Chương 152: Mơ tưởng hão huyền.

Lưu Kim Lưu Kí Truyện

Chương 152: Mơ tưởng hão huyền.

Chương 152: Mơ tưởng hão huyền.

Cũng là không bao lâu, Lê Tỉnh đột phá lên Linh vị, càng là bên này Lưu Kim đã tới Linh vị trung giai.

" Ngươi biết chuyện lần này rất nguy hiểm chứ?" Lê Tỉnh nói ra.

" Ừ, những cái kia thần đều nắm rất rõ ta khả năng cùng thông tin, ta nghĩ mấy cái trò bịp thế này căn bản không thể làm gì tốt bọn hắn." Lưu Kim thở dài.

Hắn rõ ràng, đối với lũ kia cao cao tại thượng, mấy thứ này chỉ như kiến cỏ, tựa như đối mặt với tuyệt đối thực lực vậy, bọn hắn nếu lần này hành động, chính là tự mình triệt đi hơi tàn giãy chết.

" Ngươi định thế nào??" Lê Tỉnh hỏi

" Chúng ta căn bản không thể lấy bạo chế bạo, nhưng, lần này nhiệm vụ, vẫn phải làm." Lưu Kim nói ra.

" Ừ, ngươi còn có nương tử, nhi tử, chung quy vẫn phải lo lắng cho tương lai đúng chứ? Dù sao gia quyến ngươi ngươi cũng sẽ không bao giờ đẩy ra đứng mũi chịu sào." Lê Tỉnh vỗ vỗ lưng Lưu Kim.

" Hà, ngươi cũng hiểu đấy, thế hệ tương lai sẽ ngày một vượt trội, nhưng, vẫn là quá sớm để nghĩ đến việc ấy mà trông chờ vào bọn hắn, quan trọng bây giờ chúng ta phải xử lý những cái này thần trước, chỉ có như vậy mới duy trì được mấy ngàn năm yên bình." Lưu Kim cười khổ.

" Ai nha ai nha, ngươi với Linh Linh duyên gặp gỡ không đến từ tu hành hay luyện tập, ngươi hoàn toàn có thể làm một cái yên lành nông phu mà??" Lê Tỉnh trào phúng.

" Nếu thế, ta sẽ phụ lòng cha mất..." Lưu Kim nhớ lại cái kia ảo ảnh, nói.

" Cha...sao??" Lê Tỉnh bày ra bộ mặt âm trầm.

Hắn là linh hồn, nếu nói chua ngoa hơn, hắn là một cái cây tầm gửi mượn xác của Lưu Kim để sinh tồn, tuy rằng thái độ và suy nghĩ của Lưu Kim về Lê Tỉnh là rất tốt, nhưng, hắn vẫn có chút áy náy.

Quan trọng hơn, Lê Tỉnh chắc chắn không có cha mẹ.

"..." Lưu Kim nhận ra đối phương thái độ, bất giác chỉ biết im lặng.

" Lê Tỉnh, nói gì thì nói, ta không tin tưởng việc đi cùng đoàn chính quyền cho lắm, chúng ta sẽ phải vét đáy hòm vốn liếng ra để đấu cùng mấy tên này thần." Lưu Kim tiếp lời.

" Ừ, nghĩa tử nghĩa tận, vì nước quên thân." Lê Tỉnh đáp.

" Trước đó, ngươi có ước muốn gì không??" Lưu Kim hỏi.

"? Kì thực là có." Lê Tỉnh cười, đáp lại.

" Là gì??"

" Ta phải cứu một người."

"Ai??"

" Phong Hạ Mâu, người như nàng, à không, nàng không còn là người nữa, bản nguyên đã chuyển thành ma tâm rồi, nếu lúc này mất đi linh khí gia trì, ta e nàng sống không nổi, mà cho dù có sống nổi, cũng không tài nào có được như lúc này minh mẫn ý chí."

" Ý ngươi là gì??"

" Ta biết ngươi cũng hiểu, ngũ hành bên trong ta có thể liên tục sản sinh linh khí, nói cách khác, khi thiên địa linh khí phong ấn đóng lại, ta cùng ngươi sẽ là hai kẻ hiếm hoi có thể sử dụng công pháp, tuy là cực cùng ít ỏi, nhưng, có vẫn hơn không."

" Ừ."

" Ta muốn ngươi và ta tự hạn chế khả năng ấy."

" Liên quan gì??" Lưu Kim hỏi đầy khó hiểu.

" Linh vị, khả năng chính là triệu hồi linh vật, nhược điểm duy nhất là tiêu hao quá nhiều, nhất là trong thời đại thiên địa linh khí hiếm hoi như đây, ngươi cũng đã thấy Phong Lôi Phong tình huống," Lê Tỉnh giải thích.

"Ừ." Lưu Kim đáp ngắn.

" Ta sẽ thu Phong Hạ Mâu làm linh vật, chịu đựng cùng nàng ma tâm, càng là liên tục thi triển kĩ năng triệu hồi, có như vậy, nàng sẽ được sống tiếp, sống tốt, đánh đổi chính là sẽ ngay lập tức tiêu hao linh khí từ ngũ hành đản sinh đi ra!!" Lê Tỉnh cao giọng, phảng phất như đang cố gắng để nói ra một cái điên rồ ý tưởng.

" Ừ, ngươi, cũng là có tâm tình nha!!" Lưu Kim có chút bất ngờ.

" Đồng ý không??" Lê Tỉnh nói.

" Hừm, phải sau trận chiến đã, ta không nghĩ ngươi có thể duy trì tiêu hao như thế, còn nữa, nếu như ngươi chết, nàng cũng là xong chuyện sao??" Lưu Kim khuyên.

" Ừ, có lý." Lê Tỉnh gãi đầu.

"..."

Lưu Kim thoát khỏi Thiên Địa Tâm Thức, nhìn lại một chút bảo thạch, quyết định giữ làm vốn liếng.

" Ừm hừm, lão bộ trưởng cũng là rất tốt, một tuần nữa xuất phát, chính là ý để cho người ta có cơ hội cùng người thân nói lại chuyện cũ, sẵn sàng tâm lý tử vì đại nghĩa rồi, ta có khi cũng nên để cho Lê Tỉnh mấy ngày...hai ngày thì hợp lý, dù sao hắn đối với đời không có mấy việc phải bận tâm." Lưu Kim nói ra.

" Huyết Tổ Long, theo ta đi xem hội đã ra sao chuẩn bị rồi!!" Lưu Kim vận ra giới môn, Huyết Tổ Long qua đó nhào ra, bay bay trong không trung, mặt lộ ra vẻ tiểu cẩu hào hứng.

" Chủ nhân, lần cuối cùng ta chân chính diện mục được xuất thế, đã có 10 toà thành ngã đổ thành tro tàn nha!!" Huyết Tổ Long quẫy đuôi.

" Cái đầu ngươi, đây là ta tòa thành, động đến chính là muốn chết!!" Lưu kim quật lên đầu rồng một quyền.

" Đau nha."

" Đi, ta dẫn ngươi đi ăn."

" Chỉ có chủ nhân hiểu lý do vì sao ta dẫm 10 tòa thành a!!" Huyết Tổ Long thèm thuồng lộ ra tận mặt.

Đúng vậy, kẻ mạnh có tôn ti của kẻ mạnh, hắn đói, liền dẫm 10 tòa thành kiếm ăn.

Lưu kim nhảy lên lưng Huyết Tổ Long, lao ra khỏi ban công, cả hai lướt nhanh xuống ngợp người dưới kia phố xá. Huyết Tổ Long thè lưỡi ra, thoáng có thể trông thấy đầu lưỡi hơi như rắn chẻ đôi, tựa hồ như vô cùng thích thú du ngoạn vậy. Người dưới phố cũng bị dọa sợ một phen.

" Lưu Kim!! Ngươi có biết đường dây nóng hỗ trợ trong thành phố sắp tung lên vì người ta thấy một con rồng không!!!!" Linh Linh qua tâm thức tương thông gào lên.

" Huyết Tổ Long, ta bị khắc chế, mau mau hạ xuống!!" Lưu Kim vỗ vỗ lưng đỏ như máu Huyết Tổ Long.

" Khà khà..." Huyết Tổ Long lên cơn trào phúng.

" Có hay không muốn đi ăn??"

" Nha, ta hạ xuống đây."

Huyết Tổ Long đáp xuống, thu cánh lớn về thân, khệnh khạng nghênh ngang giữa đường bước, Lưu Kim ngay lập tức đi lên nó trước mặt, để cho dân chúng nhìn vào cũng không còn mấy sợ hãi, căn bản nghĩ thành chủ thần thông đã trấn áp được con này ác long.

Ác hay không ác, vẫn là rất dễ bị phán xét, dù sao thì Huyết Tổ Long bề ngoài rất giống một loại quái vật, tuy rằng uy nghiêm khí thế cũng là uy nghiêm đến vô cùng, nhưng, phảng phất là một đầu Ma Vương Ma Tướng, đối với người thường tinh thần là vô cùng chấn động. Cái đạo lý trông mặt mà bắt hình dong, ấy là muôn kiếp người ta không sửa nổi, chung quy Lưu Kim cũng không trách được.

" Thành chủ, uy dũng nha!!"

" Ây, huynh trưởng phiền lòng cho con ác long này bố thí một chút." Lưu Kim hướng vị bán thịt nói.

" Nếu không nó sẽ nổi điên!!!" Một âm thanh khác chen vào.

"Đ-Được, lấy tất đi, cả xe này, lấy hết không cần trả tiền." Vị bán thịt bối rối lộ ra tận mặt, nói.

Lưu Kim lườm cái này Huyết Tổ Long, lúc sau căn bản vẫn trả tiền đến vẹn toàn.

" Chủ nhân, thịt này có chút hơi không tươi, không có máu, không có Huyết Khí, ta ăn không thông a!"

" Nhịn đi." Lưu Kim cũng thấy đầu này Huyết Long quá dỗi phiền.