Chương 9: Giao dịch bất ngờ

IMI - Vô danh đại lục

Chương 9: Giao dịch bất ngờ

"Thật tình ta chẳng thể hiểu được, ngươi là dạng gan lỳ hay ngu ngốc vậy!?"

Đứng trước mặt Trung Thành, nữ đạo tặc tóc xanh nói với vẻ mất kiên nhẫn. Dáng vẻ cô ta vẫn hoàn hảo, như chưa từng lãnh viên đạn nào. Thậm chí cánh tay bị bắn đứt lìa vì cố nắm chân Trung Thành lúc trước cũng đã mọc trở lại.

Hiển nhiên, cô gái này thật sự bất tử, sống dai đến gián cũng phải ghen tị.

Trung Thành nhìn thấy dáng người hoàn mỹ trước mặt cũng không có gì lấy làm ngạc nhiên hay kinh thán. Khi ở trong trạng thái chiến đấu, tất cả những tạp niệm hay cảm xúc không cần thiết hắn đều có thể dễ dàng ném ra khỏi đầu. Làm vậy để đảm bảo bộ não luôn thanh tỉnh, nắm được nhiều thời cơ, chớp được nhiều cơ hội nhất.

Và không uổng công hắn bình tĩnh chờ đợi. Cá đã cắn câu.

Hai người đứng đối diện nhau chưa đầy 100m, trên tay nữ đạo tặc là một quả cầu ánh sáng nhỏ, điện mang và hào quang nổ lách cách. Lúc trước cô ta dùng quả cầu này làm tan biến đi hai vách tường xấu số. Hiển nhiên, đây là chiêu sở trường của cô ta. Cách đó không xa là Trung Thành, trên tay hắn cũng cầm một vậy, là phần chuôi của một sợi dây dài ngoằng, bán kính khoảng 5cm, trên đó có một nút bấm.

Nghe hiểu câu nói của nữ đạo tặc, hắn trả lời – bằng tiếng việt:

"Ta là lính, mỗi khi chấp hành nhiệm vụ, trừ khi hoàn toàn chết đi, nếu không dù chỉ có một tia hi vọng nhỏ nhoi, ta cũng sẽ dùng hết sức nắm lấy."

Rồi không cần biết cô gái kia có hiểu hay không, hắn bấm nút.

Xoạt.

"Cái quá..."

Nữ đạo tặc ngạc nhiên vô cùng, xung quanh cô ta chợt bắn lên mười quả cầu kim loại, gắn với mười đoạn dây xoắn ốc khác nhau. Rồi như bị lực hút gì đó ảnh hưởng, mười quả cầu xoay tròn xung quanh cô ta, kéo theo mười sợi dây hợp kim nhanh chóng thắt lại.

Chỉ trong chớp mắt, còn chưa dứt câu, cô ta đã bị mười đoạn dây thắt chặt cứng.

Mười sợi dây được làm từ carbon tổng hợp theo mô hình tơ nhện để đảm bảo độ bền và dai nhất có thể. Với khả năng co giãn theo sự vùng vẫy của mục tiêu, là thiết bị hoàn hảo nhất cho việc săn bắt. Chỉ một hơi không đề phòng, bẫy rập hoàn hảo đã phủ xuống con mồi.

Trung Thành không để phí một giây nào, khẩu súng trên tay lại vung lên, nhắm thẳng vào khuỷu tay, khuỷu chân đối phương bóp cò liên tục bốn phát. Lần này không có viên đạn nào hụt, vì mục tiêu gần như đã bị cố định lại một chỗ. Hắn cất súng, lao tới như chớp, vươn tay ấn vào gáy đối phương, vùi mặt cô ta xuống đất, rồi nhanh chóng ngồi đè lên. Trên tay hắn cầm theo bốn thiết bị giống như cái còng nhỏ, thành thạo ấn chặt nó vào vị trí xương cùi chỏ ở tay và xương bánh chè ở chân đối phương.

"Á..."

Bốn thiết bị này vừa được cố định một chỗ thì lập tức xoay chuyển, ghim chặt vào những bó cơ và gân duy trì chuyển động của tay và chân, hình thành một loại khóa khớp đặc biệt.

Hắn kết thúc công việc trong vòng năm giây, cũng vừa lúc đoạn dây trói hợp kim bị quả cầu điện quang trên tay cô gái kia phân giải.

Thở ra một hơi mệt mỏi, Trung Thành phủi phủi người đứng lên, lúc này hắn mới yên tâm được một chút.

Nhìn lại sau lưng, nữ đạo tặc mới vừa rồi còn giữ vẻ mặt cao cao tại thượng lúc này lại tái nhợt, vô cùng tương phản. Cô ta thì thào nói với giọng khiếp sợ, xen lẫn bất cam.

"Tại sao ta không thể cử động được!? Đây là thuật phong ấn gì!? Vừa rồi ngươi đọc chính là ma pháp chú đúng không!? Ngươi rốt cuộc là ai!?"

"AI, cho ruồi máy ở gần nhất lại đây, phiên dịch." Trung Thành nhỏ giọng ra lệnh.

"Này, nói đi chứ!? Rốt cuộc ngươi là ai!? Bị câm sao!?"

"Trước khi hỏi người khác là ai, có phải cô nên tự xưng trước không!?"

"Sao ta phải nói cho ngươi biết!?" Nữ đạo tặc hừ lạnh, có vẻ không phục.

"Vừa rồi ta nghe có ai đó tự xưng là tử thần thì phải!?" Trung Thành giễu cợt. Giọng nói của hắn lúc này có chút biến tướng, là do AI mô phỏng ngôn ngữ của thế giới này phiên dịch ra. Nếu không bị sự tức giận và bất cam ám ảnh, cô gái kia chắc hẳn có thể nhận ra dễ dàng.

"Thế thì sao!? Ngươi biết thì làm gì được ta!? Chờ ta thoát ra khỏi phong ấn chết tiệt này sẽ..."

"À, trong danh sách của giáo hội thống kê về các vị thần, không có người nào có biệt danh như vậy. Nói cách khác, thần này là thần dị giáo, đem bán cho giáo hội để thị uy với dân chúng chắc rất được tiền đây." Trung Thành hời hợt nói.

"Ngươi dám sao!?" Cô gái kia cười lạnh.

"Ta có gì không dám!?" Trung Thành tùy ý ngồi xuống, có vẻ rất xuề xòa, thô lỗ.

"Thứ vũ khí của ngươi không phải ma pháp khí, bảo bối vừa rồi để trói ta cũng vậy, thậm chí ngôn ngữ ma thuật ngươi vừa dùng để phong ấn ta cũng chưa từng được biết đến trên đại lục, ngươi chườm mặt ra trước người của giáo hội, chắc gì số phận đã khá hơn ta!?"

"Cô không biết không có nghĩa là người khác chưa từng biết!"

"Ta sống được 9999 năm rồi, chỉ một năm nữa là được một vạn tuổi, ngươi cảm thấy có ngôn ngữ cổ nào mà ta không biết sao!? Chú ngữ ngươi vừa dùng chắc chắn không phải từ thời thượng cổ, ta cảm thấy nó không thuộc về đại lục này. Nói cách khác, ngươi có được nó từ một thế giới khác."

Trung Thành đột nhiên cảm thấy sống lưng có chút lành lạnh. Tuy rằng đoạn tiếng việt hắn vừa phun lúc trước làm cô ta hiểu lầm, thủ đoạn dùng thiết bị khóa khớp xương của hắn cũng không bị nhìn ra, nhưng những gì cô ta đoán được cũng đúng đến tám phần.

Nói cách khác, thân phận kẻ đến từ thế giới khác của hắn gần như đã bị vạch trần.

"Ta có một câu hỏi."

"Cho phép." Cô gái kia cảm thấy suy luận của mình rất lợi hại, có chút đắc ý.

"Nếu chôn sống cô xuống khoảng vài trăm mét, cô có thể chui lên lại được không!?"

"Ngươi..."

"Ta có gì không dám!?"

"Ta đã nói hết câu đâu!?" Cô gái kia bực bội nói.

"Cô chỉ biết nói mỗi câu đó."

"Hừ, muốn bịt miệng ta cũng không dễ như vậy, ngay bây giờ ta vẫn có thể đọc chú ngữ thi triển ma pháp phóng âm, để cả thế giới biết đến có người như ngươi!"

"Trước đó tôi có đủ tự tin để bắn nát mồm cô, rồi làm nó không hoạt động được như tay với chân của cô vậy." Trung Thành quay quay khẩu súng trên tay.

"Ngươi..."

"Ta dám làm đấy! Có sao không!?" Trung Thành cười gằn.

Thế là không khí chợt lắng xuống, hai người cùng yên lặng. Trung Thành đã đạt được mục đích hù dọa cần thiết, chẳng cần phải thêm dầu vào lửa làm gì, thúc ép quá đối phương sẽ cùng đường mà cắn lại hắn, chẳng hay ho gì. Còn cô gái kia nhất thời lâm vào thế bí, chẳng biết làm gì để áp đảo hắn bằng lời nói nữa.

"Được rồi, coi như ngươi lợi hại. Đồ con người chết tiệt, nói đi, ngươi muốn gì!?"

"Cái đó phải hỏi cô mới đúng, cô muốn gì!?" Trung Thành lấy ra viên Elf Stone lúc trước, làm nữ đạo tặc khinh bỉ một hồi, hóa ra hắn giấu nó dưới rốn ba tấc, hèn gì không thể văng ra dù bị cô ta xóc lên xóc xuống.

"Viên đá đó rất quan trọng với ta!?"

"Để khôi phục năng lực!?"

"Làm sao ngươi biết!?" Vẻ mặt nữ đạo tặc tràn đầy sự ngạc nhiên.

"Rõ ràng, tự xưng là thần nhưng cô quá yếu, trong mắt mấy người như cô, ngoài sức mạnh ra thì còn thứ gì có giá trị không!?"

"Ngươi có vẻ hiểu rõ suy nghĩ của thần nhỉ!?"

"Ta cũng không phải chưa từng gặp qua thần thánh, số tiểu thần chết trên tay ta đã vượt qua một bàn tay rồi!" Trung Thành giống như nhớ lại gì đó, trầm giọng nói. Hắn nhìn đôi bàn tay mình, mơ hồ thấy được vô số máu tươi nhuộm đỏ nước da cổ đồng.

"Đúng là nói phét không biết ngượng!" Cô gái kia phá lên cười.

Trung Thành không đáp, hắn biết lý do cô ta không tin tưởng được. Hắn chỉ là con người, dù có mạnh mẽ hơn một chút, nhưng vẫn nằm trong phạm trù nhân loại, thần thánh thì ở một đẳng cấp khác, trong tình huống bình thường, cả triệu người thường xông lên cũng chẳng bằng một cái móng tay của thần dí xuống.

"Ngươi phong ấn được ta thì cảm thấy thần rất yếu ớt!? Thấy tự hào quá nên đắc ý khoe khoang sao!? Nếu không phải thực lực bị hao tổn thì ta hắt hơi một cái là ngươi và ngôi làng này đã biến mất rồi. Hừ hừ... Đúng là ngu ngốc."

"Nói như vậy, nếu như có được viên đá này thì cô sẽ khôi phục lại trạng thái hắt hơi mạnh mẽ đó!?" Trung Thành quơ quơ viên Elf Stone trước mặt nữ đạo tặc, làm đôi mắt cô ta sáng lên rực rõ, thiếu chút nữa nước miếng cũng trào ra.

Cuối cùng, phát hiện ra hắn đang đùa với mình như người ta dùng cọ dụ mèo chơi mèo, cô ta mới thấy cụt hứng và chán nản.

"Vẫn không thể được như lúc đó, nhiều lắm chỉ khôi phục 1% thôi. Nhưng bằng đó là quá đủ để ta giết ngươi vài chục lần rồi."

"Hiểu rồi, tức là nếu muốn toàn mạng, không nên đưa viên đá này cho cô." Trung Thành gật đầu rồi cất viên đá vào chỗ cũ.

"Loài người khốn kiếp, ti tiện, hạ lưu, bỉ ổi, không biết xấu hổ." Nữ đạo tặc đỏ mặt nghiến răng.

"Ta cất vật quý nhất vào chỗ thiên liêng nhất có gì mà không đúng!?" Trung Thành mất hứng nói.

"Tít dưới đó thì thiêng liêng đoạn nào!?" Chưa thấy tên nào ghê tởm như vậy, cô gái thấy rất phiền muộn.

"Mệnh căn của gia tộc, tương lai của con cháu sau này, vậy còn chưa đủ quan trọng!? Hơn nữa cái gì quý và trọng yếu nhất thường nằm ở chính giữa, không thấy à!? Ngay giữa luôn."

"Không cần vạch cho ta xem! Quá kinh tởm!"

Trung Thành ngay ngắn kéo quần lại, hắn chỉ buộc lại đoạn thắt lưng lúc trước vội tháo ra để quấn quanh ống chứa vũ khí thôi. Đâu phải định phơi hàng ra trưng bày, đầu óc nữ thần này quá đen tối.

"Được rồi, tôi còn chưa biết tên cô!"

"Arent Law."

"Trùng tên con ếch!?"

Thế giới này có một loài ếch biến dị cũng có tên như vậy, bản thể nó to gấp đôi một con voi lớn, sống đầy rẫy dưới chân đồi Nibleheim. Hắn từng bắn bể gáo một con trong số đó để cứu Merlin khi vừa đặt chân tới thế giới này.

"Bọn khốn đó đặt tên loài ếch đó như vậy để miệt thị ta!"

"Bọn nào!?"

"Giáo đình của thằng Saker chứ bọn nào!?"

"Khụ, chú ý, thần, nãy giờ cô nói bậy hơi bị nhiều."

"Đấy là việc của ta, ngươi quản được sao!?"

"À không, ta thấy rất đồng cảm, trước đây ta cũng quen một tên có cái miệng xấu như vậy."

"Ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác vui vẻ đây."

"Ai thèm hợp tác với ngươi!? Mà hợp tác cái gì!?"

"Tôi có thể tìm lại sức mạnh cho cô, còn cô, khi có được sức manh như cũ, giúp tôi một việc!"

...

"Sao không nói!? Động tâm rồi hả!?"

"Ngươi lấy gì để giúp ta!?" Giọng điệu Arent đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

"Sau này cô sẽ biết, nếu đồng ý giao dịch. Còn nếu không, sao tôi phải lộ bài tẩy cho cô biết!?"

"Ngoài mấy trò hèn hạ, ngươi còn bài tẩy nào khác sao!?" Arent đâm chọc không chút khách khí.

"Nói vậy là cô từ chối!?" Trung Thành rất kiên nhẫn, hắn nói chậm rãi và từ tốn.

"Ngươi muốn ta làm gì!?"

"Giúp ta..."

"Trở về."