Lôi Hỏa Vũ Động Phá Thương Khung

Chương 2: Tân Sinh.

Tối tăm... vô cùng vô tận.

Cô độc... không còn gì.

Trần Thanh hối hận sao? Không... Hắn chỉ tiếc nuối, hắn không thể gặp được Thiên Vy lần cuối....

Hắn... muốn đứng trên mọi thứ... nhưng hắn vẫn không đủ mạnh. Hắn đã thất bại!!.

Hắn... Không Cam!!!!!

...
....
...
..
.
Trần Thanh ánh sáng lóe lên trong mắt hắn, hắn chớp chớp mắt, mở ra. Màu sắc ùa vào... hắn còn sống sao?

- Đây là....? - Trần Thanh lầm bẩm tự nhủ.

Hắn thấy hắn đang bị một con hổ trắng tha đi... rõ ràng hắn mới sinh ra, vì cơ thể vô cùng nhỏ nhắn, còn được quấn trong khăn, con hổ tha hắn bằng cái khăn quấn này.

- Xuyên việt??? Vậy sao??? - Trần Thanh nghĩ thầm trong đầu - Nếu có thể... anh muốn về với em... Thiên Vy!! -

Với tâm trí một cường giả, Trần Thanh nhanh chóng ném hết mấy thứ không quan trọng ra sau đầu, chỉ giữ lại Ý Chí kiên định... và một tình yêu!!!

Lẳng lặng, ngầm thôi động tinh thần lực, khởi động Sơn Hà Quyết một quyết hắn tự sáng chế, đó là Dưỡng Thân Quyết. Quyết này giúp toàn bộ cơ thể hắn hấp thu thiên địa linh khí, dưỡng tự thân sanh khí huyết, từ khí huyết tạo ra nội khí, kết hợp với thiên địa khí tạo thành Chân Khí tinh khiết vô cùng.

Môn công pháp tự hắn sáng tạo, hắn hiểu rõ như lòng bàn tay, nhất là, Trần Thanh đã từng tự luyện đến tầng 8 đỉnh, gần 1 bước bước qua tầng 9 rồi!!!

Trong lúc hắn vận công, con hổ đã đưa hắn về tới hang động. Giờ hắn mới để ý, con hổ này lớn vô cùng, gần như gấp 3 con hổ mà hắn đã từng thấy ở kiếp trước,làm hắn càng khẳng định hơn là hắn đã xuyên việt rồi!!!.

Đưa về hang động, bú sữa hổ, ngày ngày hổ mẹ đi ra ngoài kiếm thức ăn, hắn lăn lộn, chơi cùng đám hổ con (Để luyện cơ cùng cốt, trẻ con nếu nằm ỳ 1 chỗ cốt sẽ mềm)

...
...
..
.
Hai năm trôi qua nhanh chóng, Trần Thanh giờ đã được 2 tuổi, hắn nhìn chơi cùng mình đám hổ con cùng hổ mẹ nằm ngủ một bên, cười một chút, Gia Đình Hắn.

Mặc dù là thú, nhưng hổ trắng vẫn cho hắn cảm giác một chút ấm áp của gia đình, giúp hắn đôi khi chỉ nhớ về nơi chốn cũ của mình thôi.

Trần Thanh cười cười, nhất là giờ hắn đã có một chút sức mạnh tự vệ, cơ thể hắn khỏe mạnh vô cùng, không biết vì linh khí thiên địa ở đây nồng nặc hơn kiếp trước, hay vì cơ thể hắn. Mà Dưỡng Thân Quyết đã hoàn thành, khí huyết người hắn nồng nặc, luyện thể hiệu quả vô cùng.

Trần Thanh vốn định hôm nay sẽ kết thúc Dưỡng Thân Quyết, sau đó cô đọng nội khí,tạo ra chân khí. Nhưng không biết vì sao, tâm thần hắn không yên được!!!

- Vì sao vậy... không lẽ là có chuyện??? - Trần Thanh tự hỏi.

Bỗng nhiên, một luồng uy áp khủng bố, càn quét qua toàn bộ khu rừng này, mọi con thú đều bỏ chạy khỏi nơi chốn của mình.

Hổ trắng trực tiếp đứng phắc người dậy, vồ lấy Trần Thanh, quăng ra ngoài.

Từ bên ngoài, Trần Thanh thấy một bóng ảnh, những tên đó lao đến tấn công bạch hổ, còn có những người đứng đằng sau.

Những chiêu thức hoa lệ, kỳ ảo, đánh lên thân bạch hổ, bạch hổ gầm rú, gào thét tấn công. Cả những con cọp con, cũng xông ra, người lóe lên quang mang màu trắng, tiến công về bọn họ.

Trần Thanh rõ ràng... Bạch hổ đang bảo vệ mình.

Nước mắt hắn chảy xuống, vì hắn quá yếu, hắn không tham dự vào cuộc chiến này được.

Trần Thanh thống hận bản thân... nhưng làm gì được đây... hắn chỉ mới 2 tuổi....

Dập đầu về hướng hổ trắng, nhìn kỹ những tên tấn công Bạch Hổ. Hắn quay người, đi về phía cánh rừng tối om mờ ảo...
..
...
..
.
Hắn đi không biết bao lâu, không biết bao thời gian rồi, hắn không biết. Chỉ là giờ tinh thần hắn dùng hết sức để chống lại ự mệt mỏi. Chân hắn rướm máu, người đầy vết trầy xước.

Hắn nhìn thấy một ngôi làng... là làng sao?? Hắn lê tấm thân tàn tạ đến đó. Ngã xuống ngay giữa đường.

....
....
...
..
.
Híp mắt, ánh sáng đâm vào trong mắt, Trần Thanh tỉnh rồi. Cơ thể nhỏ bé của hắn được băng bó khắp nơi, hắn không quan tâm, hắn nhìn thấy một lão gia, đang quấn băng cho hắn.

Nhìn thấy Trần Thanh mở mắt, lão gia cất tiếng nói: - Tiểu tử, tỉnh rồi à!! Nghị lực tốt đấy!!! -

Trần Thanh nghe ông ta nói, ngạc nhiên vang lên trong tâm trí: - Tiếng Trung??? -Đây là đâu??? -

Hắn mở miệng trả lời: - Là tiền bối cứu ta? -

- Hà hà, tiền bối gì chứ?? - Ông lão hiền hòa cười - Đúng ta đã cứu con, con là ai? nhà ở đâu? -

- Con... tên... Trần Thanh- Trần Thanh đôi mắt ảm đạm xuống - Con không có nhà-

Ông lão trong mắt lóe lên một vẻ thương xót, ông nói trầm thấp: -Thật tội nghiệp, tiểu tử!! -

Trần Thanh mắt chỉ ảm đạm một chút, rồi hồi phục lại ngay, hắn nhìn ông lão:- Cho con về nhà ông được không? -

- Nhà ta? - Ông lão ngạc nhiên nhìn đứa bé - Được thôi, ha ha, dễ bàn, ta là trưởng thôn Võ Thiên Thôn, nhà ta đủ rộng!!! -

Võ Thiên? Trần Thanh tâm tư lóe lên:- Ông ơi,cho con hỏi, nơi đây là đâu được không? Từ khi sinh ra, con chưa rời được khỏi cánh rừng này, không biết một chút gì cả!! -

- Chà chà, vấn đề này thì dễ thôi - Ông lão nhún vai - À mà quên, ta tên La Thiên Hữu, nơi đây là Thiên Võ thôn,Đấu La Đại Lục, Thiên Đấu đế quốc tây phương, Pháp Tư Nặc hành tỉnh.

Đấu La Đại Lục!!! - Trần Thanh lóe lên trong đầu....

....
...
..
.