Chương 10: Nhập học.

Long Tộc Trùng Sinh

Chương 10: Nhập học.

Tám ngày sau.

Ngày hôm nay, là ngày chiêu sinh của học viện, vì vậy nên bảy con người nào đó đã đi đến học viện và ngay lập tức, họ đã choáng váng vì cái sự đông đảo của số người xếp hàng chờ được vào học viện. Mà cũng phải thôi, kiếp trước chỉ nghe qua danh, không có lết xác vào đây thì làm sao mà biết được. Lúc này, bọn họ xếp hàng chờ đợi đến lượt và tất nhiên, Thanh Lân đã nhạy bén cường hoá thính lực lên, thành ra đứng tuốt đằng đây mà nghe được tuốt đằng kia và khi lắng nghe toàn bộ, hắn đã truyền âm:

- "Đa số đều là Hoàng Tinh cảnh. Có một số là Lục Tinh cảnh."

- "Thế thì chúng ta để Lục Tinh cảnh."

Thiên Trung nhíu mày nói, hắn cứ tưởng rằng nhân tộc tu luyện cũng sẽ nhanh như bọn họ, ai ngờ... nhưng mà hắn không biết rằng, thiên phú của bọn họ tính là yêu nghiệt cũng không ngoa, bằng chứng là lục tinh tinh hồn, cộng thêm thần cấp công pháp, linh hồn pháp trận các thứ, tu luyện không nhanh nữa thì chắc là nên tự sát là vừa, uổng công sống lại lắm.

Sau khi chờ đợi dài cả cổ, cuối cùng thì cũng đến lượt bọn họ đăng ký và từng người một đã khiến cho vị trưởng lão sửng sốt, bởi vì song hệ tinh hồn cực kỳ hiếm gặp, còn chưa kể đến hỗn độn và hư vô tinh hồn nữa, đồng thời thực lực là Lục Tinh cảnh, đứng đầu trong đám tân sinh, vì vậy nên ưu đãi là chắc chắn có, chính là miễn khảo hạch mấy ải sau.

- Người đặc biệt quả nhiên là hạnh phúc.

Ngọc Tuấn vui vẻ nói, lúc này Băng Thiên liếc sang hắn một cái và nói:

- Người đặc biệt, lát nữa xong thì chuẩn bị học cổ ngữ.

- Dạ, sư phụ.

Nghe tới đây thì Ngọc Tuấn ỉu xìu, bởi vì muốn học cổ ngữ thì hắn phải bái Băng Thiên làm sư phụ, mà đã nhận y làm sư phụ thì tất nhiên, nói gì nghe nấy rồi. Lúc này, ba con rồng vua kia đang nhìn hắn với ánh mắt chúc may mắn, sau đó thì lơ đẹp hắn luôn.

Ký túc xá, Lục viện.

Trở thành học viên rồi, thì điều đầu tiên là phải đi nhận phòng ở ký túc xá, sau đó thì bắt đầu lên lớp học, khiêu chiến cường giả, tăng thứ hạng để cho phần thưởng tu luyện mỗi tháng tăng lên và còn nhiều việc khác nữa. Nhưng mà vấn đề mà họ đắn đo, chính là học phí. Dù sao thì số tiền hiện tại cũng chỉ đủ để cho họ đóng hai tháng học phí mà thôi, thế là kim khố di động Thiên Trung mới nhìn Thanh Lân và Tiếu Phong với ánh mắt sáng rực và khi thấy ánh mắt này, hai người liền lườm qua Băng Thiên, sau đó thì nói:

- Bán tinh khí với đan dược, chắc chứ?

- Tất nhiên rồi.

Thật sự thì Thiên Trung rất muốn để kẻ tội đồ Băng Thiên đi bán rượu, cơ mà linh tửu diệu dụng mạnh như vậy, chưa kể là còn chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ sợ một trận tinh phong huyết vũ lại diễn ra như kiếp trước. Lúc này, Băng Thiên rất thản nhiên mà đưa toàn bộ những dược liệu mà Tiếu Phong cần, sau đó thì hắn bỏ lại một câu nói trước khi quay về phòng:

- Ta sẽ tìm thêm cách bù tiền.

- Thiên đã nói vậy thì chúng ta cũng đành cố hết sức vậy.

Nói rồi thì hai người cũng quay về phòng, để lại Thiên Trung lắc đầu ngán ngẩm ở một bên, sau đó thì đi ra ngoài đi dạo, để thả lỏng tinh thần đang căng thẳng vì thiếu tiền. Trên đường đi, do không chú ý nên hắn đã vô tình đụng phải một người và cả hai đều ngã lăn ra đất. Lúc này, hắn nhanh chóng đứng dậy, sau đó thì hướng sang người kia và nói:

- Xin lỗi, ngươi có sao không?

- Không sao.

Nói rồi thì người đó đứng dậy, để cho Thiên Trung có cái nhìn rõ hơn. Đây là một tiểu la lị chính hiệu, khuôn mặt trẻ con, thân hình nhỏ nhắn kèm với bức tường, làm cho người ta nghĩ nàng chỉ mới có tám chín tuổi. Nhưng từ trên người nàng, hắn cảm nhận được một thứ khí tức đến từ thời hồng hoang, cùng với bi thương, dù không rõ lắm, nhưng hắn có thể cam đoan là hắn không hề nhầm lẫn. Lúc này, nàng lên tiếng, hỏi hắn:

- Ngươi không sao chứ?

- Không sao, cảm ơn đã quan tâm.

Nói rồi thì Thiên Trung rời đi, trong lòng đang suy nghĩ về việc kiếm thêm tiền, vì vậy hắn cũng không để ý rằng nàng đang nhìn theo hắn với ánh mắt sâu thẳm, nhưng rất nhanh, mọi thứ đã trở lại bình thường và thiếu nữ đó, cũng đã biến mất không tung tích.

Sau khi đi tham quan khu vực mà các bang hội buôn bán, đầu của Thiên Trung đã nhanh chóng tính toán ra việc cần phải làm, sau đó thì hắn quay về viện, chuẩn bị cho mấy ngày sau.

Một tháng sau.

Trong thời gian này, trừ Dật Hiên và Linh Như, trừ cả thời gian lên lớp ra,còn lại thì ai cũng bận cả. Thanh Lân cùng Tiếu Phong hiện tại đang tạm nghỉ ngơi vì hai người đã rèn ra được kha khá linh khí cùng với đan dược từ nhất phẩm đến tứ phẩm. Về phần Thiên Trung, hắn đã tính xong về việc dựng gian hàng bán đồ, còn Băng Thiên... vẫn đang bận rộn với công việc làm sư phụ, bằng chứng là bây giờ, y còn đang kiểm tra Ngọc Tuấn có thuộc bài hay không.

- Tuấn, bao nhiêu lần rồi? Từ này là phòng thủ, không phải tấn công.

- Dạ, sư phụ.

Ngọc Tuấn hiện tại đang rất đau khổ, bởi vì cổ ngữ cũng phân ra làm nhiều giai đoạn lịch sử, mà bọn hắn học cái mới nhất - tân kỳ cổ ngữ, đã được sửa đổi khá nhiều, nhưng lại không mạnh bằng hồng hoang cổ ngữ, thế nên hiện tại, được Băng Thiên dạy cho loại này hồng hoang cổ ngữ, làm cho hắn hết sức vất vả, bởi vì nó cực kỳ khó và vì tân kỳ chỉnh sửa từ đây, nên có "vài" từ rất dễ bị nhầm lẫn. Lúc này, Băng Thiên nhìn hắn chăm chú, sau đó thì nói:

- Tuấn, nghe đây. Hồng hoang và tân kỳ, khác nhau ở mấy điểm chính: sức mạnh, tốc độ, ẩn khí.

- Tức là sao, sư phụ?

Ngọc Tuấn thắc mắc, lúc này Băng Thiên cũng lên tiếng giải thích:

- Hồng hoang cổ ngữ, tốc độ niệm chú, hay là độ dài của nó, lâu hơn, dài hơn so với tân kỳ, nhưng khi sử dụng, uy lực tuyệt đối là mạnh hơn, đồng thời không ai phát hiện ra bản thân được khi đang niệm chú. Còn tân kỳ cổ ngữ thì ngược lại, là dùng cho những trận chiến mà chúng ta đang phải đối đầu trực diện với đối thủ.

- Đây là lý do mà sư phụ dạy con cả hai?

Ngọc Tuấn bừng tỉnh, lúc này Băng Thiên mỉm cười gật đầu, sau đó thì nói tiếp:

- Đúng vậy. Và nếu biết cách kết hợp hai loại này vào một câu chú, vậy thì hiệu quả chắc chắn là tuyệt vời.

- Đã hiểu. Sư phụ dạy tiếp đi.

Nói rồi thì lần này, Ngọc Tuấn tập trung cao độ, cố gắng tiếp thu toàn bộ những gì mà Băng Thiên dạy, để đề cao chiến lực bản thân lên.

Trong lúc hai người họ đang ngồi giảng và học về cổ ngữ, ở một bên đây, Thiên Trung đã bắt đầu bày gian hàng bán đồ ra, sau đó thì bản thân đi quảng cáo, còn Thanh Lân và Tiếu Phong thì ở một bên bán hàng.

- Thất bại... quá mức thất bại.

Không có bán được món đồ nào, làm cho Thiên Trung chán nản ngồi đếm kiến, lúc này Băng Thiên nghe được thì cũng im lặng, sau đó thì nói:

- Ngày mai, đi lên đấu trường đi.

- Để làm gì?

Thiên Trung nghi hoặc nhìn Băng Thiên, lúc này hắn mới lấy một cuốn hướng dẫn toàn tập về học viện, sau đó thì nói:

- Đọc đi.

-... Được.

Nói rồi thì mọi người liền chúi đầu vào cuốn sách, còn Băng Thiên thì rất thản nhiên ngồi uống rượu, trong lúc đó thì nghe Ngọc Tuấn trả bài luôn. Sau khi xong, Thiên Trung quăng cuốn sách lên bàn và nói:

- Thế này cũng được. Dù sao thì một tháng qua, chúng ta cũng chưa gây ra sóng gió gì.

- Thế thì chuẩn bị đi.

Băng Thiên nhếch mép, đồng thời lúc này, những người còn lại, máu nóng nổi lên, chiến ý cũng dày đặc bao phủ cả nơi đây, chuẩn bị cho những trận đánh khiến cho đối phương sợ hãi, cũng như gây ấn tượng đến các vị trưởng lão.

Đấu trường.

Sau một ngày suy nghĩ, cũng như sắp xếp chiến thuật thì Thiên Trung quyết định là sẽ chia nhau ra, đấu đơn toàn bộ để dễ dàng gầy dựng danh tiếng. Còn về phần đấu đội? Trình độ của họ đã lên tới đỉnh của đỉnh rồi, không cần phải quá lo lắng nữa. Lúc này, mỗi người đứng ở một lôi đài, bắt đầu tạo sóng gió cho toàn học viện.

Một tuần sau.

Với cái tốc độ cày đấu trường như đúng rồi, cả bảy người họ đều lọt vào hạng một trăm trở lên và tất nhiên, với thứ hạng này, cùng với tốc độ đánh, bảy người họ đã được các cao tầng học viện chú ý.

- Tân sinh lần này cũng khá đấy, lại có thể chỉ trong một tuần lọt vào trăm người đứng đầu.

- Bảy tiểu bối này... nếu đúng là như vậy thì chúng là phác ngọc*.

*ngọc trong đá.

Những vị trưởng lão, cùng với viện trưởng học viện đang ngồi thảo luận về vấn đề của thất long bọn họ, bởi vì nếu như họ đánh giá đúng, họ sẽ được bồi dưỡng thật tốt theo đúng chuẩn thiên tài. Lúc này, viện trưởng học viện mới lên tiếng, kết thúc buổi bàn luận:

- Ba mươi người đứng đầu.

- Đã rõ.

Nói rồi thì họ liền giải tán, tiếp tục quan sát những tân sinh khác.

Lục viện.

Quay lại với bảy người, hiện tại họ đang rất vui mừng vì thứ hạng lên, danh tiếng của họ cũng lên cao, thế là hàng bán đắt như tôm tươi. Tất nhiên là không thiếu gì những kẻ khoái gây sự với họ, nhưng mà cuối cùng cũng bị đập cho một trận tơi bời hoa lá hẹ mà thôi. Lúc này, Thiên Trung đang nhìn đống kim tệ mà cười đến răng cấm cũng lộ ra, còn Băng Thiên thì thở nhẹ, bởi vì hắn không phải đi bán rượu, đỡ mất công gây sóng gió trên giang hồ.

- Nghỉ ngơi thôi, mai chiến tiếp.

- Được!

Nói rồi thì mọi người đi ngủ, trừ Băng Thiên đang níu Thiên Trung lại vì hắn muốn nói chuyện riêng. Lúc này, y quay sang nhìn hắn và hỏi:

- Thiên, sao vậy?

- Tuần trước, ta cảm nhận được long thần khí tức.

Băng Thiên vừa dứt lời, Thiên Trung liền nhíu mày, sau đó thì nói:

- Trừ Hiên ra, còn lại đâu còn ai. Ngươi có nhầm không?

- Không. Ta dám chắc là long thần khí tức. Nó còn mạnh hơn long thần hiện tại.

Lời vừa dứt, hai người liền im lặng, sau đó thì Thiên Trung mới nói:

- Tạm thời đừng nói với ai.

- Biết.

Nói rồi thì hai người cũng đi lên phòng nghỉ ngơi, chấm dứt mọi chuyện./.