Chương 1: Viên Thanh Hải

Kiếm Dịch Thiên Khung

Chương 1: Viên Thanh Hải

Tại một tiểu thôn trấn, từng đạo non trẻ âm thanh vang lên, từ miệt thị câu từ đến hăm dọa từ ngữ cuối cùng là quần ẩu âm thanh. Chật hẹp ngõ tối bên trong, nữ hài khóc thét âm thanh vang lên
-'' Ta van các ngươi, Hùng Nghị, Ngô Xuân, Ngô Hành đừng đánh nữa ''
Nói đến đây, tại nàng hốc mắt từng giọt trong suốt dịch thể tràn ra, nàng mặc một kiện rách rưới áo vải đầy những chắp vá dấu vết, khuôn mặt sạm đen do bụi bẩn, mái tóc dài đến tận mông, không thấy được chải chuốt dấu hiệu, nàng niên kỷ tầm tám, chín.
Trước mặt nàng là một gã mập mạp thiếu niên, thiếu niên trên thân khoác hờ một kiện hắc bào, lộ ra đầy đặn quá mức thân thể, cùng nuôi trong nhà lão trư không có mấy khác biệt.
Tại hắn hai bên là hai gã tử bào thiếu niên, hai kẻ này tướng mạo như đúc, mái tóc thả dài buộc đuôi ngựa phía sau, bên ngoài dung mạo cho thấy bọn hắn không phải là hiền lành loại người, tam nhân niên kỷ sàn sàn nhau tầm mười sáu, mười bảy. Tam nhân vẻ mặt lúc này lộ ra hung quang, tại bọn hắn trước mặt là một gã tầm mười ba, mười bốn tuổi thiếu niên, hắn thân thể lúc này bầm tím khắp nơi, nhất là vùng bụng cùng con mắt vị trí, khóe miệng hắn tiên huyết không ngừng chảy. Tướng mạo hắn giống nha đầu kia đến ba, bốn thành, chỉ khác thân thể hắn phía trên không có một mảnh vải phía dưới mang một kiện quần cộc, hắn là bị tam nhân kia hành hạ đấy nhưng với hắn có vẻ không mấy hữu dụng bởi hắn trên mặt chỉ tại bất khuất, kiên cường vẻ, nổi bật phía trên là một cái tiếu dung.
Mập mạp thiếu niên nhìn hắn, vẻ khinh bỉ không hề giấu
- '' Não ngươi hỏng mất? ''
Thiếu niên đầu nghiêng sang một bên, tay xoa xoa thái dương huyệt
- '' Sủa lại cho lão tử nghe xem! ''
Mập mạp thiếu niên cười gằn, lạnh lùng âm thanh vang lên
- '' Đánh! ''
Dứt lời hai gã tử bào thiếu niên hướng phía hắn phóng tới, từng quả cứng rắn như thiết chùy nắm đấm giáng xuống, mỗi quả đấm trúng cơ thể thiếu niên kia, hắn không thổ huyết thì cũng tím tái nhưng trên mặt hắn tiếu dung không hề nhạt, chỉ là ánh mắt hắn hơi buông xuống, hắn cũng là thường nhân vẻ ngoài hắn ngưu như vậy nhưng bên trong tổn thất chỉ có hắn mới có thể biết, từng cơn đau thấu đến tận xương tủy lan đến nhưng hắn cũng đã quen, quen bị đối xử như cẩu thế này, hắn thích hắn đánh ngươi, không thích cũng phải đem ngươi làm một bả, tam nhân đều là võ giả nên hắn không thể chống trả, chỉ có thể ăn đòn, vì chống trả chẳng có một chút ích lợi nào. Quần ẩu âm thanh lọt đến tai các thôn dân, nhưng bọn hắn cũng không dám ý kiến, thế nào gọi là Ninh Loan trấn tam hào gia? bọn hắn đều là ác bá trong ác bá không chuyện gì không dám làm, thậm chí đồ thành người như cơm bữa, nhưng cũng không ai lên tiếng, bởi trưởng trấn đứng về phía bọn hắn, dưới trưởng trấn bao che khuyết điểm việc làm, bọn hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Vài canh giờ sau, một căn hẻm bên trong, một gã thiếu niên ngã xuống thân hình bám lấy bờ tường ngăn không cho thân thể ngã xuống, hai cái đầu gối hắn cách mặt đất chưa đến hai tấc, cánh tay kiệt lực chống lấy thân thể, toàn thân tiên huyết không ngừng tuôn ra, đỏ thẩm cả mặt đất.
Tại bình thường trường hợp, mạng hắn có lẽ đã treo nhưng bây giờ lại khác, xung quanh hắn duy trì một cái kết giới bao lấy thân thể hắn, mà kết giới bên trong huyền khí không ngừng chữa trị cơ thể hắn. Kết giới này là do tam nhân kia tạo ra đấy, nhưng bọn hắn không tốt tính đến vậy, '' vỗ béo làm thịt '' mới là mục đích của bọn hắn, bởi thường nhân chịu đựng căn bản không thể so với võ giả, tam nhân là muốn tra tấn, hành hạ hắn cho thống khoái.
Kết giới bên trong gã mặc quần cộc thiếu niên, tuy dưới huyền khí chữa trị hạ nhưng hai gã tử bào thiếu niên đòn đánh bên dưới cơ thể hắn là ngầm không chịu đựng được đấy nhưng vì cái gì lý do hắn vẫn còn tại. Tam nhân kia không để ý vấn đề này, mập mạp thiếu niên đi đến trước mặt hắn, đế giày để tại hắn đầu, dưới mập mạp thiếu niên trọng lượng, cái đầu hắn không nhịn được cúi rạp xuống, nhưng hắn cũng dùng sức từ từ nâng cổ lên
Mập mạp thiếu niên dữ tợn cười, cổ chân khẽ động, thiếu niên kia đầu tiếp xúc chỗ từng giọt huyết châu trào ra, chậm chậm lăn xuống gò má hắn
- '' Viên Thanh Hải, cho lão tử quỳ hạ không tro cốt ngươi không còn ''
Gọi là Viên Thanh Hải thiếu niên, đầu ngoắc lên cười lớn, xong hắn ngón giữa giơ thẳng lên, một ngụm nước bọt phun ra
- '' Hảo làm ta phục xem, giết liền giết lão tử sợ qua ai ''
Mập mạp nam tử khuôn mặt sầm lại, sát ý như thực chất
- '' Tốt, rất tốt! ''
Dứt lời, mập mạp nam tử đế giày đè mạnh xuống, Viên Thanh Hải cánh tay kịch liệt rung rẩy, sắc mặt hắn thảm bạch đi, một ngụm máu phun ra, từng giọt lớn như hại đậu mồ hôi hột rơi xuống, mập mạp nam tử trọng lượng như thế nào đại, hơn nữa hắn còn là một cái võ giả, cơ hồ so với hai gã tử bào thanh niên còn muốn mạnh.
- '' Rắc! Rắc! ''
Xương cốt sụp đổ âm thanh vang lên, Viên Thanh Hải hai cánh tay trực tiếp nổ bể ra, từng đám tiểu huyết vụ tán ra, Viên Thanh Hải hai cánh tay vị trí da hầu như bị lột bỏ không còn, ngoài ra xương cốt bị làm tam đoạn, triệt để bị phế đi, hắn cố gắng kháng trụ đau đớn, hàm răng nghiến chặt, hai chân đạp lấy bờ tường cố trụ thân thể, hai cánh tay buông xuống tiên huyết lan tràn đến xung quanh hắn tam thước phạm vi, không ngừng lan rộng ra xung quanh, huyết tinh một màn này trực tiếp dọa nha đầu kia ngất đi. Tam nhân cũng không có rảnh rỗi để ý nàng, ba cặp mắt khóa chặt Viên Thanh Hải.
Mập mạp thiếu niên hắc hắc cười, nhìn về phía hai tên tử bào thiếu niên
- '' Các ngươi thế nào, Xuân đệ, Hành đệ, mạng hắn các ngươi có muốn ''
Song nhân trầm mặc, ánh mắt lạnh lùng liếc thoáng qua Viên Thanh Hải, xong một gã đứng ra đầu lắc lắc
- '' Huynh đệ, chúng ta không cần, Hùng ca cứ tự nhiên ''
Dứt lời song nhân hai tay khoanh lại, dựa sát vào tường, hai cặp mắt khép hờ. Mập mạp thiếu niên cười nhạt một tiếng, lớn như cây cột cánh tay nắm lấy Viên Thanh Hải yết hầu, trực tiếp ném đi, Viên Thanh Hải như diều đứt dây động dạng rơi xuống nền đất, sau lưng da thịt trực tiếp bị nứt ra, lộ ra cả bạch cốt. Gọi là Hùng ca thiếu niên thân ảnh lóe lên chớp mắt đến Viên Thanh Hải sau lưng một quyền đánh ra
- '' Khụ! ''
Viên Thanh Hải một ngụm máu phun ra hắn rơi về ngay tại trước đó vị trí, Hùng ca thân hình tiếp tục hư ảo, một chưởng chụp đến cố định hắn ngay trên vách tường. Một đòn này suýt nữa làm não hắn nổ bể ra đến. Mập mạp thiếu niên khóe miệng cong lên
- '' Bất luận cái gì di chúc đều nhận ''
Viên Thanh Hải ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn hắn, không nói gì. Lúc này mập mạp thiếu niên quỷ dị cười, liếp láp mép môi
- '' Ân! yên tâm, muội muội ngươi ta sẽ hảo hảo chăm sóc ''
Viên Thanh Hải khuôn mặt đen lại, sát ý không một chút nào che dấu, hắn gầm lên
- '' Hùng Nghị tên bỉ ổi, ngươi đánh mất trứng?, đem một cái nữ hài uy hiếp ta ''
Dứt lời, hắn một cước đá đến Hùng Nghị phần bụng, tam nhân chế nhạo ánh mắt nhìn hắn, lúc này Hùng Nghị đã bắt được bàn chân hắn.
- '' Răng rắc! ''
Một đạo thâm thúy âm thanh vang lên, chân hắn uốn thành một cái độ cong, có những địa phương da thịt rách ra thấy được cả xương cốt lẫn nội tạng. Viên Thanh Hải sắc mặt lúc này tái xanh lại, mà Hùng Nghị tiếp tục bắt lấy còn lại một cái chân
- '' Rắc! ''
Hùng Nghị cười lớn, đem Viên Thanh Hải thân thể ném xuống, riêng hắn quay lưng bước đi mà vị trí hắn đi đến là nữ hài ngất đi nơi. Viên Thanh Hải lúc này quên đi cả mất đi tứ chi đau đớn, ánh mắt hắn khóa chặt lấy nàng, trái tim hắn như thể bị ai đó giày xéo, hắn yếu ớt kêu lên
- '' Không! ''
Viên Thanh Hải tiềm thức lúc này mơ hồ một mảnh, hắn không hề hay biết bao lâu thời gian trôi qua hắn vẫn chỉ nằm đó nhìn về muội muội hắn với ánh mắt tuyệt vọng. Còn Hùng Nghị bước chân đối với hắn như một cơn ác mộng vậy, mỗi lần hắn bước chân hắn tiến đến, Viên Thanh Hải như bị vạn tiễn xuyên tâm, đau đớn, đau đớn vô cùng, so với lúc bị ba gã kia hành hạ còn muốn hơn. Hắn bất giác lại nhớ đến cái lúc mẫu thân mất, tiểu tử kia nhìn hắn trong mắt chỉ còn tại sâu thẳm nỗi buồn, lúc đó hắn muốn nói, nhưng lại không thể nói, hắn muốn an ủi nàng nhưng lại không thể.
Bất lực, triệt để bất lực đó là cảm giác của hắn lúc đó, cũng như bây giờ, hắn còn chưa định thần lại, Hùng Nghị đã đến trước mặt muội muội hắn, một màn tiếp theo khiến hắn thật sự thịnh nộ. Viên Thanh Hải hai khóe mắt đỏ ngầu, hắn nhe răng cười, cười, tiếp tục cười, rồi lại cười càng lớn thêm, bởi Hùng Nghị bàn tay đang cởi bỏ trên người nàng y phục, Tam nhân không để ý đến hắn chỉ tiếp tục hiện tại công việc.
Viên Thanh Hải lúc này mới cảm thấy mình yếu đến như thế nào, yếu đến đáng thương, nhưng yếu là đáng thương sao?, không yếu là một tội lỗi, kẻ yếu là kẻ có tội, kẻ mạnh vĩnh viễn là kẻ đúng đắn. Tứ chi tàn phế, thân thể trọng thương, hắn bị đánh đến sắp ngất, tuy vậy trong đầu hắn còn tại một ý niệm '' Sát, Sát và Sát '' Lúc này một dòng kỳ lạ năng lượng chảy khắp cơ thể hắn, ý thức hắn bây giờ đã lâm vào giấc ngủ thứ duy nhất còn tại là.... '' Sát niệm ''.
Viên Thanh Hải trong lòng, trọng yếu là tôn nghiêm nhưng có một thứ so với tôn nghiêm còn quan trọng hơn, so với thứ đó tôn nghiêm hắn cũng có thể vứt đi chẳng bận tâm do dự, đó là thân nhân hắn.
Long có nghịch lân, Viên Thanh Hải hắn cũng có nghịch lân cũa hắn là thân nhân xâm phạm vào thân nhân hắn thì cho dù có là thiên vương lão tổ hay thần, phật gì hắn đều không quan tâm, miễn đầu bọn hắn để lại là có thể rời đi.
Viên Thanh Hải hai mắt mở ra, lúc này tròng mắt hắn đã biến mất, bên trong chỉ tại vô tận huyết cùng huyết, thân thể hắn phiêu phù, từng bước chậm rãi đi đến, xung quanh hắn oán khí lượn lờ, trên đỉnh đầu là vô tận huyết vân.
Huyết vân lúc này che kín Ninh Loan Trấn, từng cỗ thần thức quét ngang qua tìm huyết vân sinh ra địa phương nhưng không hề có một chút dấu hiệu. Toàn bộ Ninh Loan Trấn võ giả chỉ hơn nghìn phần lớn tụ tập ở tam hào gia cao nhất cảnh giới cũng chỉ là túc thể đỉnh phong, mà nhìn thấy huyết vân khủng bố đến mức bọn hắn vô pháp dò ra chân tướng nên những đạo thần thức kia cũng thu lại. Hiếu kỳ! võ giả thế giới vô số người vì hiếu kỳ mà bỏ mạng đấy, minh bạch đạo lý này, bọn hắn cũng không ngu ngốc đến mức tự đi tìm chết.
Cách đó không xa Hùng Nghị đám người không để tâm đến vậy, có thể uy hiếp bọn hắn Ninh Loan Trấn cũng chỉ lác đác trên đầu ngón tay nên bọn hắn cũng buông lỏng cảnh giác. Bất quá lúc này tam nhân tóc gáy bỗng dựng đứng lên, nguy hiểm!, cực kỳ nguy hiểm! đây là điều đầu tiên bọn hắn cảm ngộ. Tam nhân không nhịn được quay lưng nhìn về phía sau, lúc này Viên Thanh Hải quỷ dị xuất hiện trước mặt bọn hắn.
Nhìn vào trong mắt Viên Thanh Hải biển máu lúc, tam nhân bắt đầu ngây dại, thân thể bọn hắn cấp tốc lão hóa, trong mắt thanh minh biến mất hoàn toàn chỉ còn lại là đục ngầu đồng tử. Chỉ trong chốc lát, tam cái thiếu niên vẫn lạc hơn nữa còn là hồn phi phách tán, nếu để ý trong Viên Thanh Hải ánh mắt lúc sẽ thấy bên trong nhiều hơn tam cái hắc điểm.
Viên Thanh Hải bước chân không dừng lại, đi ngang qua tam nhân thi thể lúc, ba khỏa đầu lâu lăn lóc rơi xuống, tiên huyết như trụ, từng cái khô héo thi thể rớt xuống nền đất lạnh. Hắn nhìn về phía nha đầu kia, từng bước tiến tới. Nàng lúc này còn chưa tỉnh lại, trên người rách rưới ảo vải bị khai mở hơn nửa, lộ ra tuyết bạch làn da thịt. Viên Thanh Hải mặt không biểu tình tay hắn giơ lên, tay hắn hạ xuống lúc là muội muội hắn đầu muốn lìa khỏi thân là chắc chắn, mà hắn hạ giữa đường bất chợt ánh mắt hắn rơi vào trên mái tóc nàng một căn bằng tre kẹp tóc.
Hắn cứ lẳng lặng đứng đó, trong mắt hiện ra một tia nhu hòa, mà tâm hắn vốn dĩ chỉ có sát lục ý niệm lúc này nhiều hơn một vòng hồi ức. Hồi ức bên trong là một gã tầm tám, chín tuổi nam hài, nam hài trong tay là một thanh đốt tre dài chỉ tầm hơn một thước mà còn lại tay nắm chặt một cái nho nhỏ dụng cụ, dụng cụ bề ngoài nhìn như đao, chỉ là phần mũi hầu như bằng phẳng một đường, đó là điêu khắc đao, nam hài nhìn trong tay hai vậy, ngây ngô mỉm cười, xong đi đến một cái bàn gỗ tại tiểu viện bên trong. Vài canh giờ sau, hắn rốt cuộc rời đi, đi đến cuối tiểu viện, nơi ấy xuất hiện một cái nho nhỏ túp lều, đứng trước túp lều, nam hài trên mặt nụ cười càng thêm xuân, mà trong hai nắm tay hắn là hai cái bằng tre kẹp tóc, nhưng bàn tay hắn cũng không hề lành lặn mà loang lỗ tiên huyết, cùng hơn chục vết đao thương. Nam hài có vẻ cũng không để ý trên tay vết thương lắm, mà tiến nhập vào túp lều bên trong, hắn vào túp lều bên trong lúc, một gã mỹ phụ ngay lập tức từ phía sau ôm lấy hắn, hung hăng hôn lấy đô đô khuôn mặt đó. Nam hài thì ngơ ngác, mỉm cười nhìn nàng bàn tay hắn vươn ra, nhìn thấy trên tay hắn tiên huyết lúc, mỹ phụ mặt sầm lại, đang định nói gì thì bàn tay hắn xòe ra, nhìn thấy bên trong vật lúc nữ tử khóe mắt bỗng chốc ướt át, nàng vươn rộng vòng tay ôm hắn vào lòng, còn hắn thì cài chiếc kẹp vào mái tóc nàng. Lúc này, túp lều bên trong một cái tiểu nữ hài bước ra nữ hài niên kỷ cũng chỉ ba, bốn tuổi, nữ hài lúc này tròn mắt nhìn về phía hắn, xong liếc sang mỹ phụ lúc rồi ánh mắt dừng lại tại bằng tre kẹp tóc, tiểu nữ hài không nói gì nàng chỉ trỏ căn kẹp tóc kia xong chỉ trỏ đầu mình, xong nghiêng đầu sang một bên, trong trẻo ánh mắt khóa lấy song nhân. Nam hài lúc này hiền hòa cười, còn lại cây kẹp tóc kẹp lên tiểu nữ hài đen nhánh mái tóc, nữ hài sờ sờ đầu nàng xong nở ra một cái tiếu dung xong nhảy vào lòng hắn. Mỹ phụ lúc này không kiềm được, hai dòng ngọc lệ lăn dài, nàng ôm hai cái tiểu khoa nhi vào lòng, miệng lẩm bẩm như muốn nói gì.
Đến đây, Viên Thanh Hải gò má hai dòng trong suốt dịch thể rơi xuống, tâm hắn đã thanh minh trở lại nhưng huyết hồng đôi mắt vẫn còn tại, nghỉ đến đây hắn hai mắt khép lại, lôi ra trong túi một mảnh vải, quấn một vòng quanh đôi mắt. Lúc này, hai đầu gồi hắn khụy xuống, thân thể buông lỏng rơi trên nền đất lạnh, hóa ra thế này là khí lực cùng kiệt, Viên Thanh Hải lồng ngực phập phồng hồng hộc thở, trong cơ thể đau nhức hàn lâm, hắn muốn ngủ nhưng không thể, bởi hắn lấy mạng ba kẻ kia tam hào gia người sẽ nhanh chóng đến khi ấy hắn khó mà thoát. '' Trốn '' trong đầu hắn hiện ra ý niệm này, Viên Thanh Hải nghiến răng cố huy động toàn thân khí lực, nhưng lúc này tứ chi hắn tiên huyết liên tục trào ra, tứ chi bị phế, bây giờ hắn mới nhớ đền. Hắn nằm đấy, suy tư một hồi, bổng chốc một cỗ kỳ lạ lực lượng như nước ấm chảy khắp cơ thể hắn, phi thường thoải mái, vài khắc sau hắn nhận ra khác thường điểm, hắn thử dùng lực huy động tứ chi. Phục hồi! Viên Thanh Hải trong lòng dậy sóng như thế nào phục hồi hắn không biết hắn, nhưng lúc này hắn không có thời gian suy tư, bởi hắn cảm nhận được nguy hiểm sắp đến. Nghĩ đến đó, Viên Thanh Hải thân thể bật dậy, '' ầm ầm! '' mặt đất hắn gần nửa trượng phạm vi bên trong từng tầng sụp xuống, Viên Thanh Hải bàn tay giơ ra, lúc này hắn cảm thấy trong cơ thể một cỗ khủng bố lực lượng không ngừng vận chuyển, ánh mắt hắn lúc này quái dị '' Ta từ khi nào cường đại đến thế? ''. Thích ứng thân thể một lúc, hắn đỡ muội muội hắn dậy, ôm nàng vào lòng, xong hai chân đạp địa hướng phía Tây rời đi.
Viên Thanh Hải rời đi không lâu sau, hai cỗ cường hãn khí tức xuất hiện tại Viên Thanh Hải nguyên bản vị trí đứng, nhìn thấy ba căn đầu lâu lúc, song nhân khuôn mặt hiện ra '' sông '' chữ, bọn hắn trầm mặc một lúc xong biến mất nơi chân trời