Chương 6: Đồng bằng Canaan.

IMI - Vô danh đại lục

Chương 6: Đồng bằng Canaan.

"Mark, twillight! Hai người về khi nào vậy!?"

Giọng thiếu nữ trong trẻo cất lên, cắt ngang hành vi của hai chàng trai. Mark đưa mắt sang nhìn, Merlin đang tất bật chạy tới. Ở xa nên giọng cô gái khá lớn, một vài dân làng cũng bị đánh động, dõi mắt sang đây.

Mark thu tay lại, thở ra một hơi làm như tiếc nuối lắm:

"Hôm nay có lẽ không được rồi! Nhưng đừng lo, chúng tôi sẽ còn ở lại đây dài dài, lúc nào anh cũng có thể tìm tới. Giờ thì xin phép nhé, mọi người đều tới đây cả rồi!"

Nói xong anh ta đứng dậy, niềm nở gọi tên từng người làng chạy tới. Mọi người cũng nhiệt tình đáp lại, giống như cha mẹ thấy đứa con đi xa lâu lâu mới về vậy.

Twillight không nói gì, cùng với Mark sóng vai bước đi, nhưng Trung Thành dám chắc, vừa rồi cô ta liếc xéo hắn một cái. Trong lòng cũng thở ra một hơi, Trung Thành nghĩ thầm: Có lẽ những ngày bình yên sắp chấm dứt rồi.

Xa xa, tiếp chuyện vui vẻ với Mark và Twillight, Merlin nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.



Chiều hôm đó, cách Elf forest (Tinh linh sâm lâm) khoảng 50km, tại đồng bằng Cannan.

Đồng bằng Canaan cắt ngang dãy núi Mulu là vùng đất lý tưởng cho các kị sĩ thích xông pha trận mạc. Với các kị sĩ tiêu chuẩn, vùng đất bằng phẳng này là chỗ tốt nhất để họ thúc chíên mã của mình xông tới trước với bầu nhiệt huyết bỏng cháy. Các pháp sư cũng thích nơi này, một nơi thật trống trải, không có gì cản trở tầm nhìn của họ, cũng không có vật cản ngăn chặn những đòn ma pháp công kích quần thể liều lượng cao. Thợ săn thích, thợ rèn không mấy quan tâm, có lẽ chỉ có hội đạo tặc là chán ghét vùng đất tuyệt vời này.

Đường bằng phẳng thì dễ đánh nhau, cũng dễ đi lại. Chiếc xe ngựa chở ngài quý tộc béo Ron Baton bon bon trên chặng đường dài. Bánh xe mới được một tên đầy tớ thông minh nghĩ ra trò bọc da động vật vào nên đi trên đồng bằng lại càng thấy êm ru khó tả. Ron Baton nhìn ra cửa sổ xe, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài với vẻ mặt đầy thơ mộng, thỉnh thoảng với với tay ra ngắt những bông cỏ lau cao đến thành cửa, lẩm bẩm đọc một hai câu thơ hữu tình:

"Xe không kính không phải vì xe không có kính.
Tiền kính đắt quá nên ta gỡ đi rồi!"

Rất hiển nhiên, ngài quý tộc cho rằng cái hành động gỡ kính cửa xe để dễ bề thò tay ra ngoài làm bậy của mình là một hành vi mẫu mực cho một tấm gương tiết kiệm, cả công hội nên noi theo mà phát huy.

Đối với câu thơ như câu khoe này, Ling ngồi nép bên cạnh thành xe không có ý kiến gì, hay nói đúng hơn là không dám có ý kiến. Khuôn mặt cậu tái nhợt vì quá nhiều ngày bôn ba chạy đi chạy lại. Vết thương trên bả vai vì không được chăm sóc tử tế đã bắt đầu mưng mủ, một lớp chất lỏng như nước mô đã thấm qua những mảnh vải Merlin quấn vội từ mấy ngày trước kia. Ling không dám ngủ bởi vì sợ rằng mình sẽ thiếp đi mà không dậy nổi. Tin tức về kẻ đến từ thế giới khác là một món quà thượng đế ban tặng, nó là cơ hội duy nhất để một kẻ đã mất tất cả như Ling có cơ hội đổi đời, và thực hiện lý tưởng từ nhỏ của mình.

Thế nhưng nó cũng mới chỉ là cơ hội. Nếu không nhanh chóng nắm bắt, cơ hội cũng có thể vuột đi mất. Đối với vinh dự phát hiện ra kẻ trong lời tiên tri, Ling có thể nhường, nhưng cái phần thưởng đó, cậu không muốn nhường cho ai cả. Tính cách của Ron Baton Ling cũng nắm được phần nào, hắn thích hư danh, nhưng thực chất không hề quá coi trọng tiền bạc, chỉ cần Ling đủ tỉnh táo, giao dịch này chắc chắn cậu sẽ thực hiện được.

"Ước mơ từ nhỏ của ta, Merlin, Shirel, dân làng, hãy chờ đấy!"

Nắm chặt bàn tay độc nhất, đôi mắt mệt mỏi trên khuôn mặt tái nhợt của Ling lúc này chợt sang lên những ánh hi vọng rạng ngời, cùng một niềm tin kiên định…

Phẹt…
Cái tiếng động này rất đơn giản nhưng mang nhiều hàm nghĩa. Để mô tả chính xác thì hồi nhỏ Ling hay đưa tay lên miệng thổi thổi thật mạnh nó cũng ra tiếng như vậy, vì bản chất cùng là không khí bị nén quá cỡ đã tìm được một khe nhỏ để chui ra.

Bủm bủm…
Âm thanh này cũng có thể đại diện cho nhiều hình tượng, nhưng kết hợp với tiếng phẹt phía trên và cái mùi thum thủm bốc lên thì lại chỉ đại diện cho duy nhất một sự…

Đôi mắt rực cháy chợt tắt ngóm lửa, Ling dùng khuôn mặt tái mét với vầng trán đầy vạch đen nhìn sang, lão béo Ron Baton vẫn mang vẻ mặt thi sĩ lãng mạn, giống như người vừa thả bom vào giấc mơ của kẻ khác không phải là mình, chầm chậm ngâm một đoạn thơ khác:

"Xe tới Canaan bỗng thấy buồn
Cỏ cây chen lá đá chen hoa
Xe va vào đá làm ta soắn
Cơ hoành khó kềm nên ta phun…"

"Trình độ làm thơ của đại nhân ngày càng cao." Một tên lính chạy xong xong với xe ngựa thoáng nghe thấy bài thơ của ngài Ron Baton vội vã giơ ngón cái lên, nháy mắt khen thưởng với vẻ mặt sùng bái.

"Tại sao ta lại quên mang giấy bút nhỉ!? Bỏ lỡ một tuyệt tác như thế này thật giống như quên đi xem ngày hội văn hoá của thương thành!" Một tên lính khác chạy tới phụ hoạ.

"Ngươi đúng là kém cỏi Rekas Naut ạ! Đi theo đại nhân là luôn phải chuẩn bị tinh thần mà ghi nhớ những lời vàng ý ngọc, ngươi xem, ta bây giờ chỉ cần nghe lại một lần là thuộc!" Một tên lính khác bĩu môi nói, sau đó chầm chậm ngâm lại:

"Xe tới Canaan ngài đánh rắm…"

Bên trong xe, Ling đưa cánh tay duy nhất lên bịt mũi, càng thu mình vào một góc, âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của ai đó, và đặc biệt chiếu cố, hi vọng mẹ của hắn được đưa vào vòng tái sản xuất sinh học v…v Nhưng rồi nghĩ như vậy lại quá đáng quá, dù sao hắn cũng không cố ý, bản chất của một tiên tộc cao quý cũng không cho phép cậu nghĩ ra những thứ thô tục như vậy, Ling thở dài một hơi, nhắm mắt lại, tiếp tục chìm vào hồi tưởng về những khó khăn trong quá khứ, những thành công trong tương lai, khi lý tưởng đạt được.

"Lý tưởng à…" Ling nhìn về phía dãy núi Mulu đằng xa, sâu trong đó chính là Elf Forest, nơi mọi thứ sẽ bắt đầu, lòng đầy cảm xúc.

Phẹt…

Bủm bủm…

"Đại nhân, hình như dưới khoang xe có vài viên Berberin, ngài có cần thử không!?" Ling lắc đầu ngán ngẩm



Ron Baton còn muốn quăng ra một bài thơ nữa để lấm liếm nối sầu, nhưng ông ta chợt hiếu kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tầm nhìn trên đồng bằng tương đối rộng, vậy nên đám lộn xộn cách họ khoảng 1 cây số trước mắt cũng được ông ta thu vào trong mắt.

Với tính tò mò đa sự của phần đông con người, Ron Baton mặc kệ Ling khuyên nhủ không nên dính vào chuyện người khác vẫn sai người đánh đoàn xe chạy tới.



Cách bọn họ khoảng 1 cây số, hướng về Elf Forest.

Đây là một đoàn lều trại nhỏ của dân du mục. Kết cấu với khoảng 20 túp lều nhỏ như một gian xe hơi, lúc này đang bốc cháy dữ dội, khói đen bay lên mịt mù.

Trung tâm khu lều trại là một đống lửa lớn với nền đất màu đỏ, bốc lên một mùi tanh nồng nặc.

Đất dĩ nhiên không có màu đỏ. Nhưng nếu như máu của gần trăm con người trong những túp lều kia đồng loạt thấm xuống, mặt đất dĩ nhiên phải đổi màu.

"Oa oa… Mẹ ơi! Cha ơi!!" Đây là tiếng khóc của trẻ con, rất thảm thiết.

Cô bé ngước lên nhìn đám người cao lớn đang cười hô hố trước mắt, một tên trong đó còn cầm một cái đầu đầy máu, với mái tóc trải dài bị túm lại một cách thô bạo. Vài phút trước, thứ này vẫn còn nằm trên cổ mẹ cô.

Sợ hãi và đau đớn ngập trong đôi mắt xanh, ngây thơ biến mất và bóng tối tràn vào.

- Đừng khóc, bé con. – Một tên tóc dài trong nhóm cúi xuống nhẹ giọng an ủi cô bé, trước khi lưỡi dao trên tay lướt qua cổ em, máu đỏ tươi trào ra từ cổ họng khiến cô bé không thể nói thêm được nữa - Giờ thì em đến với cha mẹ em rồi đó.

Không có tiếng nói chuyện, không có nụ cười, và mùi máu tanh phảng phất, hắn làm việc này rất thành thạo, nhanh gọn và chuyên nghiệp.

Rõ ràng, đây không phải lần đầu tiên.

"Coyote, mày thật phí phạm. Con bé đó khá xinh xắn, bán cũng được giá đấy!"

"Nếu mang nó theo thì chưa tới làng khác nó cũng chết thôi, tao không muốn nghe đám lính mới than phiền vì suốt ngày phải dọn xác trẻ con trên giường của mày nữa, thằng lolicon ạ!" Coyote lạnh nhạt đáp, hắn vuốt vuốt lại mái tóc dài có hơi rối của mình. Âm thầm đắc ý vì không một giọt máu nào vấy lên.

"Được rồi, đã giải quyết sạch sẽ rồi chứ!? Lấy tất cả những gì mang theo được, nhanh tay lên, đến tối chúng ta sẽ khởi hành tiếp, mùi máu ở đây làm tao phát bệnh!"

Đám đông còn lại cười gằn mấy tiếng rồi tản ra, bắt đầu sục xạo khắp các ngôi lều. Đúng lúc này thì một tiếng hét thảm thiết vang lên, buộc cả đám phải dừng tay lại.



"Áo choàng đỏ... là Bloody..." Coyote nói với gương mặt tái mét.

"Chấp pháp trưởng lão của công hội đạo tặc sao!? Tại sao cô ta lại ở đây lúc này!?" Đám thủ hạ đằng sau hắn cũng hoang mang vô cùng, tất cả không tự chủ được mà lùi lại vài bước, bàn tay nắm đao cũng đầy mồ hôi.

Đứng trước mặt, cách bọn họ không xa là một cô gái trẻ. Đội một chiếc mũ rộng vành chóp nhọn như của người Mexico, áo choàng màu đỏ phủ kín toàn thân tung bay phấp phới. Màu đỏ huyết sắc phản chiếu ánh nắng, không khác gì một dải máu lưu động.

Quan trọng nhất là dưới chân cô ta có một bãi bầy nhầy, giống như một bát lẩu thập cẩm với nước nấu là máu, những mảnh nội tạng và thịt vụn cứ thể rải rác trên đất, tạo ra một bữa tiệc thịnh xoạn cho bất cứ loài khát máu nào. Đống phế thải sinh học này là chủ nhân của tiếng thét đau đớn vài tiếng trước, cũng là một trong số đồng bọn của đám Coyote.

Đứng trên vũng lầy kinh dị ấy mà người ta vẫn coi như không, khóe môi cô ta cong lên, mỉm cười thích thú khi ánh mắt đảo qua từng người bọn hắn.

Ánh mắt đó phản chiếu rõ... sự thích thú của thợ săn khi nhìn thấy con mồi. Kết hợp với thảm trạng của đồng bọn, mồ hôi lạnh của cả đám ứa ra.

Đúng lúc này thì đoàn xe của Ron Baton cũng vừa tới.