Chương 159: Thiên Sát Cô Tinh
Ở một đoạn đường, đang có một nhóm người quây lại kẻ đánh người đá. Chính giữa là một cô bé nằm cuộn tròn giữa đất, không cất nổi một tiếng khóc, chỉ biết lấy tay ôm người mặc kệ đám đông hành hạ.
Cảnh tượng vô nhân đạo, nhưng lại chẳng có ai muốn ra tay ngăn cản.
Mãi một lúc...
- Dừng tay!
Đám thanh niên đang hăng máu bị người ngăn, đều quay sang định mắng chửi. Chỉ là, nhìn thấy người tới lại là một đại mỹ nữ ăn mặc đầy hoa quý, chúng nhân đều nhịn xuống.
Vị tiểu thư nọ là Lăng Vân. Nàng vội vàng lách vào, một tay kéo cô bé kia xem tình hình. Cô bé cả người đã lả đi, xem ra bị đánh quá nặng mà hôn mê.
Hai ngày nay trong thành truy lùng gian tặc ráo riết, Lăng Vân không thể ra ngoài tùy tiện. Trùng hợp là, Lăng Phong cũng không trở về. Điều này khiến Lăng Vân thấp thỏm không yên. Hôm nay rút cục tình hình cũng yên ắng, Lăng Vân mới đánh liều ra phố một lát cho thư thả, nói không chừng nghe được tin gì. Chỉ là vừa ra đường đã gặp cảnh này.
Đám thanh niên không dám phát tác, cũng không phải vì nhìn ra Lăng Vân là tiểu thư. Bình thường đám này mà gặp tiểu thư, lại xinh đẹp quốc sắc thiên hương, không từ ngữ dâm uế mới là lạ.
Chẳng qua Lăng Vân không đi một mình. Bên cạnh nàng ngoài nha hoàn Tiểu Tinh, còn có vài thanh niên võ phục màu đen chỉnh tề, trên ngực huy hiệu đính chữ cái gì đó. Đám lưu manh này ở Đại Danh lâu năm, còn chưa thấy qua trang phục thế này bao giờ. Bang phái tầm thường tuyệt đối sẽ không đồng phục đều rắp như vậy, còn oách hơn cả quan binh.
Lăng Vân đau lòng nói:
- Các ngươi có còn nhân tính hay không? Tại sao đối xử với cô bé đáng thương này như vậy?
Đám thanh niên nhất thời không nói ra được lý do gì ra hồn.
Cao Diệp lạnh lùng:
- Đại tiểu thư hỏi các ngươi đó, ngẩn ra đó làm gì?
Một tên tạm gọi là nhanh nhẹn nói:
- Vị nương tử này, nó là người Liêu, không giết chết đã là nhân tính quá rồi.
Lăng Vân tuy ít ra ngoài, nhưng tin tức gần đây cũng biết một ít, nói:
- Người Liêu? Chẳng phải Vương gia đã thu nhận người Liêu rồi sao?
- Thu nhận thì sao đâu? Một đám man rợ.
"Còn không biết ai mới là man rợ a?" Lăng Vân nghĩ thầm.
Biết không thể nói lý với đám đông, Lăng Vân nói:
- Các ngươi muốn thế nào mới tha cho nó?
Đám người kia liếc nhau.
Thực tế người Liêu ở Đại Danh không hề ít, bình thường đều đi thành nhóm, dân Tống tuy ghét cũng chỉ đứng ở xa chửi rủa. Thi thoảng mới có vài cá nhân lẻ loi như cô bé này, bị đánh đến chết quan phủ cũng đều làm ngơ không hỏi, chuyện này thành cơm bữa ở đây.
Đám đông này bởi vậy chẳng có mục đích gì cụ thể, cứ một kẻ hô hào đánh chết "cẩu Liêu" "ngoại bang", thế là tất cả máu nóng xông lên cùng đánh.
Có điều nhìn Lăng Vân xinh đẹp giàu có, tên kia nói:
- 5 lượng bạc, chúng ta thả nó đi.
Vài người đang xem chuyện đằng sau nhíu mày.
Đánh người Liêu là một chuyện, nhưng hành xử "thu tiền" lại là chuyện khác.
Lăng Vân thở ra, thứ yêu cầu khác nàng không có, nhưng tiền thì nàng rất nhiều. Nàng lấy ít bạc vụn nói:
- Đây là 10 lượng, các ngươi đi đi. Từ nay đừng ăn hiếp...
Nàng còn nói chưa hết câu, tên kia đã chụp lấy chạy đi mất, một đám đuổi theo đòi ăn chia, Lăng Vân chỉ biết lắc đầu.
Chu Tiểu Xuyên lúc này nhớ ra nói:
- Hóa ra là nó...
- Các ngươi nhận ra? - Lăng Vân hỏi lại.
Chu Tiểu Xuyên gật đầu nói:
- Cả nhà nó bị nạn, Đại Đương gia từng cứu một lần bên ngoài thành. Về sau thất lạc, không nghĩ lại ở đây.
Quay lại nhìn cô bé vẫn bất tỉnh, Lăng Vân liền phân phó:
- Vậy được rồi. Ngươi là Tiểu Xuyên đúng không? Mau mang nó về khách điếm. Lại giúp ta gọi đại phu, đây là tiền công.
- Đại tiểu thư cứ an tâm.
Chu Tiểu Xuyên vừa định chạy đi, bỗng có ai đó ngăn Lăng Vân lại:
- Vị nương tử này tấm lòng thật lương thiện. Trước tiên để bần đạo xem qua một lát, đại phu chỉ e vô dụng.
Người tới ăn mặc đạo sĩ, đạo bào có chút bẩn thỉu, phất trần như cái giẻ lau nhà, mái tóc lộn xộn hoa râm, mặt tràn ngập tang thương.
- Chẳng hay tiên nhân đây là...?
- Bần đạo không có đạo danh, nhưng tu luyện ở phái Trung Đông, khụ khụ.
Lăng Vân nửa tin nửa ngờ, nhưng tính mạng của cô bé quan trọng hơn, liền dè dặt:
- Vậy... mời tiên nhân ra tay, nó chỉ sợ đang hấp hối.
Đạo sĩ Trung Đông ngồi xuống, một tay bắt mạch, miệng lẩm bẩm gì đó. Được một lúc, lão nói:
- Vài canh giờ tự khỏi.
- Thực sự?
Lăng Vân mừng rỡ, nhưng lập tức không tin.
Lại nghe lão đạo sĩ nói:
- Mà có chết cũng không vấn đề gì.
- A, tiên nhân... lời này ý gì?
Lão đạo sĩ vẫn điềm nhiên như không nói:
- Cô bé này không có gì phải lo, mệnh nó sẽ không chết được. Trước tiên, nương tử mới đáng lo.
- Ta đáng lo?
Lăng Vân không khỏi giật mình, nàng thì có chuyện gì phải lo?
Cao Diệp bên cạnh bất an chen vào:
- Gượm đã. Ngươi muốn gạt tiền cũng chịu khó nhìn một chút, bọn ta không có dễ lừa vậy đâu?
- Haha, bần đạo đứng đây chỉ chờ nương tử đây xuất hành để gặp mà thôi. Nói xong liền đi, cũng không cần tiền.
Cả đám Hắc kỳ nhìn nhau, nếu đã không lấy tiền, thật là không có lý do gì để ngăn. Bọn họ cũng không tin cả đám đứng đây, lão già này còn có thể động tay động chân gì với Đại tiểu thư được.
Lão đạo phẩy phất trần một cái, bụi bay mù mịt, lão ho sặc sụa nói:
- Khụ khụ. Nhìn vẻ mặt của nương tử, xem ra vì chuyện tình cảm bất kham suy tư thành bệnh, nếu không nghe một chút số mệnh của mình mà tự điều chỉnh, chỉ sợ càng nghĩ càng sai...
- A...
Lăng Vân không khỏi một tay che miệng. Nỗi khỗ trong lòng nàng, chỉ nàng hiểu nhất. Lão đạo sĩ này, ngay cả bắt mạch cũng không cần, hỏi bát tự tên tuổi đều không cần, chỉ nhìn một cái đã nói ra tâm bệnh của nàng, nàng lập tức chấn trụ.
Lão đạo giống như biết rõ phản ứng của Lăng Vân, lại ung dung:
- Nương tử dung mạo tuyệt luân, cũng là tuyệt mệnh. Đó là... Thiên Sát Cô Tinh.
- Thiên Sát... Cô Tinh?
- Đúng vậy. Khắc phu, khắc phụ, khắc tử, khắc thân. Chú định cả đời cô độc. Phàm là nam nhân mà nương tử có liên hệ, đều sẽ gặp phải tai ương, nhẹ thì bệnh nặng thì chết sớm...
Lăng Vân che miệng thất thần, cả người cứng đơ.
Nam nhân mà nàng có liên hệ? Cha nàng Lăng Chiến đang khỏe mạnh thì chết, Nhị thúc Lăng Hùng chết vô cớ, đại ca Lăng Minh bệnh tật quấn thân. Mấy ngày nay Lăng Phong bặt vô âm tín. Còn có, Từ Nguyên ở một phương diện nào đó mà tính vào, thì cũng liên tục bị xui xẻo.
Cái này là... số mệnh của nàng?
Cao Diệp bên cạnh cho dù có lành tính thế nào cũng không khỏi bực bội thay:
- Ngươi có điểm đạo hạnh chút được không? Đây mà là xem mệnh sao? Là chửi người mới đúng đó.
- Ấy, bần đạo vẫn còn lời chưa nói hết...
Mấy đứa Chu Tiểu Xuyên cũng không nhịn được chửi:
- M* nó còn muốn nói hết mới chịu? Mau biến, bằng không bọn ta đánh gãy chân nhà ngươi.
- Haha, thôi vậy đi. Lần khác bần đạo lại nói tiếp.
- Đương gia nói không sai. Đám đạo sĩ đều là một lũ lừa đảo.
- Di, nhưng lão ta thực nhanh nha. Thoắt cái đã đâu mất rồi?
Thực ra, nếu Lăng Phong có mặt ở đây, hắn chắc chắn sẽ nhận ra lão đạo sĩ này.
Chính là lão đạo sĩ đầu tiên mà Lăng Phong gặp ở thế giới này, từng quỵt rượu của Phong ca. Quan trọng là, lão ta dường như quen biết với cả... ngưu đầu mã diện, hoàn toàn không phải đạo sĩ tầm thường.
...
Ở khách điếm tác giả vẫn lười đặt tên.
Lăng Phong vừa ló mặt về, thế nào lại bắt gặp đúng lúc Lăng Vân và mấy người Cao Diệp cũng vừa từ phố trở về. Hai bên nhìn nhau không khỏi sinh lúng túng một lúc.
Rút cục, vẫn là Phong ca da mặt dày hơn cười hỏi:
- Vân tỷ, đã chịu ra ngoài rồi sao? Vậy mới đúng đó, ở trong phòng mãi cũng không tốt. Sắc mặt tỷ hơi nhợt nhạt, ta nhìn mà đau lòng theo. Tỷ chịu khó tẩm bổ một chút đi.
Lăng Vân nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, mắt nhìn vào vô định hỏi:
- Ngươi mấy hôm nay... đi đâu mà không về khách điếm?
Lăng Phong lấy đại lý do nói:
- Ta có chút chuyện ở ngoài.
- Là chuyện của tiêu cục sao? Đã lo xong chưa?
- Tạm thời... đã ổn. Còn tỷ?
Lăng Vân nói tránh đi:
- Ta... muốn rời khỏi chỗ này sớm, ở đây thật hỗn loạn.
Lăng Phong gật đầu. Hắn đến Hà Bắc lấy lý do mở mối làm ăn cho Phong Vân tiêu cục. Còn Lăng Vân lấy lý do mở chi nhánh cho Phong Vân tơ lụa. Rút cục cả hai đều là nói dối.
- Hiện tại đường về kinh chỉ e rất loạn. Cho dù có ra được khỏi thành, sợ là khó mà đi được.
Lăng Vân hỏi:
- Vậy, về Tô Châu thì sao?
- Tô Châu?
Lăng Phong nghĩ nghĩ nói:
- Tô Châu men bờ biển hướng đông nam, chắc không sao. Được, để ta tìm hiểu xem sao.
- Ừm.
Lăng Vân xoay lưng, đi được một bước lại nói:
- Đang loạn lạc, ngươi có ra ngoài cũng... cẩn thận.
- Tỷ không cần lo cho ta.
Lăng Vân nhíu mày:
- Nói cái gì vậy? Ngươi là Tam đệ, sao lại không cần lo chứ.
Lăng Phong cười cười, đưa tay quệt mũi. Hắn cũng không nghĩ sâu xa. Tỷ đệ quan tâm lẫn nhau là chính thường thôi.
Nhìn theo Lăng Vân được Tiểu Tinh dìu lên phòng xong, lại nghe Chu Tiểu Xuyên nói:
- Đương gia, bọn đệ tìm được đứa bé người Liêu hôm nọ rồi.
- A? Thật sao? Ở đâu?
Chu Tiểu Xuyên kể lại một chút, Lăng Phong không khỏi ngậm ngùi. Cũng may cứu kịp thời. Hắn liền ôn tồn nói với mấy huynh đệ:
- Nhớ từ nay đừng đối xử với nó lạnh nhạt. Nó chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.
- Bọn đệ biết rồi.
Lăng Phong bỗng nhớ ra thái độ của Lăng Vân, không khỏi nổi lên hiếu kỳ hỏi:
- Hôm nay tiểu thư ra ngoài, ngoài cứu nó ra còn gặp những ai khác không? Làm sao ta thấy nàng ấy có gì đó buồn bã?
Chu Tiểu Xuyên nhanh nhảu đáp:
- Đại tiểu thư gặp một đạo sĩ...
- Đạo sĩ?
Vừa nghe hai chữ đạo sĩ, Lăng Phong liền dự cảm không xong. Hắn trước nay có thâm thù với đám này, ấn tượng vô cùng xấu, căn bản là gặp một lần đánh một lần.
Lưu Bá Huy ồm ồm chen vào:
- Lão đó đòi xem mệnh cho Đại tiểu thư, nói cái gì mà... Thiên Sát Cô Tinh. Khắc phu khắc phụ khắc tử khắc người thân. Ai càng thân với nàng thì mệnh càng đoản. Ài, Đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, chỉ tiếc...
Lăng Phong không khỏi trừng mắt bất mãn:
- Tiếc cái đầu ngươi. Vớ va vớ vẩn. Vậy mà cũng tin?
- Đương nhiên tin nha. Đại tiểu thư giống như bị nói trúng, mới có tâm sự đấy thôi.
Lăng Phong lập tức hắng giọng:
- Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi gắng sống thêm 800 năm nữa, sẽ chứng kiến mê tín bị khoa học đánh bại, xã hội văn minh chính là thành quả thắng lợi của khoa học. Vạn vật đều có thể giải thích bằng khoa học. OK?
Mấy đứa thanh niên nhìn nhau gãi đầu:
- Khụ, đương gia, huynh nói bọn đệ không hiểu lắm.
Lăng Phong tiếc hận nhìn trời:
- Bỏ đi, bổn gia lại không cách nào câu thông với cổ đại các ngươi. Nói tóm lại, ta tin rằng vận mệnh nằm trong tay mỗi người, với thần linh trăng sao vô quan hệ, không thể có chuyện bị định trước...
Lưu Bá Huy dè dặt nói:
- Vậy tại sao đều là nam nhân, đương gia lại chẳng phải đẹp trai có tiền gì, mà đi đến đâu cũng có mỹ nữ?
- Haha, điều đó là do kiếp trước ta ăn ở tích... Bỏ đi, đó là do nội hàm của ta hơn các ngươi.
Lăng Phong bị đuối lý, lập tức chuyển đề tài:
- Mà gặp phải đạo sĩ lời cát tường không nói lại nói xúi quẩy, sao các ngươi không đập cho hắn một trận. Còn để tiểu thư nghe xong sinh phiền lòng?
Đám Lưu Bá Huy lắc đầu:
- Tên đạo sĩ đó thân pháp rất cao minh, thoắt cái đã biến mất, bọn đệ còn chẳng kịp nhìn.
- Đệ còn nhớ, lão nói mình là đệ tử phái Trung Đông gì đó. Không chừng thực sự là môn phái thần tiên.
Lăng Phong mắt trợn ngược:
- M* lại còn cả phái Trung Đông? Đến từ Dubai sao? Tào lao gì đâu không.
Nói nữa cũng bằng không, Lăng Phong buồn bực bỏ đi. Ài, thân là thanh niên mái trường xã hội chủ nghĩa, chủ nghĩa vô thần, thế quái nào lại đuối lý nha.
Âm phủ có hay không? Có, Phong ca từ đó mà lên đây.
Kiếp trước kiếp sau, đầu thai luân hồi có hay không? Cũng có luôn.
Nói vậy không lẽ số mệnh Phong ca quả thật đã được chú định là cái gì đó, có tự thân vận động thế nào cũng không thoát?
Bỏ đi bỏ đi, không tin không tin. Khoa học nhất định thắng lợi. Bằng không chẳng lẽ thế giới văn minh là sản phẩm của thất bại.