Chương 160: Huyết mạch tối thượng.

Lưu Kim Lưu Kí Truyện

Chương 160: Huyết mạch tối thượng.

Chương 160: Huyết mạch tối thượng.

" Ta không có gì để nói." Sư Tử Chưởng Cung mở miệng.

" Ngươi hãy tiêu diệt hắn, việc ngủ đông bọn ta sẽ trợ giúp." Xử Nữ Chưởng Cung vỗ vai.

" Thái Dương Diễm Lệ!!!!" Sư Tử Chưởng Cung vung lên bàn tay, từ đó hiện ra một cái nóng như thiêu đốt hỏa cầu, lớn dần cũng như không gian xung quanh đang tối dần, chìm vào vĩnh dạ, nhưng, không phải đó là do sự nuốt chửng, ngược lại là do cái này Thái Dương Diễm Lệ quá sức sáng, trực tiếp thiêu đốt lên, lấn át tất cả.

Mặt đất xung quanh Lưu Kim bắt đầu bốc hơi, những giọt cuối cùng của độ ẩm cũng bị đốt lên.

" Ta cạn nội công rồi, còn lại nhờ ngươi, tỉ." Sư Tử Chưởng Cung nói ra.

-Ù ù ù ù!!! –

Sử Tử Chưởng Cung nhún tay, ném ra cái này Thái Dương Diễm Lệ, giáng xuống lớn tựa thiên thạch một dạng, có khi còn vượt trội mức độ ấy, một mực nghiền nát Lưu Kim.

"Nhất Tích Huyết P..."

" Chủ nhân, dừng lại, chiêu thức của hắn kì thực không lớn đến vậy, hắn khả năng còn có thao túng không gian, tự mở lớn ra viên hỏa cầu này, nếu giờ mạo hiểm sử dụng dịch chuyển không gian, e là sẽ bị ép chết giữa rìa thế giới!!!!" Huyết Tổ Long gấp gáp gào lên chặn lại.

" Bích Huyền Lượng Kiếm!!!" Lưu Kim gọi dậy cái này thần khí.

" Chạy đi!!!"

Bích Huyền Lượng Kiếm tại thời điểm Lưu Kim bước lên, ngay lập tức vút đi, nhanh đến mức để lại một đạo màu máu dư ảnh, trên đó càng là hiện ra từng tia minh văn sáng đến vô cùng.

" Cố lên!!!"

" Chủ nhân, ta e không chạy nổi, Thái Dương Diễm Lệ này lấn vào không gian, vạn dặm cùng trước mắt có chút không cách nhau là mấy." Huyết Tổ Long bồn chồn nói.

" Không được nhụt chí như vậy, nhanh lên!!" Lưu Kim ra lệnh cho Bích Huyền Lượng Kiếm.

Thái Dương Diễm Lệ kì lạ thay vẫn đang treo trên bọn hắn đỉnh đầu, vẫn to lớn đến vô song, Lưu Kim bỗng nhiên ngoặt hướng đi, vô cùng tinh tế bẻ lái sang bên phải, nhưng, hắn lướt đi một đoạn dài vẫn không đi hết nửa cái bán kính của cái này thái dương.

" Cố lên, trúng cái này chiêu ai đời còn sống được!!!" Lưu Kim gào.

-Ầm!!!!!-

Ngay lúc ấy, Thái Dương Diễm Lệ tiếp xúc với mặt đất, bùng lên một đám mãnh liệt lửa cuộn.

Lưu Kim không chạy thoát, không chút nào do dự đứng xuống đại địa, về thế đứng, tay lăm lăm Bích Huyền Lượng Kiếm, để nó về bên cạnh hông.

" Xuất Kiếm!!!!" Lưu Kim vận mình cuối cùng hơi sức chém ra.

Lóe lên từng chi tiết Bích Huyền Lượng Kiếm, Lưu Kim máu đã hòa lên thân cái này thàn khí, hắn cúi mình, lưng nổi lên từng thớ cơ, khí thế một dạng như ngọa long tiềm tàng, chỉ một mực chờ lúc này bộc phát hết ra. Lưu Kim cong người thẳng dậy, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể vào Xuất Kiếm.

-Xạc!!!!!-

Mạnh vô cùng Xuất Kiếm tung ra, rẽ gió lao nhanh, có thể nhìn thấy từng vị trí không gian đang bị bóp nát, bẻ gãy, à không, bị cắt ngọt đi qua, tạo thành cả một khu vực điên cuồng co giật.

Nhưng...

Xuất Kiếm kiếm khí so ra với Thái Dương Diễm Lệ, ấy chính là như đom đóm với minh nguyệt...

Nhỏ bé, tựa như không tạo ra bao nhiêu áp lực vậy.

Thái Dương Diễm Lệ vỏn vẹn kêu lên một tiếng khẽ, nuốt chửng lấy Xuất Kiếm.

" Nhất Tích Huyết Pháp!!!" Lưu Kim nhìn nóng bỏng hỏa cầu càng lúc càng phình ra, càng lúc càng hướng hắn nổ đến, liền cũng là hét ra.

-Bụp!-

Mười phút trước.......

" Bộ trưởng, Lưu Kim hạ cái kia thần, hoàn toàn không có khó, cớ sao phải lo lắng như vậy??" Một nam tử trong đoàn quan sát, nói.

" Ngươi có thấy hắn sống sót thế nào trong lâm vũ kia không? Ngươi có nhìn thấy hắn chuyển động không? Ngươi có nhìn thấy hắn chiêu thức không?" Nguyễn Nam đáp lạnh lùng.

" Có, à không..." Nam tử kia nhẹ giọng.

" Thần có không chỉ một tên, các ngươi thấy đấy, dù có lên Linh vị, kĩ năng chiến đấu của các ngươi không tài nào so được với hắn, càng là công pháp hắn dùng bội phần cường đại, chỉ có hắn mới có thể ở lại co kéo đến mức này." Nguyễn Nam thở dài.

" Làm sao mà chắc chứ, rõ rà..."

-Bạch!!!!!-

" Ngươi không có quyền nói ra câu đấy, Lưu Kim lúc này, hắn đã vượt bậc mạnh rồi." Phong Lôi Phong dùng cái còn lại lành lặn tay tát thẳng vào mồm nam tử kia, hừ một tiếng.

" B-Bộ trưởng, kia xuất hiện thêm..." Một tên tái mặt nói.

" Đi mau, khi nãy tên thần rừng còn biết vị trí của chúng ta, còn lúc này lũ kia mới đến chưa chắc đã biết, nhanh di chuyển, chúng ta xong sớm thì Lưu Kim sẽ được nghỉ sớm!!" Nguyễn Nam thúc giục..........

Thái Dương Diễm Lệ qua đi, cả một vùng rộng lớn bị tàn phá, hoàn hảo ép xuống đại địa một vết lõm hình bán cầu...

Lưu Kim thân ảnh vẫn còn đó...nhưng, dường như thiếu khuyết thứ gì...

Tay phải...

" Chủ nhân, ta đã cảnh báo ngài rồi, nhưng, nhưng, tại sao ngài vẫn cố nhảy vào Nhất Tích Huyết Pháp!!!!" Huyết Tổ Long gào lên.

Lưu Kim cảm nhận cái rét lạnh thổi qua vết thương, cảm thấy cơ thể mình hơi nghiêng đi vì thiếu một bộ phận, chỉ biết cười, không đáp. Hắn y phục lúc này cũng thấy được từng đường song song xẻ ra, tựa hồ như bị cuốn vào một cái may xay thịt với mấy cái đều chằn chặn lưỡi dao.

" Hắn sắp tàn rồi, thôi chúng ta lo việc tiếp theo, đi tìm mấy con giun dế khác ở quanh đây." Cupid chán nản nói.

" Ngươi lo một mình được không, ta còn phải đưa Sư Tử về." Xử Nữ Chưởng Cung trên vai vách Sư Tử, nói.

" Cupid, ngươi đi tìm bọn kia, ta sẽ đòi mạng tên Lưu Kim này." Grabriel nói ra.

" Ừ, an bài như vậy."

Grabriel bổ mình xuống, trên mĩ lệ khuôn mặt lộ ra sát khí, chăm chú nhìn Lưu Kim đang từng hơi thở dốc.

" Máu ngươi không chảy nhỉ, giống như Huyết Trụ năm xưa, chả trách bọn hắn gọi ngươi là mầm mống, nhưng, tiếc nỗi là mầm này không mọc được thành cây." Grabriel trào phúng.

" Nói cho ta...Quốc Long Phái...là gì??" Lưu Kim yếu nhược ngữ điệu nói, dứt lời ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

" Hả, yếu thế, không nghe rõ, thôi đùa với ngươi chán quá, Quốc Long Phái là môn đồ của tên Huyết Trụ, bọn hắn từng tham gia Đại Chiến, thì sao??" Grabriel khó chịu nói.

" Ra vậy, ta đã tìm được sư tổ." Lưu Kim khóe miệng lộ ra nụ cười.

" Chết đi!!!" Grabriel đột nhiên cảm nhận một luồng mãnh liệt nguy hiểm truyền đến, rùng mình một cái, đưa chân đạp bay Lưu Kim đi.

Lưu Kim văng ra xa, toàn thân chìm vào một tảng đá, miệng hộc ra một ngụm máu tươi.

" Khà khà, sắp đến rồi..." Hắn cười thầm.

" Con gián nhỏ, chưa chết à??" Grabriel lộ ra một nụ cười nham hiểm, ánh mắt cực kì tàn độc nhìn Lưu Kim.

-Ầm!!!!-

-Ầm!!!-

-Ầm!!!-...

Grabriel đã có mồ hôi lấm tấm, tình trạng thiếu thốn linh khí này không cho nàng toàn bộ khả năng, nhưng, Lưu Kim vẫn còn gượng dậy được.

" Ngươi...hộc hộc...chết đi!!!" Thiên sứ Grabriel gào lên.

" Đến rồi." Lưu Kim miệng đã sưng lên, nụ cười lúc này, e rằng chỉ có hắn biết, chỉ hắn hưởng thụ.

Hắn một lần nữa văng ra xa, cơ thể đến cuối vẫn không ngã xuống, đứng như vậy sừng sững bá đạo.

" Ta hiểu rồi, hai lần liền, một lần khi bị Trịnh Dung hành hạ, ta đã nhìn thấy ảo ảnh đấy, lần thứ hai khi bị Phong Lôi Phong con kia Kiếm Hổ tấn công, ta cũng nhìn thấy, nghe thấy, chứng tỏ cái kia sự kiện liên quan đến ta sinh tử thời điểm. Huyết Long Phái, à không, Quốc Long Phái người sử dụng, căn bản đến những giây phút cuối cùng mới mở ra mạnh nhất lực lượng, một cái lực lượng đến từ từng tế bào máu...

Ta khâm phục ngươi, cha, ngươi đã giấu một thứ ở tim ta...để phòng khi ta rơi vào trạng thái nguy kịch này...

Khai mở, tối thượng huyết mạch!!!!" Lưu Kim gào lên.

Từ điểm mà máu tụ ở tim không bao giờ có thể gọi dậy, hắn lấy tình trạng này để kịch liệt thúc đẩy, thành công hòa tan giọt máu ấy, Quốc Long Phái truyền thừa, ngay ở điểm khuyết trong tim.