Chương 151: Bất chấp.

Lưu Kim Lưu Kí Truyện

Chương 151: Bất chấp.

Chương 151: Bất chấp.

" Ta phải làm gì??" Lưu Kim hỏi.

" Khà, ngươi có hay không tham gia đã." Nguyễn Nam cười, đáp lại.

" Có, ta không ham mấy cái này công pháp làm gì, cứ việc để như trước đây liền tốt." Lưu Kim gật gật cái đầu.

Hắn hiểu rõ, lúc này bản thân còn sử dụng được một chút thần thông đều là của bố thí, đóng lại phong ấn thiên địa linh khí, mọi thứ liền quay lại như xưa, không có chút nào gọi là đặc sắc tu vi, cố gắng tu hành đều sẽ bị hủy.

" Ngươi hiểu được vấn đề này, cũng là rất tốt." Nguyễn Nam có lời khen.

" Khoan đã, các ngươi nói sẽ mất hoàn toàn hiện giờ tu vi??" Một nam tử lạ mặt nói.

" Đúng vậy, nếu như đóng lại hoàn toàn, ngay cả một chút linh khí cũng không thoát ra, liền là các ngươi phải dựa vào bảo thạch liên tục đập vỡ mới có linh khí để sử dụng. " Nguyễn Nam đáp.

Bậc xa xưa, như Lê Lợi cùng Trần Quốc Tuấn hai vị này, tu luyện ở thời điểm thiên địa linh khí không có chút nào tồn tại, hoàn toàn dựa vào nhọc công đi kiếm bảo thạch về đập lấy tu vi tăng tiến, ý chí vượt khó quá sức kinh thiên, đạt đến cảnh giới cực cùng cực tận như vậy.

" Ta phản đối, bao nhiêu công sức ta tu luyện xong tự ta đi phá bỏ sao!!!" Nam tử khi nãy gào lên.

" Tầm thường, ngươi đúng là không biết nghĩ, bây giờ đối mặt với một thế lực siêu cường như vậy, ngươi ngay cả hơi tàn giãy chết cũng chưa chắc có nổi, liền vậy cũng muốn so đo??" Lưu Kim quăng ra một câu.

" Lưu thành chủ, ngươi tu vi so ra với ta chính là kém cỏi, đừng suy bụng ta ra bụng người!!" Nam tử kia đáp.

" Vô năng, hỏi Phong Lôi Phong đi, xem Linh vị như hắn cảm thấy thế nào về mấy kẻ kia cao tầng??" Lưu Kim hất hàm về phía Phong Lôi Phong đang rúm ró.

" Đừng, đừng hỏi ta!!" Phong Lôi Phong nghe giọng Lưu Kim liền rét lạnh một trận, nói ra hoảng sợ.

" Phong Lôi Phong so ra với ta vẫn yếu!!" Nam tử lạ mặt quát lên.

" Chu Tấn Khang, ngươi đừng có làm càn!!" Nguyễn Nam hừ một tiếng trấn áp.

Lưu Kim nghe được danh tự này, ngược lại thấy có chút quen quen...

Chu Tấn Khang??

Không phải thiếu gia nhà giàu khi xưa muốn theo đuổi Linh Linh sao??

" Ta hiểu người rồi, Chu Tấn Khang, nhà ngươi không phải là võ tu, nếu phế đi ngươi công pháp, chính là đẩy ngươi về lại một cái phế vật, đúng chứ??" Lưu Kim cười đầy châm biếm.

Chu Tấn Khang xác thực là một cái có khí vận người, sớm từ mấy năm trước đã gặp được cơ duyên, tu luyện đã đến cảnh giới vượt trội. Hắn lúc này mặt đỏ lên, máu sôi sùng sục, Lưu Kim là kẻ đi nhiều biết nhiều, vốn là không nhận ra hắn khuôn mặt, nhưng, Chu Tấn Khang vẫn là luôn nghe tin Lưu Kim, biết rõ đối phương thân phận.

Cay cú...

Phải nói, Chu Tấn Khang rất muốn lúc này lao lên bẻ cổ Lưu Kim...

Hắn cảnh giới đã so ra với thế giới thuộc hàng siêu việt bên trên, đạt đến Linh vị Trung giai, càng là thiếu chút cơ duyên đến Cao giai, so ra với Lưu Kim là có tự tin chiến thắng.

" Lưu Kim, Chu Tấn Khang, lúc này không phải lúc để các ngươi bày ra nội chiến!" Nguyễn Nam trấn áp.

"..." Gian phòng lại một lần nữa im ắng.

" Lưu Kim, bên Linh Quang Thành có bao nhiêu người có thể xuất chinh??" Nguyễn Nam hỏi.

" Một người, nếu cần sẽ có hai." Lưu Kim đáp ngắn.

" Ta tình báo không phải thứ để chơi, Linh Quang Thành có ba kẻ cao nhất tu vi là ngươi, Quản Tống Hiên, Bạch Tiểu Linh, cớ vì sao không nói cho đầy đủ??" Nguyễn Nam trưng ra một bộ hết mực hiểu biết cùng già đời nói.

" Ta không nói ta sẽ cho hai bọn hắn xuất chinh." Lưu Kim phản bác.

" Thế ngươi đào đâu ra người thứ 2??" Nguyễn Nam dĩ nhiên là nghi vấn.

" Hắc Kiếm Sĩ Lê Tỉnh, tu vi Đại vị đại viên mãn." Lưu Kim thờ ơ trả lời.

"...dẫu vậy vẫn phải huy động nhiều nhất có thể..." Nguyễn Nam thở dài, phảng phất như biết nói ra lời này sẽ bị Lưu Kim cãi như vả mặt đến nơi.

" Nương tử ta không phải để lấy ra giày xéo, nàng sẽ phải được yên vị sống tốt, còn về Tống Hiên ca, hắn ta vẫn chưa hồi phục, nhờ công của hộ pháp Phong Quận Đệ Tứ cả." Lưu Kim vênh vênh đáp.

" Ngươi!!!!" Chu Tấn Khang nghe một câu nương tử, hai câu cũng nương tử, liền là nóng máu đến nơi, trực tiếp muốn cùng Lưu Kim lên kèo sống chết.

" Thôi!!!!"

"..."

" Nói tiếp, về phần Phong La Quốc, các ngươi có bao nhiêu người??" Nguyễn Nam cũng bó tay với Lưu Kim, bắt đàu chuyển hướng.

" 12 cái hộ pháp tu vi Đại vị, 1 hoàng tử tu vi Linh vị, 1 công chúa tu vi Linh vị." Phong Tin Thức trình bày.

Lê Tỉnh ngồi bên trong Thiên Địa Tâm Thức nghe cũng là có chút chột dạ, nếu như hắn không đem cái sở thú ấy ra mài kiếm, chắc bây giờ đã có thêm 50 cái khiên thịt, tiếc a!

" Bao nhiêu kẻ có thể đi??" Nguyễn Nam hỏi, phòng trừ trường hợp lại như Lưu Kim loại này chối.

" Tất cả, trừ công chúa thôi." Phong Tin Thức đáp.

" Rồi, đến đây tạm thời xong việc này, nói tiếp chủ đề kia. Để đảm bảo cao nhất thành công tỉ lệ, chính quyền sẽ dốc cạn tài lực cùng nguyên liệu để phụ trợ các ngươi tu vi, bảo thạch sẽ được chia đều theo đầu người, có ai phản đối không??"

" Ta có ý kiến, nhà ta có ba suất, được lấy hộ không???" Lưu Kim quang minh chính đại nói.

" Lấy hộ cái đầu ngươi!!!"

" Hạ hỏa, hạ hỏa..."

" Chính quyền kể ra cũng thật kì lạ, cố ý để bọn ta tăng lên tu vi, lúc sau lại sai bọn ta đi đóng lại phong ấn thiên địa linh khí, khác nào nuôi lớn hi vọng cùng khao khát sức mạnh để rồi chính mình đi dập sao, càng là giống nuôi lợn béo đến chín muồi rồi mới thịt, đau đớn ghê a!!!" Chu Tấn Khang phản bác.

" Chu Tấn Khang, xin ngươi vì nước vì dân mà cố gắng." Nguyễn Nam bối rối, cuối cùng cắn răng nói.

Hắn biết, Chu Tấn Khang này không phải kẻ tầm phào, mất đi một người như hắn chính là đang tự bào mòn mình lực lượng, lúc này liêm sỉ cùng tự trọng vứt hết qua một bên, một mực chỉ cần quan tâm có hay không níu lại được tên này cường giả, đến lúc thành công phong ấn, Nguyễn Nam sẽ đích thân đến sửa!

" Nguyễn Nam, chí ít cho ta lĩnh suất của Lê Tỉnh!!" Lưu Kim một lần nữa nói.

" Lĩnh cái đầu ngươi!!" Nguyễn Nam xém chút đã rút ra đồ vật, nhằm đầu Lưu Kim mà đập cho hả giân.

" Nghiêm túc đó." Lưu Kim hết sức nghiêm trọng vẻ mặt, âm trầm ngữ điệu lấy ra.

"...thật??"

" Thật!!"

" Nha, liền tới đây tiếp nhận cái này thiết bị, nó sẽ gắn vào các ngươi làm vật phẩm theo dõi, nếu có ý định cầm bảo thạch chạy trốn, liền là xác định ăn vào mồm một quả nguyên tử chi nấm!!" Nguyễn Nam rút ra một súng gắn hạt nang, bắn vào cổ tay Lưu Kim, nói lớn cho toàn bộ người ở đây ngồi.

Lưu Kim nhói nhẹ một cái, cảm nhận bên trong mình huyết quản chạy một viên nang theo dõi, liền cũng là không có mấy để tâm, nếu hắn thực sự muốn, có thể dễ dàng đẩy ra, nhưng, Lưu Kim đâu phải cái như vậy hạ lưu người, chắc chắn phải tham gia cái này sự kiện cho ra nhẽ.

" Của ngươi đây." Nguyễn Nam mở ra một cái hòm chống đạn, mở ra chính là bằng sinh trắc nhãn cầu của chính hắn, liền là lộ một khối lượng lớn các loại bảo thạch.

" Lấy đi, khi nào năng lượng đạt ngạch cảm biến nó sẽ tự động báo." Nguyễn Nam nhìn Lưu Kim đang sững người, nói.

"Ừm ừm!!!" Lưu Kim vui vẻ hết sức đáp.

Một viên...

Hai viên..

Mười viên...

Hai mươi viên...

Ba mươi viên...

Có chút quá nặng, không nổi tay cầm nữa rồi...

" Ta nhớ khi thử máy chỉ năm viên đi qua liền đã báo đủ cơ mà..." Nguyễn Nam toát mồ hôi, kinh hãi nói ra.

" Ừ, thôi vậy, ta cũng chỉ lấy đến đây thôi." Lưu Kim nhìn lại túi mình, có chút tiếc vì không may túi ba gang.

Nguyễn Nam phảng phất không tin, lao đến, cầm lấy mấy viên lần lượt đưa qua máy, cũng là tới viên thứ sáu liền đã bíp bíp kêu lên, hắn mộng rồi, máy không hỏng, sao Lưu Kim lại như vậy vớ bở.