Chương 9: Rời khỏi Long Cốc.

Long Tộc Trùng Sinh

Chương 9: Rời khỏi Long Cốc.

Hai năm sau.

Khoảng thời gian hai năm, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng đủ để làm được rất nhiều chuyện.

Trong khoảng thời gian này, Ngọc Tuấn đã thành công tấn giai, trở thành Ngân Tinh cảnh sơ giai và hiện đang trên đà đột phá trung giai. Tuy nhiên, tiến độ tu luyện của năm người cũng không chậm, đã đạt đến Tử Tinh cảnh trung giai. Về phần Linh Như, lại đạt đến Tử Tinh cảnh sơ giai, tốc độ có thể nói là siêu nhanh.

Hiện tại thì do là còn mười ngày nữa là tới ngày khai giảng, vì vậy nên trước cửa Long Cốc, có bảy con người đang được các vị trưởng lão và Long Thần đại nhân đưa đi một đoạn đường với ánh mắt tiếc nuối vì phải để lũ nhóc này đi.

Trên đường đi, cả bảy người đều im lặng, nâng cao cảnh giác, ngay đến cả Ngọc Tuấn bình thường hay đùa giỡn, nhưng hôm nay, hắn hiểu rằng bản thân đang ở một nơi khác, không phải là Long Cốc, cũng không phải là nhà hắn, vì vậy nên hắn ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

- Thiên, với thực lực hiện tại của ngươi, có thể dùng nó không?

Thiên Trung chợt hỏi khi bọn họ đang ngồi nhóm lửa, chuẩn bị nghỉ ngơi. Lúc này, Băng Thiên đang phụ Linh Như nấu ăn lên tiếng, giọng nói đầy nghi hoặc:

- Có, nhưng để làm gì? Với thực lực hiện tại của ta, dùng nó xong phải nghỉ ngơi mấy ngày đấy.

- Thiên, dùng nó đi. Ta bồi thường cho ngươi mấy vò.

Thiên Trung lên tiếng, lúc này Băng Thiên vò đầu một cái, sau đó thì nói:

- Thôi được. Nhưng nhớ bồi thường ta mười vò đấy.

Nói rồi thì Băng Thiên giơ tay lên, miệng đọc những ngôn ngữ mà không ai hiểu được cả, ít nhất thì trong nhóm là trừ Linh Như và Dật Hiên ra, bởi vì ba người đã được hắn giảng giải ở kiếp trước, còn Ngọc Tuấn thì là đi tầm sư học đạo nên hắn biết, y đang đọc cái gì:

- Cổ ngữ... lại là cổ ngữ sao?

- Ngọc Tuấn, ngươi biết đây là cổ ngữ?

Thanh Lân nghe được lời Ngọc Tuấn nói thì lập tức hỏi, lúc này hắn cũng gật đầu, sau đó thì nói:

- Hư Long tộc vốn dĩ là nhờ cổ ngữ để dùng tinh kỹ, bởi vì bọn ta sống ở một không gian khác, nơi mà ngôn ngữ thông thường không làm được gì cả. Tuy nhiên, trải qua năm tháng dài dằng dặc, cộng thêm chiến tranh với ma long tộc, đa số cổ ngữ cấp cao của bọn ta đều biến mất, đồng nghĩa với việc thần cấp và thiên cấp tinh kỹ, công pháp đều không thể sử dụng.

- Vậy ra ngươi là đi tầm sư học đạo?

Thanh Lân ngạc nhiên nói, lúc này Ngọc Tuấn gật đầu, sau đó hướng ánh mắt sang chỗ Băng Thiên và nói:

- Thật không ngờ... nơi đây lại gặp được một người tinh thông cổ ngữ như vậy.

- Thiên vốn là...

Thanh Lân vốn đang định nói thì im lặng, lúc này Ngọc Tuấn ngạc nhiên, sau đó thì nói:

- Các vị trưởng lão có nói với ta rồi, không cần lo. Mộng Vương chưởng quản thời không, không gì là không biết.

- Đúng là vậy. Thiên là Mộng Vương.

Thiên Trung ở một bên gật đầu và nói, sau đó thì nhìn Băng Thiên chăm chú rồi trả lời tiếp:

- Lúc trước, Thiên dùng thiên phú, đi vào thời không chi hà, ở trong đó học tập cổ ngữ, còn thời gian cụ thể thì ta không rõ, chỉ biết kết quả, là hắn hoàn toàn tinh thông cổ ngữ, bất kỳ điều gì về nó, hắn cũng biết.

- Cổ ngữ đâu có dễ học... chí ít cũng phải mất hơn mười năm mới có thể rành được những từ ngữ căn bản. Càng lên cao, như bắt đầu tập công pháp, tinh kỹ thì càng ngày càng khó, không mất nhiều thời gian, căn bản là không thể hiểu được.

- Thời không chi hà, một ngàn năm bên trong bằng một năm bên ngoài. Ta mất hết hai năm để học và sáng tạo ra các tinh kỹ, cũng như công pháp.

Ở một bên, Băng Thiên vốn đang tập trung niệm chú ngữ, vốn không thể lên tiếng đã trả lời Ngọc Tuấn, làm cho mọi người giật mình. Lúc này, hắn mới hỏi y:

- Băng Thiên, ngươi có thể dạy ta cổ ngữ không?

- Có thể. Nhưng việc này để khi đến nơi rồi tính.

Băng Thiên nói, lúc này hắn hất cằm về phía một cánh cổng màu trắng cổ xưa, bên trên dày đặc cổ ngữ đang mở, hiển lộ một vòng xoáy liên tục không có hồi kết. Nhìn thấy cánh cổng này, Thiên Trung liền cảm khái, sau đó thì nói:

- Thiên, ngươi xài Không Gian Môn?

- Ừ. Vào nhanh đi, ta không duy trì được lâu đâu.

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều nhảy vào cánh cổng, sau đó Băng Thiên cũng đi theo họ. Khi bóng dáng hắn vừa biến mất, cánh cổng lúc này cũng tiêu biến, giống như là nó chưa từng tồn tại vậy.

Tinh Đế thành, Vân Vũ quốc.

Đây là nơi toạ lạc của hoàng thất, cùng với Tinh Hồn học viện. Hiện tại, ở trong một tửu điếm, tại một trong ba căn phòng thượng hạng được bảy người họ thuê, Băng Thiên đang rất thản nhiên cầm vò rượu lên uống cạn, sau đó thì nằm ngủ, hoàn toàn không để ý đến Thiên Trung đang ngồi trong góc tường lẩm bẩm:

- Tiền của ta... ngươi ác lắm Thiên, lại lấy tiền đi mua dược liệu làm Hồi Hồn tửu... mười vò... đó là bao nhiêu kim tệ của ta...

Mỗi một người trong tứ đại long vương, đều có một cái phó nghiệp riêng và cũng là những cái này nghề nghiệp, đã làm họ nổi danh. Trong đó, Thanh Lân là luyện khí sư, Thiên Trung là mục sư, Tiếu Phong là luyện dược sư, còn Băng Thiên... nói cái này là nghề thì cũng không đúng lắm, nhưng cũng nhờ nó nên hắn mới được nhiều người biết đến và nó là việc... ủ rượu.

Đúng vậy, là ủ rượu. Rất ít người biết rằng, Băng Thiên chân chính là một con sâu rượu, một kẻ mê rượu. Nhưng rượu bình thường, không lọt nổi vào mắt hắn, mà loại lọt vào mắt hắn, là loại mà hắn đích thân ủ ra, được người gọi là - linh tửu. Mỗi một loại rượu hắn ủ ra, đều có một công dụng khác nhau, nhưng loại, sau so với loại trước, đảm bảo là càng ngày càng tốt, càng mạnh, giống như Hồi Hồn tửu, là loại dùng để cứu người khác, ngang ngửa với Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan. Chẳng qua rằng, đan dược khó ở hoả hầu, dược liệu, vậy thì linh tửu, khó ở thời gian. Ủ càng lâu, công hiệu càng mạnh, nhưng loại này, ủ ít nhất là thiên niên trở lên, mới có được cái này tác dụng, vì vậy nó, còn quý hơn cả Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan. Nhưng thời gian, đâu phải là vấn đề với Băng Thiên. Đừng quên, Mộng Vương thiên phú cũng không phải là để nói chơi, dùng để ủ rượu, tuyệt đối phù hợp, vì vậy nên trong không gian giới chỉ của hắn, cũng đã có mười vò Hồi Hồn loại cực đại, niên kỷ hơn vạn năm rồi.

Linh tửu khó ở thời gian, nhưng nguyên liệu thì không hề. Tuỳ theo loại công hiệu nào ngươi muốn, chỉ cần mua nhiều loại dược thảo có tác dụng như vậy, dùng tinh lực luyện hoá cho sạch sẽ rồi đem ủ, cứ như vậy mà rung đùi ngồi chờ đợi mà thôi. Vấn đề là... thảo dược cũng đâu có rẻ, mà còn mua nhiều loại, số lượng cũng nhiều thế kia thì số tiền cần tiêu... chắc chắn rất nhiều, hỏi sao mà Thiên Trung không đau lòng.

Vò rượu hồi nãy mà Băng Thiên uống trước khi ngủ, là Lam Hàn tửu chuyên về hồi phục. Bất luận là tinh lực, thể lực hay linh hồn lực tiêu hao, chỉ cần uống vào, sẽ liền hồi phục. Mà loại này rượu khi thưởng thức, sẽ mang đến một luồng khí mát lạnh, khiến cho đầu óc thanh tỉnh hẳn, đồng thời cũng có màu lam, nên mới được hắn đặt tên là Lam Hàn. Tuy nhiên, trạng thái suy yếu này, chỉ dựa vào rượu là không ổn, mà còn phải nghỉ ngơi mới hồi phục hoàn toàn được, thành ra hiện tại, hắn lại thêm một cái vai trò sâu ngủ, mặc kệ người nào đó đang tiếc tiền mà ngồi ở một bên đếm kiến.

- Trung, ngươi sao vậy?

Khi bước vào phòng, Thanh Lân và Tiếu Phong liền nhìn thấy cảnh này, vì vậy hai người lên tiếng hỏi Thiên Trung và đã nhận được câu trả lời làm cho họ đứng hình:

- Ta hết tiền rồi... Thiên xài hết tiền của ta rồi...

- Chỉ... là vì như vậy?

Nghe tới đây, hai người dở khóc dở cười nhìn Thiên Trung, trong lòng thầm nghĩ ai bảo bồi thường bằng rượu chi, không nhớ rằng một khi bảo bồi thường kiểu này thì túi tiền không bay hết phân nửa không phải là Băng Thiên. Lúc này, họ cũng chỉ nhẹ vỗ vai hắn, sau đó thì hỏi:

- Thiên cần nghỉ ngơi mấy ngày?

- Uống Lam Hàn rồi, tầm một ngày là ổn.

Thiên Trung lên tiếng, lúc này Thanh Lân nhìn Băng Thiên đang ngủ, sau đó thì nói:

- Một ngày sao...

- Lân, ngươi sao vậy?

Nhìn thấy Thanh Lân xuất thần, Tiếu Phong liền hỏi, lúc này hắn mới giật mình, sau đó thì trả lời, đồng thời đưa một khối màu tím ra:

- Ta định nhờ Thiên xem dùm khối này vật chất, bởi vì ta không có cách nào thăm dò ra nó.

- Khối này? Dao động năng lượng căn bản là không có, sao ngươi lại mua?

Tiếu Phong ngạc nhiên nói, lúc này Thanh Lân cũng lắc đầu và cười, sau đó thì nói:

- Trực giác.

- Lân, khối này là Tử Vẫn thạch. Đồng dạng là thiên ngoại vẫn thạch, nhưng nó cực kỳ dẻo, cũng như cứng rắn hơn bình thường. Về phần dao động năng lượng, đó là do toàn bộ đều đã nội liễm vào trung tâm, nên không có ai cảm nhận được cả.

Vẫn còn đang ngồi đếm kiến ở trong một góc, Thiên Trung đột ngột lên tiếng khi nhìn thấy khối kim loại tử sắc này, lúc này Thanh Lân ngạc nhiên nhìn hắn, thế là hắn cũng giải thích:

- Thiên nói trước cho ta biết.

- Ngươi còn làm ta tưởng là tiểu đội sẽ có thêm một cái tàng thư các sống chứ.

Thanh Lân nhìn Thiên Trung tiếc nuối, hắn còn tưởng rằng y chịu khó tìm hiểu về kim loại chứ, ai ngờ là do Băng Thiên nói trước. Lúc này, y lườm hắn một cái, sau đó thì nói:

- Ta cũng không phải là thư trùng như Thiên.

- Thư trùng, tửu trùng, Thiên cũng nhiều biệt danh thật.

Tiếu Phong một bên vừa gật đầu vừa nói, lúc này Thiên Trung cũng nhàm chán tựa lưng vào tường, sau đó trả lời:

- Năm xưa, đạt đến Thiên Tinh cảnh mà còn bị dần cho một trận te tua, không biết chúng ta có cơ hội đạt đến đó không.

- Đế Tinh cảnh... nếu không đạt được thì thật uổng công trùng sinh.

Nói tới đây thì cả ba người đều im lặng, không còn bàn tán thêm bất kỳ điều gì nữa.

Bỏ qua nơi này một chút, đi đến không gian nơi mà chàng trai nào đó đã giúp cho tứ đại long vương trùng sinh và quan sát một chút thì... hiện tại, hắn đang ngồi xem, tay chống cằm ra vẻ suy tư, sau đó thì hắn đột ngột vỗ đùi rồi nói, ra vẻ ta đây rất sáng suốt:

- Haha, xem ra cuộc sống sau này của ta sẽ rất thú vị đây.

Nói rồi thì hắn biến mất, đồng thời để lại một bức thư mà khi đọc xong, thiếu phụ tên Yến Nhi đã bùng cháy:

- Long! Ta nhất định sẽ thiến chàng!

Hai ngày sau.

Sau hai ngày ở trong tửu điếm, Băng Thiên rốt cuộc cũng đi ra ngoài để mua dược liệu ủ rượu và luyện dược, cộng thêm giúp đỡ cho Thanh Lân tìm được mấy khối vật liệu hiếm thấy để rèn luyện ra mấy thiên tinh khí mạnh.

Ra đến dược đường, Băng Thiên càn quét mọi dược liệu, làm cho lão bản mắt sáng lên, cũng như làm cho túi tiền cơ hồ muốn cạn đáy. Nhưng mà cạn đáy, kỳ thật là ngân tệ, cũng không phải là kim tệ, cũng như một phần là tiền của Thiên Trung, vì vậy hắn cũng không đau lòng gì nhiều.

Sau khi càn quét dược liệu xong, hai người đi dạo một vòng quanh khu này, để xem có kỳ trân dị bảo gì không, nhưng càng đi thì Thanh Lân càng cảm thấy vận khí bản thân ngày hôm nay đã đến cực hạn rồi, bởi vì hắn chỉ gặp những món đồ bình thường mà thôi, thế nên hắn định đi về, nhưng mà Băng Thiên đã kéo hắn lại, sau đó thì nói:

- Đi đến gian hàng cuối cùng, ở đó có đồ ngươi cần.

- Món ta cần...

Thanh Lân ngạc nhiên nói, một lúc sau thì hắn hoàn hồn rồi im lặng, bởi vì hắn tin rằng, Băng Thiên không nói sai.

Khi đi đến gian hàng đó, một gian hàng vô cùng xập xệ, hai người đã tự hỏi rằng nơi đây có phải là bị bỏ hoang rồi hay không thì một giọng nói vang lên, kéo hai người về thực tại:

- Hoan nghênh khách nhân đến với nơi đây.

- Lão bản... nơi này thật sự là... tiệm?

Thanh Lân ngạc nhiên hỏi, lúc này ông lão gật đầu, thế là hai người liền bước vào trong và bắt đầu tìm kiếm.

Tìm mãi cũng mệt, nhưng vào lúc mà hai người mất kiên nhẫn thì Thanh Lân nhìn thấy một khối đen thui và khi hắn vươn tay cầm lấy nó thì ngay lập tức, một cỗ nhiệt lượng cực lớn truyền vào tay, khiến hắn muốn phỏng tay. Mà có thể làm Thanh Vương bị phỏng, e rằng chỉ có chước nhiệt chi hoả đặc thù mới có thể làm được và cái này, cũng chính là thứ mà hắn đang tìm kiếm. Lúc này, dùng hoả tinh khí bao bọc xung quanh tay, sau đó thì hắn cầm nó lên và đi đến chỗ lão bản, hỏi:

- Lão bản, tôi muốn thanh toán.

- Mười ngân tệ.

Không đắn đo, Thanh Lân liền trả mười ngân tệ, sau đó thì thu khối kim loại này vào trong không gian và cùng với Băng Thiên quay về tửu điếm nghỉ ngơi. Họ không biết rằng, khi họ rời đi, có một người đã đến và phẫn nộ vì bị phỗng tay trên khối kim loại và khi biết mặt nhau, kẻ đó đã mang đến vô số rắc rối cho Thanh Lân sau này./.

Chương mới hơn