Chương 168: Một trảo.

Lưu Kim Lưu Kí Truyện

Chương 168: Một trảo.

Chương 168: Một trảo.

Đặc Huyền Thẻ, thấy thẻ như thấy bộ trưởng, Lưu Mẫn có thể sử dụng để truy cập vào thông tin ở mức độ bộ trưởng, nói cách khác, có thể đạt đến độ xem rõ lý lịch một người từ lúc sinh ra đến hiện tại.

Hắn phát hiện, bản thân thông tin kì thực mới ở mức độ cực kì ít ỏi, ngoài các chiến tích thì không có cái gì khác thông tin.

Hắn nơi sinh, không rõ...

Hắn tên khai sinh, không rõ...

Hắn phụ mẫu, không rõ...

Chung quy tất cả đều không rõ ràng...

Lưu Mẫn chỉ có thể xác định một điều, hắn phụ thân chính là Quốc Long Phái trưởng môn nhân, hắn đồng thời là Đệ Nhị Huyết Vương, nhưng là đã bị kẻ khác sát hại...

Các ảo ảnh và hồi ức càng lúc càng nhiều, có chút khiến Lưu Mẫn tâm trí rối loạn...

Mẹ và cha, đều trong một thảm họa mà nằm xuống...

Hắn được một thế lực gì đó cứu vớt, đã sử dụng gì đó hồi phục hắn thân thể.........

" Đây là nơi trú ngụ của tên trưởng đoàn thì phải..." Lưu Mẫn núp mình trong góc tối, hướng mắt nhìn lên.

Nhẹ như một tiểu miêu, hắn nhào lên, dễ dàng vô cùng đột nhập vào nhà, nhưng sốc vào cánh mũi là một cảm giác khó chịu.

"Là tử thi mùi, tất cả nơi này đều không có khí tức của sự sống." Lưu Mẫn nhăn mặt.

Mở một cánh cửa, xác của tên trưởng đoàn lăn ra, trên thân đã vương lên một chút ruồi muỗi, Lưu Mẫn nhíu mày nhìn, cố gắng cảm thụ.

" Huyết Khí chỉ còn duy trì rất mong manh, tưởng chừng như đã chết được 1 ngày." Lưu Mẫn nói ra.

" Tên khốn này biết sẽ có người nghi ngờ, chính mình tiến hành đổi xác, bây giờ ta không tài nào tìm ra hắn thân phận mới!!!" Lưu Mẫn nhìn một đám dây rợ loành ngoằng, ống dẫn la liệt, lòng dâng lên khó chịu nói.

" Phương Thiên Chi Nhãn, bản nâng cấp!!!" Lưu Mẫn trực tiếp vận một lượng lớn nội công lên mắt phải, hình ảnh đinh ba bên trong mắt càng lác càng sáng, tựa như lòa ra một loại đèn.

" Phong Ấn Chi Nhãn, bản nâng cấp!!!" Lưu Mẫn trực tiếp nhìn vào gương, lấy mắt trái phong ấn lại lực lượng dư thừa của mắt phải, từ đó tích súc đi lên một loại cực kì nồng đậm Phương Thiên Chi Nhãn.

" Phạm vi toàn bộ New York chắc là đủ." Hắn thở một hơi, Phương Thiên Chi Nhãn liên tục di động quan sát.

Nhìn theo một đoàn mỏng manh Huyết Khí, được kéo đến tận bên ngoài, kéo dài đến hết đại lộ, lại rẽ...

" Bích Huyền Lượng Kiếm, đi!!!" Lưu Mẫn nhanh chóng nhảy lên mà phi hành.

Dọc theo đường Huyết Khí chưa tan, Lưu Mẫn tiến đến một cái nho nhỏ lụp sụp căn nhà. Bên trong lóe lên từng đợt ánh sáng, màn hình liên tục chuyển động, thông số cực kì nhanh thay đổi.

" Một trảo, kiềm chế lại một chút liền đủ."

-Xạc!!!!-

Nghĩa Trảo Huyết Pháp nháy mắt di chuyển, xả ra từng đạo huyết quang, nháy mắt thổi bay cái trước mặt căn nhà.

" Cái vẹ..."

" Nói mau, tay ta không quen giữ mở đâu, thường sẽ chỉ nắm vào, nghiền nát đồ vật bên trong thôi..." Lưu Mẫn khóa cổ tên trong nhà, nói.

" Không đời nào ta nói!!" Tên kia kiên cường phản bác.

" Vương Uy Huyết Pháp, dưới thẩm đường của ta, không một kẻ nào có thể giữ miệng." Lưu Mẫn đáp.

Huyết Tổ Long gầm gừ, huyễn hóa gây thật sâu tinh thần hiệu ứng lên kẻ đang ngạt cổ ấy, nhưng, đối phương ngược lại là tuyệt nhiên không có ảnh hưởng, hắn đảo lưỡi, cắn nát viên thuốc, sùi bọt mép ngã xuống.

" Ta thà thế này, dù sao ngài cũng có thể cho ta bất tử..." Kẻ kia phút cuối cuồng tiếu nói ra.

" Hắn tắt thở rồi, cũng thật là kì lạ, vì sao hắn không có chút nào phản ứng??" Lưu Mẫn nhíu lông mày.

Bỗng, từ xác chết kia một đạo màu đen ám khói bay ra, bao phủ lấy khu vực xung quanh, từ từ huyễn hình thành một sinh vật mang trên đầu hai cái sừng lớn.

" Ngụy Huyết Vương, hân hạnh, ta có chút áy náy khi phải thông qua xác thuộc hạ để nói chuyện với ngươi như thế này, nhưng, dù sao cũng là thời thế đổi thay đúng không??" Đám khói nói ra.

" Ngươi là ai??" Lưu Mẫn lùi lại một bước, hắn nhận thấy đối phương không phải là tiểu nhân vật, cũng là có một điểm kiêng dè.

" Ta không có trách nhiệm phải tiếp ngươi, Ngụy Huyết Vương, ta phải nói với ngươi, lần này sự việc đều là ta chuẩn bị cho ngươi, nhớ lấy, mạng người sẽ còn mất, tiếng gào thét sẽ còn vang lên, cho đến khi ngươi nằm xuống...." Đám khói vang lên tiếng cười.

"..." Lưu Mẫn ngưng trọng nghe, lòng là vô bờ suy tính.

" Ày, nghe nói Huyết Vương máu rất là bổ, ta cũng đã từng nếm qua một lần, rất muốn nếm lại a!!" Đám khói cười sằng sặc, ngay sau đấy liền im lặng, từng chữ từng chữ nói ra.

" 666 ciao!!" Một âm thanh như vậy vang lên, đám khói tản đi, thiên địa trở về như cũ, hoàn toàn là yên lặng, nhưng, Lưu Mẫn thâm tâm lúc này không được như vậy.

Máu Huyết Vương??

Hắn là Đệ Tam Huyết Vương, cha hắn là Đệ Nhị, Huyết Trụ là Đệ Nhất, nếu vậy thì đám khói kia uống máu ai??

Cha hắn??

Huyết Trụ??

" Chủ nhân, ngài bây giờ cần bình tĩnh lại, dù sao cũng đã giết được kẻ có khả năng chuyển giao linh hồn, đấy là một cái thắng lợi không nhỏ." Huyết Tổ Long an ủi.

" Thắng lợi ư?? Ngươi nhìn đoàn kia khói đen mà nói là thắng, hắn đây là đang đùa giỡn với chúng ta!!" Lưu Mẫn giọng gắt lên.

Huyết Tổ Long lùi lại, hắn đã nhớ được khi xưa kí ức, chính Huyết Trụ đã là người cứu hắn, đối với hắn là như phụ thân, hắn hiểu Lưu Mẫn tâm trạng lúc này. Nếu là Đệ Nhị, tức rằng kia là kẻ giết cha Lưu Mẫn, nếu là Đệ Nhất, tức là kẻ kia giết Huyết Trụ tức cha Huyết Tổ Long.

" Chủ nhân, ngài tâm thần quá sức yếu, mới có một chút khó khăn đã như vậy cáu gắt!!" Huyết Tổ Long đáp lại.

" Đối phương có khả năng gì ta còn chưa biết, hắn có thể cho thuộc hạ sự bất tử thật hay không ta còn chưa biết, tất nhiên phải lo lắng!!" Lưu Mẫn nói ra.

" Tỉnh táo lại đi, ngài đang ở trong kiếp nạn, là kiếp nạn mà thiên địa thử thách đấng minh vương, ngài sẽ gục ngã sao!!!" Huyết Tổ Long gào.

" Không!!!"

" Vậy thì ca thán cái nỗi gì, nhanh nhanh chóng chóng đi tìm hiểu bọn kia khoa học gia đi!!!"..........

Tối đến, Đào Hải Bảo trở về một lượng thông tin không tệ, hướng Lưu Mẫn báo cáo:

" Bọn hắn người quản lý đã chết."

" Hắn bị ta dồn, liền tự sát."

" Rồi, cái khác dự tình, bọn chúng có nói về thời gian biểu nghiên cứu, ta ngay cả một kẻ vô học cũng thấy bất hợp lý, gọi là nghiên cứu về dao động không gian đã tốn mất 12 tiếng, quá sức nhiều." Đào Hải Bảo mở ra ảnh chụp trộm, nói.

" Có lý."

" Cái gì có lý?"

" Bọn chúng đang cố gắng để làm gì đó cần đến dao động không gian, Tiểu Bảo, ngươi nghĩ đi, coi như không gian là một tấm màn, nếu nó dao động thì ngươi sẽ nghĩ nó thế nào??" Lưu Mẫn cười.

" Nếu thế, khả năng là sẽ bị rung lắc, bị thay đổi, sinh ra dị tượng??" Đào Hải Bảo đáp.

" Đúng vậy, nói cách khác, bọn chúng rất tập trung vào sự biến đổi của không gian, tìm ra những điểm nứt gãy!"

" Lưu huynh, ngươi nhìn ảnh này, bản đồ rất chi là lạ!"

Lưu Mẫn chăm chú nhìn vào bức ảnh, thấy dọc ngang từng đường vắt qua, liền là vỗ mạnh tay, nói:

" Ley!!"