Chương 69: Tiểu Tam.

Lưu Kim Lưu Kí Truyện

Chương 69: Tiểu Tam.

Chương 69: Tiểu Tam.

(Khụ khụ, tác không giỏi xin lỗi, không giỏi bày tỏ, nhưng, ít nhất cũng muốn cảm tạ một lời tới bạn Lưu Thanh Thanh (tên mới của bạn ý) vì đã ủng hộ tác ngay cả khi đây là một cuốn hậu cung, đầy triết lý, còn cái leo vương lưu này nữa, xin chân thành cảm ơn và cam kết tên bạn sẽ trở thành một nhân vật quan trọng!!)

Lưu Kim khí lực dạo này có chút yếu kém, giải đấu còn sắp tới, Nguyễn Nam yêu cầu hắn phải ở nhà dưỡng thương, tạm thời rút quyền di chuyển, chỉ giam lỏng hắn ở Nam Hà thành này. Hắn bây giờ liền chú ý đến một mặt hắn chưa từng nghĩ, chính là hiện giờ hắn còn đang đi học đại học a!

Linh Linh cũng đến lạy tên này, vào học tới giờ tính được nửa năm hơn, hắn ta đi cùng lắm được 1 tháng, học đuổi là không kịp, liền gợi ý:

" Lưu Kim, ta nói này, ngươi có thể học, có thể thi theo kì, nhưng đối với tình trạng này, e rằng không nổi, liền tốt nhất nên chuyển sang học chuyên môn, tốt nghiệp với bằng đặc cấp."

"??" Lưu Kim cười khổ, mắt như viết mấy chữ ‘ Ta không hiểu’

" Ngươi nhìn Dương Liễu, nàng hơn chúng ta một năm, giờ này năm trước viết luận văn về quá trình tạo Ô Xích Lang, liền trực tiếp tốt nghiệp, có bằng về sinh học lĩnh vực, tiếp tục theo học chuyên môn ở đại học quân sự.

Ta, đợi nốt báo giá tháng này của công ti, trình lên khảo nghiệm mặt bằng thị trường của ngành nội thất, viết bài luận, liền có thể lấy bằng lĩnh vực kinh tế, ta còn hảo hảo thiết kế hệ thống phòng thủ mới, đem bản thiết kế bày ra, có thể giật thêm một cái bằng quân sự.

Dương Túc hắn làm cung thủ, cùng Dương Liễu viết cuốn Nhập Môn Cung Thuật, hiện đang thông hành tại một loạt các nơi đào tạo, cũng đã có một cái bằng về võ thuật lĩnh vực.

Ngươi bây giờ, liền viết luận văn đi, ta giúp!!!" Linh Linh sốt sắng giải thích.

" Nhưng…ta viết cái gì bây giờ??" Lưu Kim hỏi.

" Viết cái gì ngươi đặc sắc ý!!!" Linh Linh cũng chỉ có thế gợi ý đến vậy.

" Đây, nhè nhẹ có cuốn Đế Vương Yếu Lược, ta giảng đạo đều được Louisa ghi lại, bên trong thống kê một loạt các Hoàng Đế trong lịch sử, các câu nói nổi tiếng, đạo lý của họ, đạo lý của ta nữa!!" Lưu Kim sực nhớ ra.

Linh Linh khẽ ho khan mấy tiếng, nàng rõ ràng hắn về đạo lý làm vương phải gọi là cực kì hiểu biết, lịch sử cũng nằm trong hắn tài năng, nhưng…, nghĩ xem, cái này nộp, lấy bằng gì??

" Ngươi định lấy bằng gì??" Nàng uốn lưỡi mấy lần, rốt cuộc hỏi.

" Ừm, lấy chứng nhận làm vương được không???" Lưu Kim cười cợt đáp.

" …" Linh Linh nhấc cốc trà, uống một hơi, hít sâu mấy lần, định nói ra gì đó lại thôi.

Thiên Vương hỡi Thiên Vương, muốn làm vua, có dễ thế không???

………

Lưu Kim mò đến phòng hiệu trưởng, thấy bên ngoài đợi sẵn một kẻ, hắn ngồi sang bên cạnh tên kia, bắt chuyện:

" Bạn học, lần này ngươi vì sao bị triệu đến đây??"

" À, ừm, ta mới chuyển đến, hôm nay tới nhập học!!" Vị kia nam tử thân thiên đáp lại.

" Vậy liền làm quen một chút, ta là Lưu Kim!!!" Lưu Kim đưa tay ra, chìa bắt.

" Lưu…Ngươi là…Lưu Kim??? Nam tử kia nhướng mày hỏi lại.

" Ừm, ta chính xác là Lưu Kim, đương kim vô địch Nam Hà Thanh Niên giải!!" Lưu Kim không bất ngờ lắm, dù sao hắn cũng không phải một phàm nhân, ấy cũng là không muốn nói danh tiếng có chút quá cường đại.

" Ngươi....thôi bỏ đi, nói chung là ta cũng rất ưa thích ngươi, chỉ là sắp tới sẽ là quan hệ đối đầu." Nam tử kia mở miệng thở dài.

" Tại hạ là Danh Tam Cương, người gốc Nhật Bản Cổ Quốc, là người tu Taekwondo, sắp tới tham gia giải Thợ Săn Châu Á, ta tới đây cũng để cho quen khí hậu trước!!" Nam tử kia đứng lên hành lễ.

" Câu nệ làm gì, nhỉ...Tiểu Tam??" Lưu Kim không giấu được phá lên cười lớn.

Dương Túc, chỉ sự đầy đủ, mưu trí, nhạy bén, bị Đào Hải Bảo bẻ thành Anh Túc cây thuốc phiện...

Danh Tam Cương, chỉ tâm, thể, mỹ, ba cái mặt phẩm chất của con người đạt đến cường đại, bị Lưu Kim bẻ thành người thừa...

Danh Tam Cương mặt đỏ lên, hắn là kẻ điềm tĩnh, cáu giận cũng không lên đến mặt, không thể mất hình tượng được. Hắn cắn môi trút giận, quay sang nhìn Lưu Kim đang che miệng cười nói:

" Danh xưng, đơn thuần là danh xưng, ta không chấp mấy chuyện đấy, vẫn mong được kết giao hảo bằng hữu...."

Lưu Kim sắc mặt rất nhanh biến đỏi, nụ cười biến mất khỏi mặt hắn nhanh như cắt, giờ ngay cả một thớ cơ hơi nhếch lên cũng là không thấy được. Hắn hiểu chứ, người có thể nhẫn nhịn thế này, thế gian hiếm có. Lưu Kim mặt không nhiệt độ nói:

" Tiểu...À nhầm. Danh huynh, chữ nhẫn thế gian này, một nửa đã trong tay ngươi, khí khái bất phàm lắm, muốn theo ta đi không???"

" Xin lỗi...nhưng chúng ta là thủ địch đó." Danh Tam Cương hơi bất ngờ với vẻ mặt nghiêm túc đáng sợ của Lưu Kim, đến cả lời nói cũng nhỏ nhẹ đi mấy phần.

" Chúng ta đều là hào kiệt, đều ở thời nay tung hoành, vì dân trừ bạo, dăm ba cái cuộc thi ấy, so với nhân dân, đối với ta ngay cả một phần cũng không bằng...

Chúng ta là bằng hữu, ngươi theo ta đi trừ ác tặc, vậy mới có thể xứng với nghĩa vụ, mới đúng với thiên đạo...

Ta nói thật, trên tay ta là cuốn Đế Vương Yếu Lược, nó cũng thể hiện cho mục đích của ta, làm vương, ngươi cùng ta bước trên thiên đạo chứ???"

Lưu Kim dứt lời, bỗng một chút hồi tưởng cảnh đứng giữa nhân dân, đằm thắm vui vẻ, liền có một nhẹ nụ cười thoáng qua, hắn ánh mắt như núi cao, như vực thẳm, nhìn thẳng vào Danh Tam Cương.

Danh Tam Cương hắn ta bây giờ, bất kể cảm xúc gì đều cũng không kiềm nén, cứ như vậy liên tục đổi, từ bất ngờ, ngạc nhiên đến kính sợ, nể trọng...

Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được, ngay cả đối thoại, ngay cả lòi ra cái ý làm vương đầy vô lý kia, Lưu Kim vẫn như cũ áp đảo, thật quá...khủng bố đi!!

" Nếu ngươi không chê, ta rất vui lòng được làm bằng hữu với ngươi..." Danh Tam Cương nói.

" Liền cứ như vậy quyết định, sau giải đấu, ngươi có thể tìm tới ta...không, ngay bây giờ cũng được, liền đi tuần một lượt, ác tặc trên tay chúng ta, sẽ không còn một mống ở Nam Hà thành này!!" Lưu Kim chìa tay ra bắt lần nữa.

Danh Tam Cương tóm lấy tay, giật giật chắc nịch, hắn dường như, đang đối mặt với một đỉnh Thái Sơn, cao mà hùng vĩ, mạnh mẽ mà ôn hoà.

Lão hiệu trưởng mò ra, gọi Danh Tam Cương:

" Học sinh mới, ngươi tên gọi ta quên rồi, vào đây đọc lại..."

" Ngạch, được rồi..." Danh Tam Cương đáp lại..........

" Nè nè, Lưu Kim, ngươi thực sự muốn nộp cái này làm bài luận??" Lão thầy giáo dê cụ Đường A Ngư ngồi cạnh hiệu trưởng cùng mấy lão khác, lắc lắc Đế Vương Yếu Lược hỏi.

" Nghiêm túc, đó, xin được hội đồng khảo nghiệm một phen, kiếm cho ta một cái bằng tốt nghiệp!!" Lưu Kim tựa lưng vào cửa, hời hợt đáp.

" Rồi, đợi mấy ngày liền quay lại lấy kết quả, mà nói thật, ta không nghĩ ngươi có thể đâu!!!" Đường A Ngư đáp trả.

" Cảm tạ!!" Lưu Kim quay lưng đi thẳng, hoàn toàn không muốn dây dưa với lão này nữa.

Hắn bước ra ngoài, khẽ cảm nhận Hắc Kim bám trong người, cảm nhận cái thượng hạng giáp phẩm đó, có một chút vẩn vơ bất an cảm giác. Bỗng, điện thoại hắn vang lên, mở ra liền nghe tiếng Dương Liễu hét lớn:

" Lưu Kim, đại tỉ không xong rồi!!!!"

Lưu Kim thoáng chút ngẩn người, hỏi:

" Đại tỉ??"

" Con cáu cha lắm rồi đó, chẳng nhẽ cha không nhớ nổi mình có bao nhiêu vợ sao!!!" Tiếng Lưu Y Nhiên cũng gắt.

Lưu Kim mặt dần đen lại, hắn qua tâm linh cảm ứng, điều động Hắc Kim xuống chân, cường hoá phi hành tốc độ, dung hợp Thanh Long Du cùng Miêu Chi Tẩu, phóng trên đường nhanh vượt cả phi cơ, theo đường chim bay mà lao đến bệnh viện Quân Y.

Bạch Tiểu Linh!!!