê, Cao công tử. Lần này tin tức của huynh không bằng ta rồi. Mỹ nhân kia họ Lăng, nghe nói là người Tô Châu đó.

- Tô Châu Lăng gia? Hình như có nghe qua. Mà... không ngờ nha, từ lâu đã nghe nói mỹ nữ Tô Hàng đẹp không kém Giang Ninh chúng ta, lần này quả nhiên đại khai nhãn giới. Để ta qua đó xem.

- Ấy, chuyện này không thể đi riêng chứ? Huynh quên mất chúng ta là Kim Lăng Tứ Đại Tài Tử sao?

Tứ Đại Tài Tử vội vàng đứng dậy băng qua đường. Mấy tên này, bộ dáng tuy cố ra vẻ nho nhã, lưng thẳng ngực ưỡn, nhưng mồm thì bình phẩm thân thể nữ tử, thi thoảng còn phá lên cười dâm tiện, không ra thể thống gì.

Ở phía bên kia đường, một nữ tử đang nhấc chân váy đi vào cửa khách điếm, theo sau còn có nha hoàn và vài thanh niên.

Khách khứa cả sảnh đều quay ra nhìn, nam thì trầm trồ, nữ thì đố kỵ.

"Bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn".

Một mái tóc đen bối cao, đính lên cây trâm ngọc. Da thịt nõn nà sáng bóng như tơ lụa, đôi hàng mi như thu thủy, cánh mũi kiều nhỏ. Dáng người nàng thon dài, yêu kiều diễm diễm. Từng bước chân uyển chuyển hàm súc, tràn ngập sự mượt mà quý phái.

Nàng mặc một bộ váy xòe vintage đen, ống tay bó sát, cổ tay rũ xuống.

Đây cũng là bộ đồ yêu thích nhất của nàng, nó là mẫu thiết kế đầu tiên của tên kia. Nàng còn nhớ hắn nói, kiểu váy này là bảo bối làm đẹp của các nữ minh tinh ở quê hắn, còn nói nữ nhân không đủ khí chất, có cố đua đòi mặc vào cũng chỉ là gà vịt.

Cả bộ váy không hề có hoa văn nào, chỉ một chiếc đai lưng cột đúng "tỉ lệ vàng", làm nổi bật cả 3 vòng thân thể. "Tỉ lệ vàng" trên người nàng, hắn phải chạy theo xin xỏ nàng suốt mấy ngày mới được phép đo. Lúc đó nàng còn mắng hắn, nhưng giờ đây nàng phải cảm ơn hắn. Bất kỳ bộ đồ nào, dù là váy thô chợ trời, mặc trên người "diễn viên quần chúng" rõ tầm thường, một khi rơi vào tay nàng, chỉ chỉnh lại một tẹo theo tỉ lệ, ngay lập tức liền khác hẳn.

Chỉ tiếc, định kiến cổ đại không thể đùng một cái đổi ngay, thiết kế vẫn để chân váy dưới đầu gối, thành ra vẫn mang hơi hướng quý cô những năm 30-40. Dù vậy, vẫn quá đủ thành siêu cách tân.

Đại Tống rộng lớn, Phong Vân tơ lụa dù mới lạ đến mấy, đến nay vẫn chỉ lẩn quẩn ở Trường An. Lăng Vân mặc mẫu váy này dạo Giang Ninh, khiến đám nữ nhân ở đây bấy lâu tự cao tự đại nghĩ mình là nữ tử Giang Nam xinh đẹp, nhìn thấy đều lồi hai mắt ra.

Chẳng qua các chị em vẫn soi mói chê bai là chủ yếu, thậm chí còn mỉa mai nói Lăng Vân là kỹ nữ mới đến. Chỉ có đám nam nhân là nhìn không rời mắt, các anh đây vẫn thật thà hơn cả, đẹp như vậy không nhìn thì chỉ có thiểu năng.

Chỉ tiếc, trên khuôn mặt kia phảng phất vẻ tiều tụy, tuy nhiên lại khiến vẻ đẹp thêm u nhã khó chạm.

- Lăng tiểu thư, xin dừng bước.