Chương 66: Minh Quân.

Lưu Kim Lưu Kí Truyện

Chương 66: Minh Quân.

Chương 66: Minh Quân.

Louisa ngước mắt nhìn Lưu Kim, nhất thời cảm thấy khó tả, không biết rằng giờ này nên ghen tị hay nên thán phục. Nhưng, nói cho cùng, vẫn là kính trọng hắn.

" Ê, ta nghe nói trong tổ đội lần này còn có một vị tên Ironlance Louisa, xin hỏi có phải là Xạ Thần 8 năm trước??" Dương Túc bắt đầu phiếm.

Truyện kể rằng...

Khi đó, trên trời xuất hiện một đám quái nhân mang đầy mình phi hành trang bị, cứ thế bay tới Ironlance thần điện, quân đội không kịp phản ứng, chỉ có thể trực chờ, người người cảm thấy đáng nguy, chỉ riêng một kẻ không sờn lòng.

Ironlance Louisa năm đó 10 tuổi, một thân tóc dài đến chấm gót, đứng trong gió buốt, giương lên cung đen hoàng tộc, cứ như vậy bắn hạ từng tên từng tên một, nhiều đến mức người ta nói tay nàng máu đã bị cứa ra, cung tên đều mài cho nhuốm huyết.

Nàng đã trở thành biểu tượng lớn, tựa như một sự giáng lâm của nữ thần săn bắn Atermis, bách phát bách trúng, hoàn toàn không bỏ phí một mũi tên nào.

Xạ Thần!!

" Louisa, ta cũng là có nghe như vậy, nói gì đó đi." Lưu Kim tiếp chuyện.

" Đó đúng là ta, tuy vậy giờ ta không còn dùng cung tên được nữa..."Louisa nói ngập ngừng.

" Tại sao??" Lưu Kim hỏi.

" Ta...ta...không nói được!!" Nàng đỏ mặt đáp.

" Tỉ phu, ngươi không hiểu rồi, ta cũng biết giờ nàng không dùng cung được nữa nên mới chỉ hỏi để xác nhận sự kiên trên thôi..." Dương Túc nói.

" Túc Túc, nói đi!!"

"Thế này nhé, ta cầm cung, một tay giương lên phía trước, một tay kéo ra phía sau, giữa hai tay được nối với nhau bằng mũi tên, vì vậy đối với phụ nữ, à không, đối với nàng sẽ sinh ra vật cản về sau..." Dương Túc cười cợt, vừa diễn chậm lại động tác vừa nói.

Lưu Kim mắt ngây ra, hơi bị khó hiểu, xong rất nhanh rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, hắn mặt cũng ửng lên, ái ngại nhìn sang Louisa.

Khi nàng 10 tuổi, vật cản là không có...

Nay nàng 18, vật cản...phải gọi là có hai toà....

Chết, chọc nhầm chủ đề a!

Đúng như Lưu Kim suy đoán, Louisa mất khả năng nhắm bắn chuẩn xác từ khi nàng 13 tuổi, đến nay đã là giải nghệ được 5 năm.

" À ừm, giờ này bên ngoài sáng chưa nhỉ??" Lưu Kim tỉnh bơ đánh trống lảng.

" Đạo sư, ta muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi phải để cho nhân dân giao chiến như thế này, không phải cứ lao đến vừa đánh vừa lui sẽ tốt hơn sao??" Louisa đồng dạng không muốn nhắc đến việc mình cung thuật bị phế.

" Nếu ta toàn phần bảo vệ, nhân dân sẽ theo ta chỉ vì sức mạnh...

Còn như đây, ngươi cũng thấy đó, liền tất cả bọn họ nguyện vì ta mà đổ máu, vì ta mà sát cánh, chúng ta đã hoà vào thành một tập thể, họ theo ta...vì chính phẩm chất của ta...

Ngươi phải hiểu rằng, Ma Vương là một kẻ tàn bạo, không tàn bạo thì cũng là cực điểm mạnh, mạnh đến mức không cần đến thần dân...

Ta cầu thành Minh Quân, chính là không cần quá mạnh, chỉ cần có đồng đội sát cánh ở bên...

Tuy rằng Quân có thể thấp hơn Vương, nhưng ta vẫn ưa thích làm Minh Quân hơn...

Còn nữa, nếu nhân dân hưởng cái hoà bình một cách đơn thuần như vậy, họ sẽ không quý trọng nó, ngươi hãy nhìn vào Cổ Quốc Việt Nam, dù thế giới loạn lạc, họ vẫn như cũ sừng sững bất di bất dịch, chính bởi đó là bài học từ những năm tháng đổ máu...

Nhân dân, là phần tử cấu thành đất nước....

Nhân dân có ý chí, có nhiệt huyết, đất nước mới có thể phát triển...

Qua một lần này tôi luyện, chính bọn họ đã thêm nhiều nhiều quật cường, chính bọn họ có chí tiến thủ..." Lưu Kim điềm đạm hết sức nói.

"Nếu để bọn họ yên lành xem ta đánh bại Bee võ phái, đó chính là nuôi nấng sự vô dụng.

Khi sự vô dụng lớn mạnh, đó chính là mầm mống của tạo phản, chính như câu nhàn cư vi bất thiện.

Đất nước của ta, luật pháp không phải là xiềng xích, nó là thứ để nhắc nhở về lúc chúng ta thoát khỏi hỗn loạn ra sao, cực khổ thế nào, đau đớn đến đâu." Lưu Kim không đợi Louisa đáp liền tiếp lời.

" Nếu để xây đất nước, thì ta dùng Đồng Cảm, dùng Đồng Chí, dùng Sát Cánh, dùng Chia Sẻ để xây!!"

Louisa ngồi phịch xuống, những câu Lưu Kim nói cứ vang vang trong đầu nàng, hoàn toàn là không chịu nổi lượng lớn đạo lý như thế.

Nhân dân, định nghĩa của nàng về nhân dân đã bị hắn đạp đổ, định nghĩa về luật pháp đã bị hắn tráo đi, định nghĩa về Vương đồng dạng lại được gột rửa như mới.

Hắn quả thực là một vị Vương, không, là Đế, là vương bên trong vương!

Bee võ phái chết dần chết mòn, cuối cùng cũng hết sạch, Lưu Kim lại một lần nữa đứng lên phát biểu:

" Ngày hôm nay, các vị đã chơi một ván cược lớn, lấy chính tính mạng của mình đặt vào tay ta, giờ thì chúng ta có thể ăn mừng, nhưng trước hết, hãy nhận của ta một lời cảm ơn sâu sắc!!!

Rất nhanh thôi, sẽ có người tới dạy các vị ngôn ngữ kí hiệu, dần dần sẽ đưa cuộc sống dễ dàng hơn, hãy cùng giơ tay lên, cầu chúc cho những người đã vì chúng ta mà ngã xuống, càng là cầu chúc cho chính chúng ta có một tương lai sáng lạn!"

Dân chúng đứng tụ lại, tất cả giơ tay lên, nhiều cánh chỉ như da bọc xương, nhiều cánh còn đang rỉ máu, Lưu Kim hai mắt cay cay, hắn cũng đã chịu ơn những người này, nếu không phải có họ, e rằng nếu đánh hắn cũng phải để lại nơi này một mạng.

Đó đối với hắn mới là chân chính cảm xúc của một vị vua, sự tương thông đối mặt giữa người với người, cùng đắm mình trong chiến thắng, cùng nghiêng mình trong xót xa, điều này, khẳng định không mấy Vương làm được.

" Hế, Tống Hiên ca đâu??" Đào Hải Bảo nằm vật ra sàn hỏi.

Lưu Kim thoáng lạnh sống lưng, giờ mới để ý vấn đề này, hắn không nói không rằng, lao nhanh ra đường hầm, mạnh mẽ tung một quyền.

-Rầm!!!-

Cửa hầm đổ sụp, nắng chiếu vào gai mắt, tuy vậy người ta vẫn thấy một bóng người giáp đen đang phi hành cực tốc.

" Quản Tống Hiên, ngươi đừng có mệnh hệ gì đấy!!"

Louisa, Luna, Dương Túc, Đào Hải Bảo nán lại một chút, cập nhật thông tin Dương Liễu mới gửi đến.

" Bíp bíp, đã giải mã mặt nạ của ba tên Bata thất tộc lúc trước, liền thấy nơi này cũng nằm trong vùng nhiệm vụ của bọn hắn, khẳng định vẫn còn bảo vật!!"

Đào Hải Bảo mắt sáng lên, hắn mở điện thoại, đối chiếu một chút với truyền thuyết nghe lỏm trong hoàng tộc, liền nở một nụ cười, nói:

" Rìu sắt, rìu vàng, rìu bạc, ta nhất định sẽ có cả ba!!"........

Quản Tống Hiên nằm sát bên bờ sông, cánh tay vẫn đang rỉ máu, mắt hắn lờ đờ nhìn từng chút một máu mình hoà vào dòng nước, nhớ lại lúc đó, hắn lại cắn răng cay đắng.

Hắn lao đến, thể lực gần như đã bị rút hết, vẫn cố sức để đẩy hai thanh trường kiếm về phía phản đồ kia, nhưng tuyệt nhiên là vô dụng. Lục Đằng thoăn thoắt trong gió nhờ vào khả năng ngự khí của Phá Thiên Mã Tấu mà tránh đòn, trả lại một tiếng cười quỷ dị:

" Sư huynh, Song Đô Kiếm Phái, tuyệt tông từ đây!!"

Nói dứt lời, hắn xả ngang một quẹt, đẩy Quản Tống Hiên văng ra, liền chưa hoàn hồn lại tiếp tục tới tấp xả đòn, đến mức trọng thương Quản Tống Hiên mới dừng lại.

" Rồi sư huynh, ta nể tình xưa không giết ngươi, nhưng cứ yên tâm, ngươi có thể dưỡng già được rồi, vết thương ở tay như thế, liền khó mà nhấc kiếm lên đó!!!"