Chương 21: Số tiền khổng lồ
Ngày hôm sau, cuối cùng Lục Thiên cũng ra khỏi Vạn lâm sơn mạch. Hắn vác một cái bao hơi lớn đi vào một thành thị. Nơi đây chinh là thành Vân Nam mà hắn đã từng đến.
Lúc này Lục Thiên mang một trang phục màu đen, đầu đội một cái mũ vành rộng che hết khuôn mặt, xách cái bao đi vào một cửa hang lớn. Vừa đi vào một tên quản sự bước ra chào hỏi:
" Vị tiên sinh này đại giá quang lâm đến cửa hàng chúng tôi, mang theo một cái bao, chắc là có thứ cần bán"
Lục Thiên chẳng nói gì, từ trong lấy ra một bộ răng nanh và túi mật của con yêu xà linh đồ hậu kỳ, bộ da của con yêu hổ linh đồ hậu kỳ, và một bộ răng nanh của con Mãng xà ngưng dịch kỳ, và bộ da của nó. Hắn muốn giữ lại tinh huyết và thịt của con Mãng xà, sau này sẽ sử dụng
Nhìn thấy những món đồ Lục Thiên đưa ra, gã chấp sự kiểm tra một chút rồi sợ hãi nói:
" Những thứ này quá quý giá, mời tiên sinh lên lầu, sẽ có người chức vị cao hơn định giá cho tiên sinh"
Lục Thiên không nói gì, rồi cầm theo cái bao mang lên lầu
Chỉ thấy trên lầu một lão già ngồi trên một chiếc bàn sang trọng, nhìn thấy Lục Thiên liền nói:
" Ta nghe quản sự nói tiên sinh có thứ muốn bán. Ta có thể xem được không?"
Lục Thiên đưa những thứ cần bán ra, rồi mở miệng nói, âm thanh có chút khàn khàn:
" Ta không muốn nói nhiều. Cho ta một cái giá"
Lão già kia nghe vậy liền điều tra một lượt,chợt lão há hốc mồm rồi hung phấn nói:
" Bộ da hổ 400 linh thạch, răng nhanh và túi mật của con yêu xà cấp linh đồ 800 linh thạch, răng nanh và bộ da của con Mãng xà ngưng dịch kỳ cộng lại là 20 vạn linh thạch. Tổng cộng là 20 vạn 1200 linh thạch."
Nghe vậy, Lục Thiên giật hết cả mình, tuy hắn biết những thứ này đáng giá, nhưng không ngờ lại là một con số khổng lồ đến như vậy. Một tên đệ tử mới 15 tuổi, tu vi chỉ mới linh đồ sơ kỳ mà lại có một lượng tài sản khổng lồ như vậy. Nhưng hắn lại suy nghĩ cái gì, rồi lại giả giọng nói:
" Lấy cho ta một tấm trữ vật phù có thể chứa nhiều đồ một chút, một linh khí dạng kiếm"
" Kính thưa tiên sinh, không biết ngài muốn linh khí cấp bậc nào? Linh khí hạ phẩm giá 5 vạn linh thạch, trung phẩm thì 10 vạn, còn thượng phẩm thì 20 vạn."- Lão già cung kính hỏi
" Lấy cho ta một thanh linh khí hạ phẩm, một thanh kiếm phù khí cực phẩm "-Lục Thiên lại nói
Trong thê giới tu luyện, phù khí là những vũ khí được tu sinh linh đồ sử dụng nhiều, còn linh khí thì thường dùng cho tu sĩ Ngưng dịch kỳ. Tu vi linh đồ vẫn có thể sử dụng linh khí nhưng không thể phát ra uy lực lớn nhất của nó.
Linh khí, phù khí lại phân chia đẳng cấp thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.
Sau một hồi, lão già cầm ra một tấm trữ vật phù và 2 thanh kiếm,một linh khí hạ phẩm và phù khí cực phẩm. Thanh linh khí có tên Phong nguyệt kiếm, còn phù khí tên là Minh nguyệt kiếm.
Sau khi trả tiền cho 2 thanh kiếm và tấm trữ vật phù, Lục Thiên còn lại được 12 vạn linh thạch. Hắn truyền pháp lực vào trong tấm trữ vật phù, 2 thanh kiếm và đống linh thạch xuất hiện trong không gian của tấm trữ vật phù kia.
Sau đó Lục Thiên vội vàng đi ra khỏi cửa hàng, hắn cẩn thận để ý có ai theo dõi hắn không, sau một hồi dò xét kí càng, hắn mới tìm một nơi thay một bộ y phục khác. Rồi hắn nhanh chóng hướng Thiên quỷ tông trở về.
Lần này hắn lấy cớ ra làm nhiệm vụ, đã đi ra ngoài gần 10 ngày. Còn những con Bạch ngư kia, hắn vẫn chưa bắt được con nào.
Ngay sau khi Lục Thiên vừa bước ra khỏi cửa hàng, tên chấp sự nói với lão già:
" Ông chủ, có cần điều tra lai lịch của người này không?"
" Ngươi chán sống à? Vị tiên sinh này có thể giết chết một con yêu thú ngưng dịch kỳ, thì ít nhất hắn cũng phải là một linh sư. Vừa rồi ta đoán hắn chỉ che dấu tu vi mà thôi, thủ đoạn người này thật cao cường, ta là một tu sĩ linh đồ đại viên mãn mà cũng không thể nhìn ra được."
Sau một ngày, Lục Thiên trở về Thiên quỷ tông, lúc này hắn đi thẳng tới Nghiệm vụ đường. Tên đệ tử lúc trước giao nhiệm vu cho hắn nhìn thấy Lục Thiên thì kinh ngạc nói:
" Vị sư đệ này hình như nhận nhiệm vụ bắt 10 con Bạch ngư nhưng sao đi lâu thế mà bây giờ mới về? không xảy ra chuyện gì chứ?
" Không giấu gì sư huynh, vốn ra ta đã thành công bắt được Bạch ngư, tuy nhiên ta bị người ta cướp mất, sau đó chậm trễ một thời gian ta mới về được."- Lục Thiên dùng giọng điệu tức giận nói ra
" Ồ, không nghĩ sư đệ lần đầu làm nhiệm vụ mà lại gặp chuyện như vậy, âu cũng là kinh nghiệm. Lần sau sư đệ hành xử hảy cẩn thận hơn, đừng để kẻ gian hãm hại"
" Đa tạ sư huynh nhắc nhở"
Lục Thiên nói một câu rồi quay lại động phủ của mình trên Thái dương sơn.