Chương 1: Định Mệnh Vẫy Gọi

Khải Huyền

Chương 1: Định Mệnh Vẫy Gọi

Trong không gian thật tĩnh lặng bầu trời cùng mặt đất như hòa làm một toàn bộ không gian nơi đây phát ra ánh sáng huyền ảo mị hoặc cùng với những dãy cực quang đầy rẫy khắp nới tạo nên một khung cảnh hết sức là huyền ảo đến hư cấu.
(Tiếng bước chân)
Trong không gian vô định đó vang vọng âm thanh bước chân nhịp nhàng du dương phá tan cái tĩnh lặng thống trị nới đây. Những tiếng bước chân như có hình thù mỗi lần tiếng bước chân vang lên thì không gian như mặt hồ lặng yên bị khuấy động tạo thành các gợn sóng tản ra khắp nơi.
Hướng về phía trung tâm của những cơn gợn sóng là hình bóng của một con người đang lẳng lặng bước đi, trên người của người đó tỏa ra hào quang lấp lánh như những chú đom đóm về đêm nhưng không chớp tắt dù chỉ một lần. Hào quang càng đến gần thì sàng sáng mạnh hơn đến khi tới gần thì đã không thể nhìn thấy dung mạo của người đó nữa chỉ vẻn vẹn thấy mái tóc dài tới thắt lưng dùng một nụ cười đượm buồn trên khuôn mặt.
Toàn bộ không gian chìm ngập trong ánh sáng một lần nữa để lại chỉ là một khung cảnh trắng xóa.


- Reng ~~~ Reng ~~~ Reng ~~.
- Bụp.
Tiếng chuông reo lên liên hồi thì bị một cánh tay mảnh khảnh vươn đến tắt đi. Trên giường một thân ảnh thanh mảnh nhưng không kém phàn đầy đặn, trên mình chỉ là một chiếc váy ngủ một mảnh thuần màu hồng phấn. Khuôn mặt thiếu nữ này nếu phải dùng để mọi người dẽ hình dung phải gọi là cực kì xinh (tươi =))), đôi môi hồng phấn, mũi cao, da dẻ hồng hào cùng với mái tóc đen dài khiến cho bất kì thanh niên nào không phải gay hay yếu sinh lý đều muốn lao vào ôm lấy làm của riêng. (Lấy làm của riêng xong làm gì thì Tác xin được phép không nhắc tới)
- Lại là giấc mơ đó.
Thiếu nữ thầm than một câu rồi sau đó từ hàng mi chảy xuống hai giọt lệ buồn làm người nhìn không khỏi cảm thán.
Trong mơ cô thấy được một người bước đi lẳng lặng trong không gian huyễn hoặc ấy, mỗi lần vào đầu tháng 7 cô lại mơ thấy nó. Vào những lần đầu khi cô còn nhỏ thì không có chuyện gì nhưng mỗi lần mơ lại giác mơ đó lòng cô càng ngày càng buồn hơn, trong lòng không biết vì sao rồi tiếp đến trong còng hai năm trở lại đây thì mỗi khi mơ thì cô lại rơi lệ lòng vô cùng buồn bã và tiếc nuối.
Cô ngồi dậy đứng trước gương nhìn hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của mình, bình tĩnh gạc bỏ đi những cảm xúc trong mơ cô lấy tay gạt đi hai hàng nước mắt rồi từ tốn cởi bỏ chiếc váy ngủ để lộ ra cái cơ thể không một mảnh vải che thân (Hình như ta đi nhầm đề tài mà kệ nó đi). Bên dưới chiếc váy ngủ là một cơ thể mảnh không tì vết, đường cong rõ lồ lộ ra bên ngoài, trên cơ thể nhô lên một cặp cự nhũ không quá to cũng không quá nhỏ vừa đủ một bàn tay cầm nắm (Sặc … không ổn máu ta dồn tới não rồi) kiến cho vóc dáng cơ thể cực kì cân đối, còn phía dưới cơ thể là … (Phụt, máu mũi Tác văng vào màn hình).
(Tác xin phép không tiếp tục phần này do trí tưởng tượng quá phong phú nên mất máu quá nhiều tạm thời không thể tả tiếp)
~~~ Tua một đoạn sau khi nữ chính làm ta đổ máu… à nhầm thay đồ xong ~~~
Mặc trên mình trang phục là một chiếc áo sơ mi trắng cổ áo màu xanh lam trên tay áo có in hình một hoa tuyết bên trong là con số 42, bên dưới chiếc áo là một chiếc váy dài ngang gối màu trắng có những bông hoa tuyết rãi không tuân theo bất cứ quy luật nào.
Nữ chính của chúng ta tên là Kim Nguyệt con gái trong một gia đình khá giả, năm nay cô vừa tròn 16 tuổi chính thức bước vào cấp 3.
- Thưa cha mẹ con đi học.
Kim Nguyệt đứng dậy trong tay xách theo một chiếc cặp nhỏ màu đen đi bộ đến.
Trường học tại đây được chia làm 3 cấp học là cấp 1, cấp 2 và cấp 3 còn mỗi cấp kéo dài 5 năm. Việc đi học ở đây bắt đầu từ 6 tuổi là vào cấp 1, 11 tuổi cấp 2 và 16 tuổi cấp 3 và đến khi 20 tuổi mới hoàn thành trương trình học.
Kim Nguyệt học tại học viện 42 (42 là tên học viện). Đi một hồi thì cô bước tới trước cổng trường, cổng trường là một cánh cổng hình mái vòm khổng lồ trên đỉnh mái có ghi số 42. Bên trong khuôn viên trường có 5 dãy lầu học xếp theo hình ngũ giác cách đều nhau, trung tâm là một quãng trường rộng lớn. Mỗi dãy lầu học ở đây tượng trưng cho mỗi năm học mà mỗi dãy lầu học ở đây cứ 5 năm mới thay đổi học sinh, tức là mỗi năm sẽ có một dãy lầu có học sinh tốt nghiệp mới bắt đầu nhận học sinh mới.
Mỗi dãy lầu cũng có ký hiệu của riêng mình giống như bông tuyết trên tay áo cô vậy, như vậy có tổng cộng năm ký hiệu là bông tuyết màu lam, sấm sét màu vàng, hỏa diễm màu đỏ, lốc xoáy màu trắng và thanh kiếm màu đen. Trên đồng phục cũng theo màu và ký hiệu tương tự nếu người ngoài nhìn không biết sẽ nghĩ là học sinh của năm cái trường khác nhau ngoại trừ diemdr giống nhau duy nhất là con số 42 bên trên ký hiệu đồng phục.
Lúc này Kim Nguyệt đang từ cổng trường đi đến dãy lầu học có treo lá cờ hình bông tuyết màu xanh lam, ở dưới tầng trệt là một phòng học lớn bao trùm toàn bộ tầng này (giống kiểu của mấy trường đại học chỉ có điều quy mô lớn hơn thui). Mỗi khối như thế nhưng mà chỉ tầm chừng được hơn một trăm học sinh một khối học.
Thành ra bây giờ phòng thì rộng nhưng bên trong lại cực kì thưa thớt học sinh vô cùng vả lại bây giờ vẫn còn nên Kim Nguyệt sớm tìm một chỗ ngồi đọc sách, đó là một cuốn sách về bước ngoặc trong lịch sử nhân loại.
Cách đây gần 400 trước sau cuộc đại chiến toàn cầu kết thúc thì trên bầu trời xuất hiện một nguồn ánh sáng chiếu xuống toàn bộ thế giới, sau đó từ mọi nên trên thế giới xuất hiện những con quái thú mạnh mẽ bất ngờ tấn công mọi nơi khiến toàn bộ tổ chức cầm quyền lúc bấy giờ không phản ứng kịp khiến cho nhân loại diệt vong chỉ còn lại 1/10 dân số. (Để xem hình như sau thế chiến 2 thì dân số còn khoảng 4 – 5 tỉ người thành ra còn 1/10 tức chỉ còn lại khoảng 400 – 500 triệu người trên toàn thế giới)
Khoảng hơn 100 năm sau đó mọi thư mới dần ổn định trở lại nhưng thiệt hại để lại thật sự quá tàn khốc, nền văn minh khi trước bị tổn thất nghiêm trọng, nhiều công nghệ và kiến thức đương thời bị đi vào dĩ vãn khiến nền văn minh của nhân loại bị lùi lại hơn 100 trước. Toàn bộ sách vở thời kì này bị thiêu rụi thứ duy nhất còn lại hiện giờ chỉ là chữ viết được dùng xuyên suốt trong thời chiến đấu. Hơn nữa chỉ vỏn vẹn trong trăm năm không biết vì lý do gì mà toàn bộ lục địa nhập lại thành một làm địa chất biến đổi mạnh mẽ.
Rồi vào khoảng 100 về trước thì mọi thứ mới bắt đầu khôi phục lại như cũ, các chính quyền dược thành lập ra quản lý hơn 50 khu vực mà con người sinh sống.
Ngươi ta gọi cái ngày ánh sáng được đem đến trái đất là ngày Khải Huyền, để tưởng niệm cái ngày nhân loại phải chịu mất mát to lớn đó thì cũng chính là ngày bắt đầu một thời đại mới Khải Huyền sử chính thức được viết.
Nay là tháng 7 năm 416 sau Khải Huyền.
(Tiếng thở dài)
Kim Nguyệt thở dài một tiếng gấp quyển sách lại, giờ học cũng sắp bắt đầu cô cũng nên chuẩn bị cho lễ nhập học. Toàn bộ các học sinh khối cô năm nay đều chuẩn bị vào hết rồi, cô tiếp tục ngẩn ngơ nhìn ngắm những người bạn cùng sát cánh với mình trong 5 năm học sắp tới, đoàn người nối tiếp nhau đi vào lớp học.
Chợt trong đoàn học sinh ấy có một người làm cô chú ý, đó là một cậu thanh niên tóc đen ngắn làn da hơi rám nắng cùng một gương mặt trong hồn nhiên trong sáng. Một sức mạnh vô hình khiến cho ánh mắt của cô không thể rời khỏi cậu thanh niên này, bên kia cũng thế như bắt được ánh nhìn thì cậu ta cũng nhìn ngược lại về hướng Kim Nguyệt, bốn mắt nhìn nhau kiến cho nhất thời thời gian xung quanh họ ngừng chảy.
- Thình thịch ~~~.
(Tiếng tim đập vang lên trong đầu Kim Nguyệt)

(Có ai thấy cái tên chương này quen quen không Tác thấy nó quen quen thế nào ấy nhưng không nhớ chỉ khi nhắc đến hai chữ Định Mệnh là nó xuất hiện trong đầu rồi ai biết thì bảo Tác cái chứ thấy quen quen mà không nhơ ra dược khó chịu lắm)