Chương 2: Võ đạo tiến nhập

Kiếm Dịch Thiên Khung

Chương 2: Võ đạo tiến nhập

Thiên Nguyên sơn phong, tọa lạc tại phía Tây, cách Ninh Loan trấn hai mươi ba dặm. Sơn phong vị trí giữa nổi bật một cái nho nhỏ nhà tranh, nhà tranh bên trong là hai tên thiếu niên, nữ hài niên kỷ khoảng tám, chín ngồi xếp bằng trên giường tre, đang thực hiện đan lát công việc. Viên Thanh Hải thì đang bổ củi, lần này hắn bổ củi so với trước thuận lợi hơn rất nhiều, thông thường ba mươi cân củi hắn phải mất đến gần hai canh giờ mới bổ xong, bây giờ thiếu đi rất nhiều, hơn nữa hắn không hề cảm thấy mệt mỏi dấu hiệu.
Một ngày thời gian thấm thoắt trôi qua, Viên Thanh Hải như lão tăng nhập định, thân thể tỉnh tọa ở một góc nhà tranh, giờ khắc này mặt trời đã lên cao, Viên Thanh Hải trong tay là một cuộn băng vải. Hắn hai mắt mở ra, vẫn cứ thế một mảng huyết hồng không hề tán đi, lúc này hắn bất đắc dĩ cười khổ, hắn nhận ra huyết đôi mắt này tác dụng, vả lại tuy hắn che đi đôi mắt nhưng hắn như cũ vẫn thấy đường cho nên việc này không có mấy lo lắng, chỉ là đeo vải tại mắt như một cái người mù, việc làm này hắn cảm thấy không được thoải mái vả lại còn có thể dẫn đến không ít phiền phức.
Viên Thanh Hải bật dậy, hắn nhìn qua một bên ở trên giường tre nha đầu kia, một cái tiếu dung hiện lên, trời đã sáng đến lúc hắn phải đi săn! Viên Thanh Hải ly khai nhà tranh, nhà tranh đối diện là một thân cổ thụ, cổ thụ phía dưới là một cây cũ kỷ đoản kiếm, đó là của hắn dụng cụ đi săn. Viên Thanh Hải người hơi cúi, hướng phía gốc cổ thụ thi lễ, xong vươn tay bắt lấy chuôi đoản kiếm, bắt lấy đoản kiếm thời khắc hắn cảm thấy một loại cảm giác khác thường, cảm giác như cơ thể mọc thêm một bộ phận tương tự và chuôi kiếm này như cánh tay thứ 3 của hắn, Viên Thanh Hải tâm lúc này ngây dại một luồng thông tin không có dấu hiệu xuất hiện, chậm rãi rót vào não bộ hắn.
Một nén nhang thời gian sau, tại gốc cây phía dưới, Viên Thanh Hải hai mắt chậm rãi mở ra, bên trong vẫn như một cái huyết hải không có gì khác, chỉ là ở giữa đồng tử vị trí nhiều hơn một thanh kiếm huyễn ảnh, thường nhân nhìn vào chắc chắn sẽ bị kiếm mang toái nát linh hồn, võ giả nhìn vào thì cũng phải nhức óc một hồi, luồng kiếm mang này quá mức sắc bén. Viên Thanh Hải hai mắt ngơ ngác nhìn lên thiên khung, miệng lẩm bẩm
- ‘’ Tâm Kiếm, hóa ra là vậy a! ‘’
Nói xong Viên Thanh Hải hai mắt chậm rãi khép lại, tay hắn bấm ra một luồng kiếm khí phiêu phù xung quanh hắn phạm vi dài đến gần một trượng, một lúc sau tam luồng kiếm khí, thất luồng kiếm khí, thập luồng kiếm khí, …. Ba mươi luồng kiếm khí! thứ ba mươi kiếm khí vừa hiện, Viên Thanh Hải khóe miệng tiên huyết tràn ra, mà vẻ mặt hắn thảm bạch đi, tay hắn vung lên, ba mươi chuôi kiếm khí hư ảo dần xong triệt để tiêu thất, hắn lúc này cầm lên chuôi đoản kiếm, trong mắt nhiều hơn một tia khác thường. Viên Thanh Hải đầu khẽ lắc, xong tra kiếm vào chuôi chậm rãi hướng sơn phong phía sau đi tới.
Vừa rồi luồng kỳ lạ thông tin tràn vào não bộ hắn, nội dung là một quyển sơ học kiếm pháp cùng một quyển phổ thông kiếm kỹ, từ hai quyển trục đó hắn tự diễn hóa thành tự thân kiếm kỹ chỉ trong một nén nhang thời gian!, để người ngoài biết được hắn ngộ hai quyển kỹ năng trục cùng diễn hóa thành tự thân võ kỷ chỉ trong một nén nhang thời gian, chắc hẳn bọn hắn sẽ vỡ mật mà tử, bởi diễn hóa tự thân võ kỹ thông thường lắng đọng từ năm này sang năm khác mới có thể ngộ ra đấy, chưa nói đến việc hoàn toàn lĩnh ngộ hai quyển kỹ năng trục, cho dù là phổ thông quyển trục thì cũng không thể nào nhanh như vậy, thiên phú, đây là cái gọi là thiên phú!.
Riêng Viên Thanh Hải về tự thân thiên phú hắn không để ý đến vậy, hắn chỉ cảm thấy hai quyển trục kia đối với hắn rất quen thuộc, phi thường quen thuộc, còn diễn hóa kiếm kỹ, hắn vừa mới nhìn thấy hai quyển trục lúc đã hoàn toàn ngộ ra, thậm chí hắn còn không hiểu tại sao mình có thể ngộ ra được đến mức đó, vì trước giờ hắn chưa từng tiếp xúc với võ kỹ, trước giờ hắn chỉ là một cái thường nhân.
Không lâu sau, Viên Thanh Hải tiến nhập săn bắn khu vực, hắn lựa chọn một cái ít người địa phương xong tiếp tục tiến nhập vào. Nửa canh giờ sau, hắn gặp được thứ nhất đối tượng, đó là một đầu phổ thông nai rừng, Viên Thanh Hải chầm chậm tiến lên, một tay đặt lên mặt đất, còn lại tay một mực giữ chặt chuôi kiếm, đầu kia nai rừng vẫn cứ thản nhiên ăn cỏ, ngắn ngủn cái đuôi ve vẩy, hắn có lẽ khá khoái chí. Viên Thanh Hải thì một mực tiến lại gần, đến khi cách mục tiêu khoảng hai thước phạm vi, Viên Thanh Hải chuôi kiếm rút ra, đạp đất lấy đà định phóng lên, lúc này dị biến xảy ra.
Nai rừng hai mắt bỗng chốc biến đổi, nhả đi trong miệng cọng cỏ lúc, hai chân cong lên hướng phía sâu chạy đi, Viên Thanh Hải dĩ nhiên sẽ không cho hắn chạy mất, đoản kiếm vung lên, chân tắc đạp địa phóng tới, hai tấc! đoản kiếm cách nai rừng phần lưng chưa đến hai tấc nhưng vô pháp tiến lên, Viên Thanh Hải ngón tay cong lại, xong búng ra một luồng kiếm khí từ trong tay hắn bay ra đâm vào nai rừng phần đùi.
Nai rừng lúc này kêu lên đau đớn, nó cố gắng rời đi nhưng vô dụng bởi phần đùi hắn đã bị đâm thủng một lỗ tốc độ so với trước giảm đi đến ba, bốn thành tả hữu. Viên Thanh Hải lúc này cười nhạt thành tiếng, thân ảnh hắn lóe lên, chớp mắt xuất hiện tại nai rừng trước mặt một kiếm hướng nai rừng cái cổ đánh tới. Nai rừng trong mắt hiện ra vẻ tuyệt vọng, thậm chí là cầu xin thần sắc, nhưng Viên Thanh Hải kiếm không hề chậm đi, chốc lát một khỏa nai đầu lâu rơi xuống, trong mắt vẫn còn sợ hãi vẻ. Viên Thanh Hải nhìn thoáng ra nai rừng đầu lâu, vẻ mặt không biểu tình, hắn hai tay chắp lại, hướng phía nai rừng thi thể cúi đầu một cái, xong nâng lên đầm đìa tiên huyết thi thể hướng phía Bắc đi đến.
Hắn đi được gần một dặm khoảng cách, trước mắt hiện lên một dòng suối, suối này mỗi lần đi săn xong hắn đều đến đây rửa đi thi thể tiên huyết xong còn tẩy trần thân thể một hồi. Nghĩ đến đây, hắn đem nai rừng thi thể lấy ra, đem thi thể hướng dòng nước tẩy rửa một hồi, xong đem thi thể vào một kiện bao bố buộc lại. Viên Thanh Hải đầu khẽ đảo, nhìn quanh một lúc, xong hắn cởi đi trên người y phục, lộ ra rắn chắc cơ thể, lúc này chân mày hắn sâu đậm nhíu lại, bởi trên thân thể hắn chằn chịt những vết sẹo không dấu hiệu mà biến mất, ‘’ Hẳn là do cái kia thần bí năng lượng ‘’ Hắn thầm nghĩ.
Thông thường huyền khí có lam màu sắc, nhưng Viên Thanh Hải cơ thể không hề tồn tại huyền khí, bên ngoài hắn sử dụng một cái xám tro sắc năng lượng, năng lượng bản chất cực kỳ cực đoan cùng u ám, hắn gọi là oán khí. Còn Viên Thanh Hải nội thể chảy bên trong thần bí năng lượng bản chất như thế nào? hắn hoàn toàn không biết, hắn chỉ biết thứ năng lượng này vô cùng kỳ diệu, không những cường hóa nhục thân cùng khả năng hồi phục của hắn, quan trọng nhất thứ năng lượng này đưa hắn tiến vào võ giả thế giới, cho hắn thêm sức mạnh. Đây là điều cần thiết đấy, tại ở thế giới này, quả đấm là chân lý, ngươi không có kỳ kèo tư cách bởi quả đấm ngươi tiểu, đạo lý này những kẻ lót đáy xã hội như hắn là hiểu nhất đấy.
Xua tan trong đầu tạp niệm, hắn bỏ hết trên cơ thể y phục nhảy xuống dòng nước. Khoan khoái, thoải mái vô cùng đó là cảm giác bấy giờ của hắn, hai mắt hắn vẫn không mở ra hắn ngẩng đầu nhìn lên tận hưởng cỗ cảm giác này. Bất quá lúc này, trong cơ thể hắn thần bí năng lượng bổng nhiên dị động, khí huyết hắn bị chấn động một hồi, khóe miệng hắn một giọt huyết châu lăn xuống, Viên Thanh Hải mắt khẽ híp lại, tâm chìm vài nội thể ‘’ Cái quỷ gì? Đại ca ngươi tính hại chết ta à ‘’ Viên Thanh Hải cười khổ, trong cơ thể hắn khí huyết lúc này chậm rãi di chuyển như định nói gì đó, hắn lúc này mới ngộ ra, tâm rời khỏi thể nội.
Ngoại giới, Viên Thanh Hải đỏ thẫm hai mắt mở ra, một luồng oán khí chậm rãi phiêu phù trước mặt hắn. Viên Thanh hải nhìn thoáng qua nó, đạm thanh
- ‘’ Chuyện gì? ‘’
Oán khí bỗng nhiên rung động dữ dội không ngừng di động quanh thân thể hắn, ‘’ Hưng phấn ‘’ Viên Thanh Hải cười cười ánh mắt khóa chặt lấy luồng oán khí
- ‘’ Muốn ta đi theo ngươi? ‘’
Oán khí gật gật, bề ngoài xám tro sắc hơi lập lòe, dĩ nhiên là khẳng định đấy. Đến đây, oán khí hóa thành một đạo u quang hướng phía dưới đi tới, Viên Thanh Hải do dự một hồi xong cũng quyết định đi theo.
Một người, một khí hướng phía sâu đi xuống, Viên Thanh Hải lúc này đã là Túc Thể cảnh võ giả nhịn thở vài canh giờ đối với hắn cũng không có gì khó, càng hướng phía sâu đi xuống Viên Thanh Hải chân mày cũng không nhịn được nhíu lại, vì con suối này sâu đến bất thường. Một canh giờ trôi qua, theo u quang dẫn đường hắn cuối cùng đi đến điểm cuối, trước mắt hắn sừng sững một tòa quảng trường, quảng trường rộng không thấy điểm cuối, tại quảng trường nền đá hiện ra từng cái cỗ lão đường văn, quảng trường khí tức tỏa ra mang theo một tia bi thương, kỳ dị ở chỗ cái này bi thương khí tức không hề liên đến hắn nhưng ánh mắt hắn vẫn không tự chủ được rụp xuống. Mà ở quảng trường trung tâm sừng sửng một tòa thạch bi.
Thạch bi phía trên khắc lên vô số cổ đại văn tự, từng chi văn tự tỏa ra một cổ âm u khí tức. Viên Thanh Hải liếc sang bên đạo kia u quang, u quang khẽ nhấp nháy một lúc, biến mất ngay tại nguyên bản vị trí, xuất hiện ngay tại thạch bi trước mặt.
U quang lẳng lặng đứng đó, khí tức ngày một lạnh lẽo, Viên Thanh Hải cũng không tiến tới hai mắt đóng lại, tâm tình một chút phức tạp.
Một canh giờ thời gian sau, u quang thân thể bỗng chốc lập lòe, xong tiến vào thạch bi bên trong. Mà lúc này Viên Thanh Hải hai mắt cũng mở ra đồng tử một bên huyết sắc, một bên là xám tro sắc trong thập phần quỷ dị, Viên Thanh Hải khuôn mặt trên hiện ra tang thương vẻ, ánh mắt hắn khóa chặt thạch bi, hai tay chắp lại, thi lễ một cái, xong hai mắt khép lại mà xung quanh hắn khí tức ngày một cuồng bạo.
Không biết bao lâu thời gian trôi qua, quảng trường ở giữa thạch bi kịch liệt rung rẩy, u quang cùng hàn quang từ bên trong không ngừng thoát ra. Một nén nhang thời gian sau, thạch bi toái thành từng mảnh, đống đổ nát bên trong, một đạo u quang thoát ra, nó lẳng lặng nhìn xung quang chu vi cảnh tượng, xong phiêu phù tại Viên Thanh Hải trước mặt.
Viên Thanh Hải lúc này như một pho tượng đồng dạng, toàn thân khí tức hoàn toàn tiêu thất, u quang không một chút do dự tiến nhập nội thể hắn.
…………………………………………………………………….
Sơn phong sâu bên trong, một đạo trẻ tuổi thân ảnh đứng dậy, bàn tay khẽ xoa xoa mi tâm vị trí, hai mắt hắn mở ra, bên trong như huyết hải. Hắn là Viên Thanh Hải, hắn lẳng lặng nhìn quanh, Lúc này xung quanh tối đen một mảnh, chỉ có trên đầu hắn thiên khung chứa đựng vô số tỏa sáng tinh thần, hắn nhìn về phía sau, phía sau là một con nai rừng thi thể, Viên Thanh Hải trầm mặc, hai vai nhướng lên, hắn túm lấy hai chân nai rừng thi thể gác lên trên vai
- ‘’ Tiểu Vũ ở nhà chắc hẳn đang rất đói ‘’
Dứt lời, thân ảnh hắn khẽ động, biến mất tại nguyên bản vị trí. Tại tỉnh lặng dòng suối biên giới một gã nữ tử xỏa tóc bên dòng chảy, tóc nàng là bạch sắc đấy, nữ tử bề ngoài niên kỷ chưa tới hai mươi, làn da như ngọc, dung mạo tinh xảo, môi nàng khẽ nhếch
- ‘’ Mười bốn tuổi, Túc thể trung kỳ có chút ý tứ! ‘’
Lời vừa buông, nữ tử thân hình bỗng nhiên hư ảo, xong tiêu thất. Vài hơi thở thời gian sau, Viên Thanh Hải xuất hiện tại nàng trước đó vị trí, chân mày khẽ nhíu
- ‘’ Ân, thật sự là trung kỳ ‘’
Viên Thanh Hải đạm nhiên âm thanh vang lên xong quỷ dị biến mất.