Chương 7: Long tộc khách nhân.

Long Tộc Trùng Sinh

Chương 7: Long tộc khách nhân.

Một tháng sau.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tưởng chừng ngày hôm qua vừa mới hoàn thành linh hồn pháp trận đây thôi, đảo mắt một cái mà đã là một tháng rồi. Hiện tại, cả sáu người đang tu luyện cùng nhau, tốc độ nhanh hơn nhiều so với lúc chưa có pháp trận và điều này làm họ vô cùng mừng rỡ, kết quả là họ liền chăm chú tu luyện và nếu không phải hôm nay, các trưởng lão bảo họ đến gặp một người thì chắc là mọi người còn đang bận bế quan đó chứ.

Trưởng lão sảnh.

- Rốt cuộc là các vị trưởng lão gọi chúng ta đến đây là để gặp ai vậy?

Thanh Lân tò mò nói, hắn khẽ liếc qua Băng Thiên đang nhàm chán đứng dựa tường tu luyện, hi vọng rằng vị quân sư này sẽ cho một cái đáp án. Lúc này, Tiếu Phong thì thầm, đôi chân mày khẽ cau lại:

- Thiên nói là Hư Long tộc trưởng.

- Hư Long tộc trưởng?

Mọi người đều nhíu mày lại, họ không biết vị tộc trưởng Hư Long tộc này đến Long Cốc làm cái gì, còn Băng Thiên ở một bên thì im lặng không nói gì, trong lòng thầm thắp nhang cho vị tộc trưởng nào đó, bởi vì khi hắn dùng thiên phú, đã thấy được tình cảnh thê thảm của ai đó khi dám trêu vào Linh Như. Đừng nhìn nàng bình thường hiền lành mà xem thường, chỉ cần ngươi trêu chọc nàng, đảm bảo luôn rằng kẻ đó sống không bằng chết. Chính là vì hiểu rõ tính cách này của nàng nên tứ đại long vương cùng Long Thần đại nhân, kiếp trước dù thế nào đi chăng nữa cũng không dám đụng vào nàng. Suy nghĩ xong, hắn liền quay lại với việc tu luyện, để cho Thiên Trung lo liệu mọi việc.

Chờ đợi mãi đến nửa canh giờ sau thì các vị trưởng lão mới đến, đi đằng sau họ là một thiếu niên, thuộc dạng ngọc thụ lâm phong, nhưng khuôn mặt gian tà đã bán đứng hết thảy. Lúc này, sáu người họ nhìn thấy y thì liền đồng thanh hỏi:

- Các vị trưởng lão, đây là?

- Đây là tộc trưởng Hư Long tộc, Trần Ngọc Tuấn.

Văn Ngôn nhìn biểu hiện của sáu người họ sau khi nghe xong thì âm thầm tán thưởng, bởi vì họ vô cùng trấn định, không hề có cái gì thất thố cả. Lúc này, Ngọc Tuấn phẩy tay một cái và nói:

- Cứ gọi Ngọc Tuấn là được, không cần rườm rà đâu. Dù sao ta cũng còn là tiểu bối so với các vị.

- Trần tộc trưởng không cần bận tâm. Đã lên đến chức tộc trưởng khi tuổi mới 15, ngài cũng là một thiên tài.

Đại trưởng lão Long Vũ nói, ông vuốt chòm râu dài của mình, nhìn Ngọc Tuấn với ánh mắt tán thưởng, sau đó thì ông quay sang nói với họ, giọng nói từ ái:

- Mấy đứa cùng với Trần tộc trưởng làm quen đi.

- Đã rõ.

Nói rồi thì sáu người lại tự giới thiệu bản thân, chẳng qua là khiêm tốn, không nói bản thân là long vương long thần gì đó thôi.

Sau khi giới thiệu xong, Linh Như và Thiên Trung đã được các vị trưởng lão nhờ vả việc hướng dẫn cho Ngọc Tuấn về Long Cốc, thế là hắn liền truyền âm sang cho Băng Thiên và hỏi:

- "Thiên, vụ này tính sao?"

- "Cứ giới thiệu bình thường. Trò vui ở phía sau."

Khỏi cần nói nhiều, Thiên Trung thừa biết khi Băng Thiên nói trò vui, tức là sẽ có một chuyện kinh hãi nào đó sắp xảy ra và tất nhiên, hắn liền lên tiếng hỏi y là chuyện gì sẽ xảy ra, kết quả thì khi nghe xong, hắn đồng dạng như Băng Thiên, âm thầm thắp một nén hương cho Ngọc Tuấn vì tội ngu.

Sau khi các vị trưởng lão và ba người Linh Như đi, Thanh Lân liền quay sang nói với mọi người:

- Chúng ta có nên về tu luyện không?

- Mọi người về đi, ta ghé qua tàng thư các mấy ngày.

Băng Thiên nói rồi thì dùng thiên phú thuấn di đi mất, mọi người thấy vậy thì liền quay về Tập Thiên điện để tu luyện. Trên đường đi, Thanh Lân quay sang nói chuyện với Tiếu Phong:

- Phong, ngươi nghĩ Thiên đang tìm cái gì?

- Nếu ta đoán không nhầm, là dị hỏa và... thần khí.

Tiếu Phong biết tại sao mà mấy dạo nay, Băng Thiên thường xuyên ra vào tàng thư các, bởi vì hắn muốn bọn họ mạnh lên hơn nữa, cũng như có thủ đoạn bảo mệnh. Nghe thấy vậy, Thanh Lân âm thầm siết chặt tay, sau đó thì nói:

- Phong, với năng lực của Thiên thì chúng ta có thể làm gì cho cậu ấy?

- Biến dị nguyên tố.

Biến dị nguyên tố, lời này vừa thốt ra, Thanh Lân liền ngạc nhiên, lúc này Tiếu Phong cười, sau đó thì nói:

- Với khả năng hiện tại thì còn chưa làm được, nhưng khi lên đến Ngân Tinh cảnh thì có thể.

Lời vừa dứt, Thanh Lân mới nhớ ra thân phận của Tiếu Phong. Thân là Linh Vương, thiên phú nguyên tố cũng không phải để nói chơi. Nếu hắn muốn, hoàn toàn có thể giúp cho tinh hồn của một người biến dị, trở nên mạnh hơn rất nhiều. Nhưng muốn làm tinh hồn biến dị, ít nhất cũng phải đạt đến Ngân Tinh cảnh, lúc đó hắn mới đủ sức giúp Băng Thiên được. Lúc này, hai người liền nhanh chóng quay về, trong lòng chỉ có một suy nghĩ là tu luyện mà thôi.

Quay lại với Linh Như và Thiên Trung, hiện tại hai người đang rất bực bội vì Ngọc Tuấn cứ mãi liếc mắt đưa tình với nàng và tất nhiên, hắn cuối cùng cũng hiểu Băng Thiên nói trò vui ở đây là gì, thế là một bó nhang liền được thắp lên, cầu nguyện cho y không chết, nhưng có bị thương hay không thì... hắn trực tiếp bỏ lơ luôn. Lúc này, nàng do quá bực bội nên quyết định dùng bột phấn mà lúc trước, Băng Thiên đã chỉ cho nàng chế để xử lý Ngọc Tuấn một phen. Tay khẽ động, bột phấn vô sắc vô vị bay ra, một phần được y hít vào, còn một phần bám trên da y. Cảm nhận được mọi thứ đã thành, nàng liền truyền âm qua cho Thiên Trung:

- "Tham quan xong rồi, chúng ta về tu luyện thôi."

- "Như nhi, muội là định bỏ trốn à?"

Thiên Trung dở khóc dở cười nói, lúc này Linh Như cười tinh nghịch, sau đó thì trả lời:

- "Thế thì sao? Không được hả?"

- "Không phải không được, mà là phải nhanh lên."

Thiên Trung lắc đầu, sau đó thì quay sang nhìn Ngọc Tuấn còn ngơ ngơ chưa biết chuyện gì đã xảy ra liền hỏi:

- Trần tộc trưởng, chúng ta đi tham quan hết rồi, vậy ngài có muốn về nghỉ ngơi không?

- Theo ý ngươi vậy, dù sao thì ta cũng có chút mệt.

Nói rồi thì hai người liền dẫn Ngọc Tuấn quay về trưởng lão sảnh, sau đó thì lấy lý do nhiệm vụ đã hoàn thành liền chuồn về Tập Thiên điện tu luyện, mọi chuyện sau đó coi như mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn bỏ qua một bên, không quan tâm nữa.

Ngày hôm sau, nghe được tin truyền đến là vị tộc trưởng nào đó phải tạm thời nghỉ ngơi ở trong phòng vì phong thủy không hợp, làm cho cô nương nào đó vui vẻ hết cỡ, còn năm người còn lại thì lắc đầu, sau đó thì làm ngơ mọi chuyện, coi như bản thân không biết không nghe không thấy bất kỳ điều gì cả.

Một ngày đầy đen đủi cho Ngọc Tuấn, vừa kết thúc, để lại một bài học nho nhỏ mà không biết có đủ để cho vị này nhớ hay không./.